♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Chào mừng bạn đến với ♥️ DBSJ's COUPLEs HEAVEN ♥️

Hãy cùng làm quen với các mem và thể hiện tình yêu cũng như niềm tin của bạn vào couples DBSJ nhé ^^


[PG-13] H.E.L.L.O TL0.9870713_1_1
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Chào mừng bạn đến với ♥️ DBSJ's COUPLEs HEAVEN ♥️

Hãy cùng làm quen với các mem và thể hiện tình yêu cũng như niềm tin của bạn vào couples DBSJ nhé ^^


[PG-13] H.E.L.L.O TL0.9870713_1_1
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥


 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Thông báo: Vì forum mới hiện có vấn đề về kĩ thuật, 
vì vậy BQT forum quyết định mở cửa lại forum ban đầu tại đây và tiếp tục để DSCH hoạt động.

Mong các bạn sẽ có những khoảng thời gian vui vẻ với DSCH

Share | 
 

 [PG-13] H.E.L.L.O

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giả

Hãy bình chọn cho bài viết thay cho nút Thanks

Nast
Tiểu Seme Nhà JunSu
NaJun - cp soulmate no1

Tiểu Seme Nhà JunSuNaJun - cp soulmate no1
Nast

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : YooSu
Tổng số bài gửi : 354
Won : 567
Thanks : 69
Age : 32
Đến từ Đến từ : YooSu phủ
Gia huy : [PG-13] H.E.L.L.O Images?q=tbn:VcHIHMlUyvaffM

[PG-13] H.E.L.L.O Vide
Bài gửiTiêu đề: [PG-13] H.E.L.L.O   [PG-13] H.E.L.L.O I_icon22Wed May 05, 2010 8:41 pm


Author Nast


Beta Readers Danky and JiChou



Disclaimer YooSu not belong with me, but I belong with
them.






Summary Lời chào khơi mào câu chuyện.
Vậy mà câu chuyện của chúng tôi vẫn bắt
đầu và tiêp diễn với không một lời chào hỏi nào.






Rating K+





Pairings YooSu





Catelogy Pink / Romance
/ Fluff / POV






Status Completed



[img][PG-13] H.E.L.L.O Tse





©️ qdlego









H.E.L.L.O



























Heaven















Chết là kết thúc. Em trai tôi – ChangMin đã nói như vậy khi thông báo tin YunHo hyung và JaeJoong hyung vừa mất trong một tai nạn.








Khoác lên mình bộ vest đen nhuốm màu u ám, tôi chẳng buồn nhìn xem mình có hợp với nó hay không, hôm nay là lễ tang của họ. Tôi quyết định sẽ đi bộ dù cho đó không hẳn là điều tôi muốn. Tôi sợ giờ đây phải nhìn thấy bức ảnh đôi vợ chồng đó trên bàn thờ, sợ phải thấy hai con người luôn vui vẻ, hay trêu mọi người giờ đã là những cái xác trong quan tài.








Trên con đường đầy sương mù buổi sớm, cái yên ắng bao trùm cả không gian tĩnh lặng. Thấp thoáng trong màn sương dày đặc ẩn hiện bóng dáng hai con người cao cao gầy gầy đứng cạnh nhau. Vui mừng chạy đến, tôi hy vọng sẽ gặp YunJae, những ngày vừa qua chỉ là trò đùa của hai người họ như bao trò lừa khác. Nhưng vừa tiến lại gần thì họ biến mất. Phải chăng đây là ảo ảnh? Bỗng chốc tôi cảm thấy thất vọng và giận họ khi ngày hôm nay không phải trò đùa.








Bất chợt một mùi hương dịu nhẹ đã phá tan những suy nghĩ của tôi. Tôi đã dừng chân trước một tiệm hoa mở sớm. YunJae hyung rất thích hoa. Nếu có họ ở đây chắc chắn sẽ nài nỉ tôi vào xem một chút hoặc là bằng chất giọng nịnh nọt “Su ơi Su à” chỉ để tôi chờ vài phút mua hoa. Nhưng đó chỉ là quá khứ. Những ngày qua ký ức luôn tràn về khiến tôi càng không dám đối mặt với sự thật. Tôi hoàn toàn suy sụp.








Đẩy cửa nhẹ nhàng, tôi bước vào trong tiệm hoa cùng mớ suy nghĩ hỗn độn, cũng chẳng buồn để ý xung quanh, tôi buông một câu nói ngắn gọn:











_Hãy gói giúp tôi hai bó ly trắng, một nơ xanh lá, một nơ xanh biển.








_Một ngày đặc biệt?








_Là lễ tang – tôi đáp khẽ.








_Chết là điều hạnh phúc phải không? - Người chủ cửa hàng bắt chuyện với tôi trong khi đang chọn lựa những bông hoa trắng, với nhiều người chắc hẳn đây là màu sắc thật đẹp nhưng với tôi nó toát lên một vẻ đầy chết chóc











“Chết là hạnh phúc?” người ấy đang suy nghĩ gì vậy? – Sau khi thoát khỏi mớ suy nghĩ bòng bong đó, đầu óc tôi cũng đã phân tích được câu nói ấy. Tôi hỏi anh ta vì sao lại nói vậy. “ Chết là kết thúc? Làm sao họ có thể hạnh phúc được?“ Tức giận vậy mà tôi cũng không đủ sức để gào lên, tôi cố gắng giữ chút sức lực để không phải ngã khuỵ trong lễ tang, người ấy chỉ im lặng tiếp tục với công việc của mình mà không trả lời.











_ Buồn không?








_Rất buồn








_Giận không?








_Giận ai? Giận vì chuyện gì?








_Người ấy…chết








_Rất giận.











Không gian lại trở về cái tĩnh lặng của nó ban đầu sau vài câu nói. Người ấy tiếp tục hoàn tất bó hoa, tôi lại chìm vào những suy nghĩ của riêng mình.











_Chết không phải là kết thúc. Chết là bắt đầu. Bắt đầu một cuộc sống mới ở nơi tốt hơn, nơi đó không tồn tại nỗi đau về thể xác và tinh thần, ở đó chỉ có niềm vui và hạnh phúc. Nó gọi là thiên đường. Buồn là cảm xúc nhưng nếu bắt đầu một cuộc sống mới mà khiến người khác giận sẽ không thoải mái chút nào cả - Đó là câu trả lời của người ấy trước khi tôi bước ra cùng hai bó hoa.























Mặn nhưng không đắng


Nước mắt rơi vơi bớt nỗi buồn


Lòng nhẹ nhàng thanh thản


Hạnh phúc nhé, hai hyung!

































Eaves and Edelweiss


















3 tháng là thời gian đủ để nỗi buồn của tôi nguôi đi phần nào, cũng đủ để tôi hình thành một thói quen mới – đi bộ đến Hello - cửa hàng hoa kỳ lạ vào mỗi buổi sáng. Tiệm khá nhỏ cũng không đông khách nhưng những loài hoa ở đây quả thật rất lạ mắt, như loài hoa thiên nữ với những bông hoa có dáng như vũ công mặc váy hoa sặc sỡ, hay như loài hoa có hình dạng giống một chú nhền nhện màu trắng có tên là ngọc lan. Thú thật tôi là một người chỉ chăm chăm vào công việc nên những cái tên này tôi hoàn toàn không biết, chỉ là trên mỗi chậu cây được bày bán ở đây đều có tên của nó. Cửa hàng trang trí khá cầu kỳ, chủ cửa hàng chắc hẳn là người có khiếu thẩm mĩ cao. Sự hài hoà xen chút bí ẩn khiến những ai một lần bước vào đây đều bị thu hút.








Lý do khiến tôi quay lại cửa tiệm này nhiều lần có lẽ vì những câu nói ngày hôm ấy khiến tôi không còn bị ám ảnh nhiều về cái chết của hai người bạn thân.











_Wow…Lạ quá! Cái gì vậy? – Tôi phấn khích hỏi khi thấy trên tay anh là một chậu cây, phần ngọn là một thứ gì đó trong giống bông hoa màu trắng, chính giữa là 5,6 khối cầu màu vàng trông rất duyên dáng.








_Edelweiss.








_Là cây hay hoa?








_Hoa Nhung Tuyết








_Có bán không? Hoa hiếm à? Lần đầu tiên tôi thấy!








_Không. Edelweiss là biểu tượng cho tuyết trên dãy Alpe.








_Dãy Alpe…Làm sao sống ở khí hậu này?








_Chắc chắn sẽ sống.








_Không thể… nó sẽ chết - Không biết từ lúc nào tôi bắt đầu quan tâm những loài thực vật này như YunJae, như anh ta - người chủ của Hello.











Anh nhìn tôi với ánh mắt như thể tại sao cậu lại nói như vậy,anh thở dài rồi giải thích. Hầu hết lần nào cũng vậy, tôi luôn đặt những câu hỏi còn anh luôn là người giả thích. Là một người lúc nào cũng đặt công việc lên hàng đầu thì những kiến thức về thực vật, tôi hòan toàn không có.











_ Edelweiss không yếu đuối… Hoa vẫn phát triển trên nền đá khô cằn, có lẽ cậu không tin nhưng ở độ cao 2900m luôn phải chịu đựng cái lạnh nhưng hoa vẫn nở giữa tháng 7 và tháng 12. Mặc cho thời tiết khắc nghiệt hay con người thường xuyên phá hoại nhưng nó vẫn sống và vươn lên dù chỉ còn tồn tại một cây.








Sau khi ngắm nhìn kỹ càng, vuốt ve những ngọn lá xanh mơn mởn, còn đọng lại ít sương sớm, YooChun đặt chậu Edelweiss lên bệ cửa sổ gần mái hiên nhà.








_Sao lại đặt ở đó? – Tôi hỏi








_Nó cần không gian thoáng đãng và không hợp với những loài cây khác. Mái hiên sẽ bảo vệ nó trước cái nắng gay gắt, dù là cơn gió dữ dội hay những cơn trận mưa dồn dập. Nhưng cũng chính nơi đây Edelweiss sẽ được đón lấy những hạt sương sớm trong lành và ánh nắng ấm áp của bình minh.











Bất chợt tôi đã nghĩ phải chăng sự che chở, bảo vệ của mái hiên nhà khiến Edelweiss không cảm thấy cô đơn…Từ lúc nào tôi bắt đầu xem những sinh vật nhỏ nhắn này như một con người vậy nhỉ?








Chúng tôi luôn bắt đầu và kết thúc với những câu chuyện ngắn gọn như vậy. Thường thì tôi sẽ quay trở về ngay sau đó hoặc là sẽ nán lại một vài phút rồi đến thẳng công ty. Anh là con người rất khó hiểu, ngoài cái tên thì tôi chẳng biết thêm gì về con người này. Giỏi lắm thì tôi chỉ hiểu anh ta rất am hiểu về cây côi. Tôi đã nhiều lần hỏi vì sao biết được những điều này nhiều lần nhưng YooChun cứ bảo rằng những loài cây ấy đã nói với anh ta. Tôi nghĩ, có lẽ đầu óc anh ta có vấn đề. Ánh mắt, nụ cười anh ta dành cho mỗi loài giống như dành cho người yêu của mình vậy. Dường như hầu hết thời gian YooChun đều dành cho những loại thực vật nhỏ nhắn ấy. Và tôi nghĩ đó là tình yêu, là sự đam mê anh dành cho chúng và anh hiểu rõ về chúng hơn bất cứ ai.








Mỗi ngày đến cửa tiệm của YooChun, với tôi là mỗi bài học kinh nghiệm, mỗi loài mới, mỗi cách chăm sóc mới được khắc vào trí nhớ của tôi.










_Của cậu này…cầm lấy đi – Sau một lúc im lặng, YooChun chìa ra một nhánh tử đinh hương mà không một lời giải thích. Tôi chỉ biết nhận lấy, tôi thắc mắc hỏi lý do, cũng như tôi đã từng hỏi vì sao tên cửa hàng lại là “Hello”nhưng anh ấy luôn im lặng. Điều này khiến tôi tò mò nhưng vài ngày sao đó thì tôi cũng quên mất câu hỏi này.




TBC


Được sửa bởi Nast ngày Thu May 13, 2010 2:05 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
Lily
`°¤ø,¸Tiểu tuyết cầu¸,ø¤°`
`°¤ø,¸Tiểu tuyết cầu¸,ø¤°`
Lily

Tổng số bài gửi : 384
Won : 640
Thanks : 158
Age : 30
Đến từ Đến từ : ~♥ Blue heaven ♥~
Gia huy :
:.:


[PG-13] H.E.L.L.O Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13] H.E.L.L.O   [PG-13] H.E.L.L.O I_icon22Wed May 05, 2010 9:54 pm

Có lẽ vì hôm nay tâm trạng không được tốt nên em đọc fic của ss rất thấm Very Happy
Lời văn nhẹ nhàng, mượt mà, rất dễ đọc.
Nói thật đây là fic YooSu đầu tiên em đọc, toàn chỉ đọc YunJae mà thôi. Mà trong những fic như thế, YooSu chỉ là nền và chủ yếu mang tính cách vui vẻ ^^
Hình tượng Su hướng nội, chín chắn như thế này cũng là rất mới mẻ với em ^^
Ngay từ đầu, tình huống dẫn dắt đã là YunJae bị tai nạn, thật shock, lại còn câu nói của Min nữa chứ. Ban đầu em cũng hơi hẫng, nhưng mà khi đọc tiếp thì lại thấy cách mở đầu của ss rất ổn (tsk, em chả biết dùng từ gì nữa cả Neutral)
Còn nữa, Chun là chủ tiệm bán hoa, một anh chàng lãng mạn, nhẹ nhàng nhưng cũng rất chín chắn, em thích Chun như thế (mặc dù một Casanova Chun cũng chả tệ chút nào ^^)
Àh, những loài hoa ở trên, ss miêu tả rất tuyệt: hoa Lily, em thích nó, nhưng ngạc nhiên nhất là hoa Edelweiss - hoa Nhung Tuyết.

Spoiler:

Nó rất đẹp Smile

Mà theo Wiki thì hoa này nở vào tháng 7 và tháng 9 ss à

ss biết vì sao em lại đặc biệt nói về loài hoa này không? Vì em tên là Tuyết Nhung đó :">

Mà thôi, com nhảm quá, ss mau post chap mới nhé ^^
Về Đầu Trang Go down
Kim RaeRi
♥ Only 18 angels in my heart ♥
♥ Only 18 angels in my heart ♥
Kim RaeRi

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : YunJae
Tổng số bài gửi : 612
Won : 901
Thanks : 135
Đến từ Đến từ : Nhà của Jaejoongie !!
Gia huy : [PG-13] H.E.L.L.O CS0.12317292_55950_1


[PG-13] H.E.L.L.O Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13] H.E.L.L.O   [PG-13] H.E.L.L.O I_icon22Thu May 06, 2010 11:32 am

aaaahhhh ss post fic rùi này. Mừng thế.
Uhm, fic này nhẹ nhàng rất hợp với em, diễn biến cũng đi khá chậm.
Cách ss diễn đạt tâm trạng cũng rất ổn. Thích nhất là về các loài hoa
ss biết rất rõ về các loài hoa chứng tỏ ss đã phải tìm hiểu rất kỹ.
Lúc đầu có hơi sock về YunJae nhưng mà họ cũng đã là vợ chồng rồi.
....
Hơ dạo này em toàn com nhảm giống spam ghê.
Hic, cô Li đừng chửi tôi nhá
ss Nast tha cho em nhá. Dạo này bị sao rùi ý, khi nào em bt lại sẽ com đàng hoàng cho ss
Thích fic của ss lắm.
Mong có chap mới

Về Đầu Trang Go down
Nast
Tiểu Seme Nhà JunSu
NaJun - cp soulmate no1

Tiểu Seme Nhà JunSuNaJun - cp soulmate no1
Nast

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : YooSu
Tổng số bài gửi : 354
Won : 567
Thanks : 69
Age : 32
Đến từ Đến từ : YooSu phủ
Gia huy : [PG-13] H.E.L.L.O Images?q=tbn:VcHIHMlUyvaffM

[PG-13] H.E.L.L.O Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13] H.E.L.L.O   [PG-13] H.E.L.L.O I_icon22Thu May 13, 2010 11:08 am

@Ly: ss muốn chuyển thề fic này thành long cơ vì ss muốn viết về YunJae nhưng suy đi tính lại ss nghĩ để nó là short thì tốt hơn Smile.

Ss thật sự rất muốn viết về một JunSu lạc quan, vui vẻ, tự do tự tại nhưng...ss không thể chẳng hiểu sao cứ đặt bút xuống là viết ra một JunSu như thế Smile.

Fic YunJae, YooSu được làm nền là còn may em ạ Smile

Smile Nhung Tuyết...ss cũng rất rất thích nó, thật ra ban đầu ss không biết về loại hoa này đâu...Chỉ là tình cờ ss dạo trên google và bắt gặp một bức ảnh về loại hoa kỳ lạ này, quyết tâm tìm hiểu cuối cùng ss thích nó từ lúc nào không hay.
Rất vui được gặp em, Tuyết Nhung

@Ri: Hì vì cuộc thi kết thúc nên ss mới xách nó sang đây ấy.

Nói thật với em...ban đầu ss chỉ nghĩ về những loài hoa này rất đơn giản nên chỉ muốn đem chúng vào fic. Không ngờ chính nó lại là điểm nhấn của fic, ss bất ngờ kinh luôn *cười*.



Haiz...Sắp tới vướng bận thi cử nên quyết định sẽ post tới chap cuối luôn Smile. Có lẽ tạm để chuyện viết fic sang một bên...sau đó sẽ đền bù sau vậy. Cảm ơn vì đã ủng hộ fic của Nast Smile








Landlubber















_ Kim JunSu, cậu hãy nhanh chóng tìm một chuyên gia về vấn đề này. Hai ngày nữa cậu phải có mặt ở JeJu thu xếp ổn thoã dự án khách sạn Summer Dream. Đây là một món làm ăn lớn của công ty chúng ta, cậu không được sơ xuất trong chuyện này. Với tư cách là một giám đốc điều hành, cậu không được làm tổn hại đến danh tiếng của công ty.








_Vâng thưa ngài – Cúi đầu chào vị tổng giám đốc đã trạc tuổi trung niên, tôi từ từ rời khỏi căn phòng sang trọng.











Xe chầm chậm lăn bánh, theo thói quen, tôi liếc nhìn đồng hồ, chỉ mới 2h sáng. Vì dự án khách sạn 5 sao mang tầm quốc tế lần này do tôi phụ trách đến phút cuối lại gặp vấn đề nên tổng giám mới gấp rút gọi tôi đến. Do quá chú trọng vào chất lượng khách sạn, tôi đã quên một điếu quan trọng là toàn bộ cây cối cho việc trang trí tôi chọn đều không thể sống với khí hậu ở JeJu. Hai ngày, chỉ hai ngày nữa dự án phải hoàn thành mà vào lúc này tôi biết tìm đâu ra chuyên gia về thực vật cơ chứ. Đầu óc tôi cứ rối rắm cả lên, chẳng thể nào suy nghĩ được. Không thể để công sức của mọi người đổ xuống sông xuống biển vào lúc này. Aish~~~ tôi điên mất. Cây cối…hoa…trang trí…











“Phải tìm YooChun”. Anh ta có thể giúp tôi. Tại sao tôi không nghỉ đến hai chữ YooChun ngay từ đầu? Anh ta rất am hiểu về chuyện này. Nghĩ là làm, tôi tức tốc phóng xe đến tiệm hoa mà quên mất rằng chỉ mới hơn 2h sáng. Kết quả là giờ đây có một kẻ cứ đi qua đi lại, lúc đứng lúc ngồi trước cửa hàng hoa Hello. Gọi điện thoại, nhắn tin hay đến nhà anh ta ư? Ngoài cái tên, tiệm hoa này thì tôi chẳng biết gì về anh ta cả - YooChun là một người rất khó hiểu mà…














5ph…10ph…1tiếng…2tiếng…















_Aish…Khi nào mới đến hả con người tên YooChun kia? – Không kiềm chế được bản thân, tôi gào lên khiến không ít người đi qua phải ngoái nhìn. Đã gần 7h sáng rồi, sao giờ này vẫn chưa thấy bóng dáng anh ta đâu cả. Tôi sốt ruột đến không chịu nổi rồi.








_ Đợi lâu chưa?








_Lâ…Không…Cũng mới thôi – Vui quá cuối cùng cũng đến.








_YooChun xin anh hãy giúp tôi một việc. Dù chưa quen biết anh lâu nhưng tôi tin tưởng ở anh. Chuyện là…bla…bla…Việc này rất quan trọng với tôi. Mong anh giúp đỡ - Vừa bước vào bên trong tôi đã đi thẳng vào vấn đề. Tôi thật sự rất nóng lòng. Lạy chúa, nếu người có thương con xin hãy khiến anh ta đồng ý.








_Xin lỗi…Tôi không thể giúp cậu…Tôi bận! Tiệm hoa cần người chăm sóc








_Tôi xin anh đấy! Công ty rất kỳ vọng vào tôi, tôi lại tin tưởng anh. Việc này rất rất quan trọng. Chỉ cần một ngày thôi, anh muốn gì tôi cũng đồng ý – Làm ơn, ngài hãy thương Kim JunSu tôi đây mà khiến anh ta đồng ý.








_...Xin lỗi.








_Một lần duy nhất thôi.








_Tôi không thể…








_Xin anh đấy!








_...








_Cuộc đời tôi phụ thuộc vào anh đấy.








_Thôi được, tôi sẽ giúp – buông một tiếng thở dài, anh quay lại công việc.








“Yeah!” Tôi nhảy cẫng lên suýt chút nữa là nhào tới ôm cả YooChun. Có hy vọng rồi, công ty được cứu rồi








_Vậy thu xếp liền nhé. 12h tôi sẽ ghé sang đón anh. Cảm ơn anh rất nhiều! – Vừa bước ra khỏi cửa tiệm tôi vừa gọi điện cho thư ký của mình sắp xếp công việc.











Về đến nhà tôi gấp rút chuẩn bị những dụng cụ cần thiết. ChangMin hiện tại không có ở nhà, vậy nên tôi đành viết lại một mẫu tin nhắn để câu nhóc khỏi lo lắng.








Nhưng hôm nay thật là một ngày xúi quẩy. Thư ký gọi điện nói rằng vé máy bay đến đảo JeJu vào chiều nay đã hết. Cô ấy gợi ý tôi nên đi phà hoặc tàu sang đảo. Đi phà ư? Như thế sẽ chậm lắm, nghĩ vậy tôi quyết định sẽ thuê một chiếc tàu riêng. Vừa bước lên tàu trông YooChun có vẻ mệt mỏi. Anh ấy nói muốn ở một mình nên tôi cũng không làm phiền. Nhưng…














2.00pm














_Này anh bị sao vậy? – Tôi đứng bên ngoài hỏi vọng vào người đang nôn thốc nôn tháo đến không ngừng bên trong phòng tắm. Tôi không hiểu anh ấy bị gì mà tàu chưa khởi hành được bao lâu thì đã liên tục chạy vào đây.








_Tôi…không quen…đi tàu biển – Mặt mày xanh mét, một tay bám chặt cánh cửa, tay còn lại thì không ngừng quệt đi những giọt mồ hôi đọng lại trên trán. YooChun thều thào nói – Không sao đâu.








_Xin lỗi…tôi không biết điều này. Vì đi phà sang JeJu sẽ phải chờ lâu, vé máy bay chiều nay lại không có nên tôi mới thuê riêng chiếc tàu này để tiện cho việc đi lại và bàn tính công việc – Dìu con người đã cạn kiệt sức lực kia đến phòng nghỉ tôi giải thích mặc dù không biết YooChun còn đủ tỉnh táo để nghe tôi nói hay không.








Dường như sức lực đã bị vắt cạn, anh bám chặt tay tôi để làm điểm tựa. Mặt anh bây giờ hoàn toàn tái xanh.








_Từ đây đến JeJu còn khá lâu, anh nằm ở đây nghỉ ngơi cho khỏe tôi sẽ ngồi ngoài kia, nếu có gì cần giúp thì anh cứ gọi. – Tôi lo lắng khép cánh cửa lại











Nhìn YooChun như vậy mà bản thân chẳng giúp được gì, tôi cảm thấy áy náy quá. Từ chuyến đi này, tôi chợt nhận ra YooChun thật sự không khó hiểu, kỳ lạ như tôi vẫn tưởng trước đấy. Anh ấy cũng như bao người bình thường khác. Chỉ vì cách nói chuyện, cách dành tình cảm cho điều anh ấy đam mê mà nghĩ rằng YooChun không bình thường, tôi đã thật sự lầm.











_Này, anh uống cái này, dán cái này sau gáy, chườm cái này lên đầu, đắp cái chăn này để giữ ấm…Sau khi hỏi các nhân viên trên tàu cách chống say sóng, mỗi người chỉ một cách tôi quyết định áp dụng toàn bộ. Thà dư còn hơn bỏ sót – Vừa nói tôi vừa đưa từng thứ cho YooChun











Vì anh ấy đã giúp nên tôi chấp nhận hy sinh một chút hình ảnh giám đốc mẫu mực để đi xin cái này 1 ít, cái kia 1 tẹo cho YooChun vậy. Lâu lâu làm việc tốt cũng khiến tôi cảm thấy vui. Có lẽ từ ngày mất hai người bạn thân, đây là lần đầu tiên tôi mỉm cười thật sự.








Tôi quyết định sẽ để YooChun nghỉ ngơi cho lại sức, chuyện công việc tạm gác sang một bên vậy. YooChun nói chỉ cần nghỉ ngơi một lúc sẽ khoẻ lại vậy nên anh ấy hẹn gặp tôi vào buổi tối để đi khảo sát dự án. Thời gian là vàng bạc mà.











_Này…Xem như lời cảm ơn cậu giúp tôi trên chuyến tàu lúc chiều – Anh tặng tôi một cành hoa xô đỏ, nhìn anh đã có vẻ tỉnh táo hơn lúc trưa, chắc sức khoẻ cũng đã phục hồi phần nào.











Tôi luôn thắc mắc vì sao anh ấy lại tặng tôi những bông hoa này nhưng không bao giờ anh ấy trả lời.























Love
























“YooChun àh! Trưa nay đi ăn nhé, tôi mời! Không được từ chối đâu đấy” Sau khi nhắn tin cho anh ấy tôi liền tới tủ quần áo lục lại mớ đồ lộn xộn để chọn ra một bộ thích hợp cho ngày hôm nay. Chẳng qua là hiện tại tôi đang rất rất vui. Tổng giám đốc vừa gọi điện thoại cho tôi nói rằng phía đối tác rất thích dự án của tôi. Họ quyết định sẽ tăng vốn đầu tư cho công ty và tổng giám đốc đã khen tôi rất nhiều. Thật không uổng công tôi dốc hết sức lực vào dự án này.








Người có công lớn nhất trong dự án chắc chắn là YooChun, nếu không nhờ con mắt nghệ thuật cũng như vốn kiến thức về thực vật của anh thì có lẽ dự án này sẽ thất bại. Tôi phải cảm ơn anh ấy rất nhiều vì nhận lời giúp tôi cứu sống cả công ty mà YooChun đã phải chịu đựng chuyến tàu ấy một cách rất khổ sở. Nhưng cũng nhờ vậy tôi đã hiểu rõ con người anh ấy hơn. Có lẽ nhờ lần đi JeJu đó mà chúng tôi thân nhau hơn trước…nên chuyện tôi biết số điện thoại của YooChun là điều tất nhiên.











_Không hợp…Không hợp…Không hợp…- Aish…Sao lại phải chọn lựa trang phục như những đức con gái chuẩn bị đi gặp mặt người yêu vậy nè. Hais…thôi kệ mặc như bình thường là ổn rồi. - Nghĩ thế tôi liền mặc như thường ngày, trước khi đi vẫn không quên nhìn lại mình trong gương xem có ổn không.








_Dạo gần đây hyung lạ lắm! - Vừa bắt gặp cậu nhóc ChangMin, thay vì chào tôi, lại buông một lời nói như thế.








_Lạ thế nào? Hyung bình thường mà - vừa nhảy hai bậc một xuống cầu thang tôi vừa hỏi.








_Ưhm~~~giống 1 người đang yêu – Sau một hồi đâm chiêu suy nghĩ nhóc phán một câu khiến tôi xuýt té nhào xuống cầu thang.








_Hử? nhóc nói gì? Đang yêu là thế nào? Hyung còn phải lo việc công ty thời gian đâu mà yêu đương?








_Hyung yêu đời hơn này, ăn mặc cầu kỳ hơn này, dậy sớm hơn này, chăm chỉ đi bộ thể dục buổi sáng hơn này, mua cây cối và dành thời gian chăm sóc cho chúng nhiều hơn này, lại còn làm cái trò vớ vẩn như phơi hoa khô, lúc thì trâm tư suy nghĩ lúc lại ngồi cười một mình…Ưhm.. ỏ a, ưa ết à (bỏ ra chưa hết mà) – Không đợi ChangMin nói hết lời tôi đã đưa tay lên chặn miệng cậu nhóc lại, nếu không có lẽ nó sẽ chiếm hết thời gian tôi mời YooChun để liệt kê những sự đổi khác của tôi mất.








_Thôi! Hyung có hẹn, bye nhóc nhé! - Tôi vùng chạy ra khỏi nhà trước khi ChangMin tiếp tục kể lể.











Tôi có yêu đời hơn thật vì dự án đó đã thành công vượt ngoài sự mong đợi, thử hỏi xem tôi không vui mới lạ. Tôi vẫn ăn mặc bình thường, chẳng qua chỉ là tôi mới mua thêm vài bộ đồ mới. Dậy sớm hơn, chăm chỉ đi bộ buổi sáng là tốt cho sức khoẻ, không phải sao? Mua cây cối nhiều vì tôi thấy trong nhà còn nhiều chỗ trống, gia đình lại thiếu cây xanh nên mới quyết định đem về. Chăm sóc cho hoa bởi mua về mà để đó không ai chăm thì tội cho chúng nên tôi tự nguyện vậy. Để giữ lại nét đẹp của hoa tôi quyết định phơi khô, thông minh phải không nào? Lúc trầm tư suy nghĩ lúc lại cười một mình chỉ là lâu lâu nhớ lại vài chuyện vui nên tôi cười.








Vừa lái xe vừa suy nghĩ, tôi tới Helllo lúc nào không hay. YooChun đã đợi tôi sẵn, vẫn quần jeans với áo sơ mi như mọi ngày. Trông thấy tôi, anh tiến lại gần.











_Có chuyện gì à? Sao lại mời tôi ăn trưa?








_Lên xe đi. Tôi biết một nhà hàng Pháp rất ngon. Đến nơi tôi sẽ kể.








_Anh thấy thế nào? Dùng được chứ?








_Ưhm…Cũng được. Vào vấn để chính, có chuyện gì vậy? – Anh gấp một miếng rồi đặt xuống nhìn tôi rất nghiêm túc.








_Đừng nhìn tôi như vậy. Chẳng qua dự án lần trước anh giúp đã thành công tốt đẹp. Tôi muốn mời anh một bữa để cảm ơn anh.








_Vậy à? Chúc mừng nhé - Chắc mắt tôi có vấn đề, hình như tôi thấy sự thất vọng trong đôi mắt ấy nhưng nó đã biến mất ngay sau đó.








_À…cậu giữ lấy bó tulip này nhé! Coi như tôi trả một phần cho bữa ăn. - Vậy đây là lý do anh lén lén lút lút từ khi gặp tôi sao? Lần này tôi quyết định không hỏi vì chắc hẳn anh cũng sẽ chẳng trả lời











Suốt bữa ăn chúng tôi chỉ nói về vấn đề dự án, công ty tôi, cây cối và kết thúc về chuyện cậu em tôi tài giỏi như thế nào so với các bạn tầm tuổi. Tuyệt nhiên tôi không hề đề cập đến những chuyện với ChangMin ban nãy.







Sau khi đã đưa YooChun quay lại Hello, tôi trở về nhà. Thả người trên giường tôi bắt đầu suy nghĩ. Thú thật lúc nãy tôi đã bỏ qua nhiều điều.








Tôi yêu đời hơn vì khoảng cách của tôi và YooChun đã ngắn lại. Ăn mặc cầu kỳ hơn vì tôi muốn mình trông bắt mắt hơn. Dậy sớm hơn, chăm chỉ hơn chỉ vì tôi muôn gặp YooChun sớm hơn. Còn những cây hoa tôi mua về là những loại mà anh ấy bày bán ở Hello. Việc tôi áp dụng những bài học từ anh để chắm sóc chúng là đúng mà phải không? Để giữ lại những kỷ niệm, tôi quyết định phơi khô những bông hoa anh tặng để nó sẽ luôn tồn tại cạnh tôi. Những lúc trầm tư suy nghĩ mỉm cười một mình đều là lúc bản thân tôi đặt câu hỏi giờ này anh đang làm gì hay nhớ lại những lúc anh ấy vì mải mê nói chuyện với tôi mà quên việc giao hàng cho khách. Quan trọng nhất là đi bất kỳ nơi đâu, ở bất kỳ thời gian nào tôi cũng đều nghĩ về anh và những lúc ở cạnh, tôi luôn quan sát anh rất kỹ. “ Phải chăng…” Không, chỉ là suy nghĩ lung tung thôi. Không có chuyện đấy đâu.











_Min ơi, hyung hỏi em một chuyện nhé!...bla…bla…Hyung đang bị sao vậy? – sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định hỏi nhóc Min, tôi kể lại những suy nghĩ, hành động của mình cho cậu nhóc nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến cái tên YooChun.







_Hyung nghe cho rõ đây, Hyung đang yêu, là đang yêu đấy. - Cậu nhóc khẳng định câu nói ấy với thái độ rất nghiêm túc.








Có lẽ ngay từ đầu tôi đã có câu trả lời cho bản thân nhưng không dám khẳng định nên mới nhờ đến ChangMin. Phải, tôi yêu YooChun.




















Odds – Off
























Sau cái ngày tôi nói chuyện với Min, tôi liên tục mất ngủ. Đáng lẽ tôi phải vui vì biết mình yêu anh. Nhưng giờ đây tôi lại luôn sợ hãi, lo lắng. Anh cũng như người bình thường. Ngộ nhỡ khi biết chuyện này YooChun sẽ rời xa tôi thì sao? Cái ý nghĩa ấy cứ đeo bám tôi không ngừng khiến đầu óc không thể tập trung vào việc gì cả.








Tổng giám đốc gọi điện bảo rằng chi nhánh của công ty tôi ở Nhật Bản đang thiếu người quản lý nên tôi thu xếp công việc rồi sang đấy một thời gian. Sau dự án Summer Dream, sự tín nhiệm của tổng giám đốc dành cho tôi ngày càng cao. Tôi còn do dự nhưng không muốn tông giám thất vọng nên quyết định không từ chối. Nhưng đến Nhật Bản tôi sẽ không được gặp YooChun, sẽ không được nói chuyện với anh ấy hay không thể lén lút ngắm anh nữa.








Hoang mang suy nghĩ, tôi tự động lái xe đến Hello lúc nào không hay. Thôi thì đã lỡ đến rồi, ghé vào một chút vậy. Tôi cũng muốn gặp YooChun.








Vẫn là những chậu hoa chuông được treo xen kẽ giữa những cây đuôi chồn rũ xuống bên cửa ra vào, vẫn là những dàn hoa móng cọp bám lên vách tường của cửa tiệm vậy sao chỉ mới mấy tiếng xa cách tôi lại nhớ nó đến vậy.











_Công việc dạo này thế nào rồi? Căng thẳng à? Sao mắt thâm quầng hết vậy? – YooChun quan sát chăm chú khiến tôi như nghẹt thở.








_Ưhm…dạo này công ty bận rộn quá – Tôi nhoài người ra chiếc ghế băng đặt sát tường. Chẳng biết từ lúc nào tôi đã xem nơi đây là nhà mình rồi. Ý nghĩ đó khiến tôi đau vì chắc chắn một ngày nào đó cửa tiệm hoa này sẽ là ngôi nhà của anh và người nào khác mà đó không phải là tôi.








_Ngủ một lúc đi, có yêu nghề thì cũng phải biết quan tâm bản thân chứ - Anh nói như trách móc tôi rồi quay lại với công việc của mình. Cảm giác ấm áp, lòng nhẹ nhàng, tạm gạt những suy nghĩ sang một bên tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

















Mong sao khoảng khắc này dừng lại


Để những kí ức mãi không trôi.


















“Xoảng”, tôi choàng tỉnh giấc khi âm thanh đổ vỡ chói tai vang lên. Dáo mắt nhìn khắp phòng tôi dừng lại khi bắt gặp cành tượng YooChun đang khụy xuống ở gần cửa.














_YooChun! Anh làm sao vậy? Có bị đau ở đâu không? – Tôi lo lắng dìu anh ấy đến chiếc ghế băng gần đó. Mặt anh nhăn lại vì đau, tay ôm chặt lấy bụng.








_Thuốc…trong ngăn bàn…lấy giúp tôi.











Tức tốc chạy ngay đi lấy thuốc. Nhìn anh như vậy, tôi đau lòng lắm. Tim tôi muốn vỡ tung khi trông thấy khoảnh khắc anh khụy xuống nền nhà. Khi tôi quay trở lại, dường như cơn đau đã dữ dội hơn, mồ hôi nhễ nhại, mắt anh nhắm chặt lại, một tay ôm bụng, tay còn lại YooChun báu chặt vào thành ghế như muốn kiềm chế cơn đau.











_Thuốc đây! Anh mau uống đi – Thúc giục anh, tôi không thể chịu đựng cảnh này được nữa.











Có lẽ thuốc không có tác dụng lập tức nên cơn đau vẫn hoành hành. Ngồi xuống một bên, tôi bất giác đưa tay lên lau đi những giọt mồ hôi trên trán YooChun. Tôi đang làm gì thế này? Không được phải dừng lại, nếu tiếp tục anh ấy sẽ nghi ngờ và khi biết mọi chuyện anh sẽ rời xa tôi. Toan đứng lên, chợt có cái gì âm ấm đặt lên vai tôi. Là anh, YooChun đang dựa đầu vào tôi.











_Tôi đau quá! Làm ơn, chỉ một chút thôi! – Mắt nhắm nghiền, anh thều thào.











Phải chỉ vì cơn đau nên anh ấy mới cần chỗ dựa, chỉ vậy thôi. Nhưng sao tim tôi vẫn đập liên hồi. Tôi cứ thế ngồi yên mà không nói bất cứ điều gì cho đến khi YooChun bật dậy, dường như nhớ ra điều gì, anh dáo dát nhìn xung quanh rồi vội vàng đến chậu hoa bị vỡ ban nãy. Đất văng tung tóe ra sàn, cả cây hoa nằm rạp xuống đất, những mảnh chậu vỡ nát đè lên cây một cách tàn nhẫn. Anh cúi xuống nâng cây hoa lên, nhẹ nhàng đem nó khỏi đống vỡ nát.











_Anh là đồ ngốc phải không? Tại sao lại yêu quý chậu tường vi ấy còn hơn bản thân. Cơn đau còn chưa dứt mà đã lo lắng cho cây cối rồi. Đừng xem thường sức khỏe bản thân như vậy chứ! – Tôi tức giận hét lên rồi đùng đùng bỏ về.











Dường như quá bất ngờ, YooChun cứ đứng bất động tại chỗ. Chỉ đến lúc tôi lên xe bỏ đi thì anh mới hoàn toàn tỉnh táo và chạy ra ngoài. Quan sát kính chiếu hậu, nhìn dáng người đó tôi chỉ cảm thấy tức giận. Có đáng không khi tôi đã ghen với một chậu cây? Phải tôi tức giận vì lúc tôi lo lắng cho anh thì anh lại chỉ nghĩ đến chậu tường vi ấy. Tối giận vì anh xem thực vật còn quan trọng hơn bản thân anh. Tình cảm của tôi dành cho anh ngày càng nhiều. Có lẽ tôi nên dừng lại trước khi quá muộn. Tôi và anh sẽ không thể bước chung một con đường. Chỉ cần có thể ở bên anh là hạnh phúc rồi.








Nhưng tôi quyết định rời xa anh. Tôi cần thời gian để quên tình yêu dành cho anh. Vừa thông báo lịch trình chuyến bay cho tổng giám xong, tôi định chuẩn bị hành lý thì có tiếng gõ cửa. Tôi biết đó là ChangMin vì chúng tôi cùng sống chung trong ngôi nhà rộng lớn này











_Hyung, có đáng không? Em biết hyung yêu cái người tên là YooChun đó. Hyung đang trốn tránh? Hyung không cần nhìn em với anh mắt đó, không ai hiểu hyung bằng em đâu. Hyung định bỏ chạy thật sao? – ChangMin có lẽ đã nghe được chuyến đi công tác lần này nhưng làm sao Min biết được tình cảm cho anh ấy? Cứ giữ tình cảm trong lòng, tôi khó chịu lắm.








_Hyung xin lỗi…có lẽ đây là cách tốt nhất…hyung không muốn mất anh ấy. Nếu không thể là người yêu, hyung chấp nhận là bạn. Là đúng hay sai khi hyung làm vậy? – Tôi cúi đầu khóc nức nỡ, có lẽ những chịu đựng lâu nay tôi giấu kín trong lòng bây giờ đã được giải tỏa phần nào.











Cậu nhóc không nói gì, chỉ ôm nhẹ lấy tôi an ủi. Đôi lúc tôi đã nghĩ rằng có thể Min làm anh tôi thì tốt hơn.




















Sáng hôm sau, ChangMin tiễn tôi ở sân bay.














Thường thì lúc tôi đi xa sẽ có cả YunJae cùng tới tiễn nhưng bây giờ chỉ còn ChangMin. Tôi thật nhớ ngày xưa quá. Lần này đi, có lẽ Min ở nhà sẽ rất cô đơn. Nhóc sẽ giận tôi chứ?. Trước khi bước vào phòng cách ly, ChangMin đã hỏi tôi có hối hận không. Có lẽ tôi sẽ hối hận, nhưng mọi chuyện nên trở về cái mà nó đáng ra phải tồn tại.











Tạm biệt YooChun, tạm biệt tình yêu của tôi.























Hello















Thời gian thấm thoát thoi đưa, tôi đến Nhật Bản cũng được 1 tháng 6 ngày rồi. Tôi lao đầu vào công việc vì chỉ cần rãnh rỗi là tôi lại nhớ đến anh. Có nhiều lúc nỗi nhớ đánh thắng lý trí khiến tôi muốn chạy đến sân bay mà trở về Hàn gặp anh. Tại sao chứ? Tôi đã cố gắng chạy trốn nhưng sao nỗi nhớ vẫn cứ bám riết lấy tôi. Ngay đến cả lúc ngủ tôi vẫn mơ thấy anh. Cô đơn, lạnh lẽo khiến nước mắt cứ tuôn
không ngừng trong đêm tối. Yếu đuối, tôi thật quá yếu đuối phải không? Tôi ra
đi không một lời tạm biệt, chắc hẳn anh sẽ ghét tôi. Tôi vẫn luôn bắt ép bả thân phải quên đi tình cảm dành cho anh để khi trở về vẫn còn có thể làm bạn, thế nhưng cố quên sao vẫn nhớ. Lý trí luôn bảo phải quên nhưng con tim lại cứng đầu không chịu. Những ký ức cứ không ngừng tràn về, mỗi ký ức là hàng ngàn mũi kim đâm nát trái tim tôi. Tôi luôn mong trời sáng thật mau để tôi lại tiếp tục lao vào công việc.












Bình minh ơi xin hãy thức giấc


Để xóa tan đêm tối mịt mù.


















_Này! Mọi người còn coi tôi là giám đốc không? Mau mở cửa ra cho tôi. Nếu không tôi sẽ…sẽ…đuổi việc mọi người đấy. – Mặc cho những người đi bộ trên đường nhìn, tôi cố gắng hét lên, cố gắng dùng hết sức lực để mở cánh cửa tự động đã bị khóa chặt, mặc dù tôi biết những cố gắng của mình là vô ích.








_Ngài luôn là giám đốc của chúng tôi. Chúng tôi rất quý mến ngài vì vậy không ai muốn ngài vì làm việc mà kiệt sức. Xin giám đốc hãy nghỉ ngơi một ngày. – Gần như các nhân viên đều tập trung ra sảnh chính để ngăn tôi.








_Nhưng tôi muốn làm việc – Tôi cố gắng gào lên để át tiếng họ.








_Xin giám đốc hãy nghỉ ngơi, chúng tôi có thể giải quyết được. Phải không phó giám đốc?








_Phải có tôi ở đây, cậu yên tâm mà nghỉ ngơi. Cậu đã vì công ty nhiều rồi, vậy nên hôm nay chúng tôi sẽ vì cậu.











Tôi biết phải làm thế nào đây? Chỉ mới hơn một tháng mà mọi người ở đây đã dành tình cảm cho tôi nhiều như vây. Tôi quả thật rất xúc động. Có thể nay mai báo chí Nhật bản sẽ đăng tin giám đốc của một tập đoàn bị các nhân viên khóa cửa không cho vào công ty…Đây chỉ là suy nghĩ của tôi thôi.








Tôi đành ngậm ngùi quay về vì biết rằng một mình tôi cũng không thể chống lại họ. Nhưng nếu không làm việc tôi sẽ lại nghĩ về anh. Vì vậy tôi quyết định sẽ không về nhà mà đi tản bộ trong công viên. Khí hậu nơi đây không khác Hàn Quốc lắm chỉ là ở nơi này sẽ ít người biết đến tôi hơn và ở đây tôi sẽ không được gặp anh.











_Hello! Can you help me, please?








Tôi giật mình khi có một bàn tay đạt lên vai mình.








_Ok…What can I do for yo…? – Tôi mỉm cười quay lại, dù sao cũng phải lịch sự với người khác chứ. Nhưng rồi nụ cười của tôi biến mất khi trước mắt tôi là hình ảnh mà tôi mong nhớ ngày đêm, là con người đã chiếm trọn trái tim tôi. YooChun, anh ấy đang ở đây, đối diện tôi. Có lẽ tôi đang hoa mắt vì làm việc quá nhiều hay vì quá nhớ anh nên hình ảnh ấy mới hiện ra. Chỉ là ảo ảnh thôi. Tôi nhắm mắt lại hy vọng đó chỉ là giấc mơ.








_Xin chào! Rất vui được gặp cậu! Tên cậu là gì? – Anh nhắc lại câu nói, đôi mắt như đang quan sát mọi cử chỉ và hành động của tôi. Thời gian trôi qua đã hơn một tháng nhưng sao trái tim tôi giờ đây vẫn đập loạn nhịp vì anh.








_Kim JunSu – Bất giác tôi trả lời. Đây là hiện thực, không phải mơ cũng chẳng phải là ảo ảnh. Tôi cứ thế đứng lặng yên như tượng, miệng tôi như bị khóa chặt sau câu nói ấy khiến tôi không thể thốt lên thêm lời nào. Đầu óc trống rỗng khiến tôi chẳng suy nghĩ được gì.








_ Tôi là Park YooChun, làm bạn nhé!











Tôi đã biết trước câu nói này sẽ được bật ra một ngày nào đó nhưng hiện tại tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để tiếp nhận câu nói này. Lòng ngực như muốn vở tung. Chỉ vỏn vẹn ba từ nhưng nó như hàng ngàn mũi dao cứa nát trái tim tôi.











_Ưhm…là bạn – Tôi cố nặn ra một nụ cười để đáp trả. Chẳng phải đây là điều tôi muốn? Nhưng sao tôi chẳng cảm thấy vui chút nào. Toan quay lưng bỏ đi, giọng nói ấm áp của anh lại vang lên.








_Kim JunSu! Cậu có đồng ý làm người yêu của Park YooChun không? – Anh chăm chú nhìn tôi chờ câu trả lời. Đâu đó trong ánh mắt anh hiện lên nỗi lo lắng.











Tai tôi như ù đi. Hạnh phúc đan xen lo lắng. Có lẽ anh chỉ đùa tôi phải không? Làm sao anh ấy có thể yêu tôi cơ chứ? Nước mắt tôi lại chảy. Không được. Không được khóc lúc này. Không được khóc trước mặt anh. Đừng yếu đuối như vậy chứ. Lý trí cứ ép buộc bản thân dừng lại nhưng nước mắt cứ chảy ra không ngừng, tôi cúi đầu, không muốn anh nhìn thấy mình trong tình trạng này.











_Em sẽ làm người yêu của anh chứ? - YooChun lập lại, sự nghiêm túc thể hiện rõ trong từng từ ngữ của anh. YooChun kiên trì chờ câu trả lời của tôi.











Tôi không biết phải nói gì vào lúc này. Hạnh phúc, cảm giác này đã chiếm trọn trái tim tôi. Đây là điều có mơ tôi cũng chưa bao giờ gặp.








Tôi không thể nói gì chỉ im lặng gật đầu thay câu trả lời. Và rồi anh ôm chầm lấy tôi. Không biết được nét mặt anh thế nào vì chỉ mải cúi gầm xuống đất nhưng tôi biết anh đang mỉm cười. Như nhớ ra điều gì anh buông tôi ra khiến tôi cảm thấy hụt hẫng. Ngước lên nhìn anh, tôi bắt gặp một bó hoa được gói giấy hồng. Không phải là nhưng bông hồng như bao cặp tình nhân khác mà là những bông hoa tử đinh hương, tulip, hoa xô đỏ - chính là những loài hoa anh đã tặng tôi trước đây. Nhưng đặc biệt chính giữa bó hoa được gói tỉ mỉ chính là đóa tường vi hồng đã khiến tôi với anh cãi nhau, à không đã khiến tôi tức giận với anh. Đến bây giờ tôi vẫn không thể hiểu được ý nghĩa cũa điều đó.











_Anh biết em chính là thiên đường của anh vào ngày anh tăng em nhánh tử đinh hương, anh đã bắt đầu yêu em. Từ hôm đó, anh muốn là mái hiên ở bên cạnh, bảo vệ em. Thời gian sau đó anh luôn nghĩ về em không ngừng nên quyết định tặng em cành hoa xô đỏ. Còn nhớ anh tặng em một bó tulip khi em mời anh đi ăn không? Sau chuyện ở đảo JeJu anh biết em là người yêu hoàn hảo của mình. Còn đóa tường vi anh trồng để chờ một ngày thích hợp sẽ dùng nó tỏ tình với em nhưng chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên đến hôm nay anh mới có thể nói lên nỗi lòng của mình. Mãi mãi yêu em. Kim JunSu. Đừng bỏ đi không lời tạm biệt như vậy nữa nhé.











Hạnh phúc tràn ngập khiến tôi chỉ có thể mỉm cười trong nước mắt. Tại sao tôi lại không nhận ra điều này sớm hơn?





Mặc kệ đang ở công viện, bỏ qua sự dòm ngó của mọi người, chúng tôi trao nhau nụ hôn ngọt ngào.














Thời gian ơi! Xin hãy dừng chân


Để hạnh phúc này mãi luôn tồn tại


















Extra















ChangMin ‘s POV














_Nếu YunJae hyung đang ở thiên đường thì phải chứng kiến đám cưới của họ đấy – Từ từ khép cánh cửa phòng thờ tôi tiến ra xe để đến nhà thờ. Hôm nay là ngày cưới của YooChun hyung và JunSu hyung.











_Cảm ơn em, ChangMin! JunSu hyung mỉm cười hạnh phúc trước giờ bước vào lễ đường. Trong bộ vest trắng kết hợp áo sơ mi hồng phớt trông hyung thật điển trai. Tôi biết mình đã làm đúng, giờ đây tôi lại được thấy nụ cười vui vẻ trên gương mặt “thiên thần” JunSu hyung như trước kia.














[ Flash back ]














_Xin chào! Anh là YooChun phải không? – Đưa tay huơ huơ trước mặt con người đang đăm chiêu suy nghĩ mà chẳng buồn để ý xung quanh, bán hoa mà kiểu này thì…Mắt thâm quần, mặt mũi trông thiếu sinh lực lắm. Nhìn anh ta thê thảm như thế này chẳng xứng là người mà JunSu hyung dành tình yêu như vậy.








_Tôi là ChangMin, em trai của JunSu – Chẳng cần chờ anh ta đáp lại, tôi quyết định đi thẳng vào vấn đề. Tôi muốn JunSu hyung hạnh phúc, vì đã chứng kiến cảnh hyung ấy trở thành một người bất cần đời kể từ cái ngày YunJae hyung mất nên tôi phải cố hết sức để giữ lấy nụ cười ấy khi mà chính con người đang ở trước mặt tôi đã mang nó quay trở lại. Cái tên JunSu dường như rất có tác dụng. Từ một kẻ mất hồn, bây giờ anh ta hòan toàn tỉnh táo.








_Xin chào! – Đến bây giờ anh ta mới mở được lời chào tôi một câu.








_JunSu hyung có quan trọng với anh không? – Tôi biết chắc chắn YooChun cũng yêu JunSu hyung nhưng tôi cần anh ta phải tự nói ra.








_Cậu biết không? JunSu đã nhiều lần hỏi tôi tại sao lại đăt tên cửa tiệm là “Hello” nhưng tôi vẫn chưa trả lời. Đối với nhiều người “Hello” chỉ là một lời chào đơn giản nhưng đối với tôi điều này còn hơn thế nữa. Lời chào khơi mào câu chuyện, cậu hiểu phải không? Nhưng từ lần đầu gặp JunSu chúng tôi vẫn chưa chào hỏi với nhau một lần nào. Vậy mà câu chuyện của chúng tôi vẫn bắt đầu vẫn tiến triển. Khỏang cách giữa chúng tôi không vì thế mà rộng ra, ngược lại nó ngày càng gần lại. Ở cạnh cậu ấy tôi hạnh phúc như ở thiên đường vậy. Đã bao lần tôi ước gì mình có thể ở bên cạnh bảo vệ cậu ấy nhưng không, cậu ấy mới chính là người bảo vệ và luôn chủ động ở bên cạnh tôi. Tôi không biết cậu ấy có yêu tôi không nhưng sự quan tâm của JunSu dành cho tôi khiến tôi hạnh phúc. Tôi đã nhiều lần tặng những loài hoa có ý nghĩa cho cậu ấy nhưng dường như cậu ấy không hiểu. Vậy mà đến lúc tôi định sẽ tỏ tình thì cậu ấy ra đi không một lời tạm biệt – Nói đến đây giọng YooChun run run, có những lúc câu chuyện bị ngắt quãng, chắc hẳn hyung ấy đang cố gắng kiềm chế nổi lòng của mình.











Tôi hỏi anh ta yêu JunSu phải không? Tôi vẫn muốn biết câu trả lời chính xác. Anh ấy đã nhìn tôi với ánh mắt rất chân thành và đầy cương quyết, anh ấy đã, đang và sẽ yêu JunSu hyung. Chỉ cần vậy là đủ, tôi đặt lên bàn chiếc vé máy bay đến Nhật Bản và địa chỉ liên lạc của JunSu hyung. Tôi nói với YooChun rằng chỉ giúp được đến đó, còn lại anh ấy tự lo. Tôi quyết định gửi gắm JunSu hyung cho con người này














[ End Flash back ]













Khẳng định lại một lần nữa, tôi đã làm đúng. Giờ đây, trên lễ đường, cả hai trông thật hạnh phúc trong bộ vest trắng. Họ thật hòan hảo khi đứng cạnh nhau. Hôn lễ tổ chức ở một nhà thờ nhỏ nhưng được trang trí rất nhiều lọai hoa. Chỉ mời bạn bè và người thân của hai hyung ấy đến dự nhưng không khí thật là đầm ấm. Lễ cưới này khiến tôi nhớ đến ngày cưới của YunJae hyung, họ cũng đã rất hạnh phúc khi tay trong tay tiến về phía lễ đường. Mải mê nhớ lại những kỷ niệm xưa, bất chợt có một thứ gì đó rơi vào tôi. À, là đóa hoa cưới đây mà. YooChun hyung nhìn tôi mỉm cười vui vẻ, còn nụ cười trên môi JunSu hyung lại đầy ẩn ý.








_ Em chưa nghĩ đến chuyện này đầu. – Tôi hét lên rồi tung bó hòa vào không trung. Tôi cần chú tâm vào chuyện học hành nên chưa nghĩ đến việc yêu đương này. Có lẽ những người khác sẽ cần nó hơn là tôi. Và rồi bó qua rơi trúng vào một người bạn của YooChun hyung – người ấy cũng mang họ Kim.


End.

Một lần nữa chân thành cảm ơn những ai đã ủng hộ H.E.L.L.O
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




[PG-13] H.E.L.L.O Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13] H.E.L.L.O   [PG-13] H.E.L.L.O I_icon22

Về Đầu Trang Go down
 

[PG-13] H.E.L.L.O

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥ :: DBSJ couple's Corner :: †< Fiction >† :: ~ Short Fic ~-