♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Chào mừng bạn đến với ♥️ DBSJ's COUPLEs HEAVEN ♥️

Hãy cùng làm quen với các mem và thể hiện tình yêu cũng như niềm tin của bạn vào couples DBSJ nhé ^^


[PG-13] One day... TL0.9870713_1_1
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Chào mừng bạn đến với ♥️ DBSJ's COUPLEs HEAVEN ♥️

Hãy cùng làm quen với các mem và thể hiện tình yêu cũng như niềm tin của bạn vào couples DBSJ nhé ^^


[PG-13] One day... TL0.9870713_1_1
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥


 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Thông báo: Vì forum mới hiện có vấn đề về kĩ thuật, 
vì vậy BQT forum quyết định mở cửa lại forum ban đầu tại đây và tiếp tục để DSCH hoạt động.

Mong các bạn sẽ có những khoảng thời gian vui vẻ với DSCH

Share | 
 

 [PG-13] One day...

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giả

Hãy bình chọn cho bài viết thay cho nút Thanks

InsaJJ
(¨`• † cross † •´¨)
(¨`• † cross † •´¨)
InsaJJ

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : YunJae and KyuMin
Tổng số bài gửi : 813
Won : 1346
Thanks : 101
Age : 28
Đến từ Đến từ : (¨`• YunJae's Heaven •´¨)

[PG-13] One day... Vide
Bài gửiTiêu đề: [PG-13] One day...   [PG-13] One day... I_icon22Wed Jul 07, 2010 11:55 am

ONE DAY…


Title: One day
Author: Insa_Joongie
Genre: SA , sad ( litile ) , romance
Disclaim: YunJae không thuộc về tôi nhưng đây là fic của tôi.
Pairing: only YunJae
Rating: PG-13
Length: one short



Đôi lời của author:

Trích dẫn :
_ Đây là vài dòng của tôi trước khi bắt đầu vào fic. Thực chất ban đầu tôi không có ý định viết fic này mà mục đích của tôi chỉ là tạo một thông tin giả tưởng và post lên blog của tôi để giải trí. Nhưng sau đó tôi đã suy nghĩ lại và quyết định viết nó thành fic nhưng tôi vẫn sẽ hoàn thành cái thông tin ảo kia. Tôi muốn thử đặt một niềm tin mới vào fic này… nó không phải là fic để thể hiển tình cảm hay gì… đơn thuần chỉ giống như một tình bạn nhưng vẫn mong mọi người ủng hộ.

Cảm ơn nhiều!



















_ Jaejoong hyung… hôm nay chúng ta ra ngoài ăn nhé? – Junsu tay vừa bấm cái remote vừa hỏi tôi.



_ Nếu mấy đứa muốn thì đi nhưng sao không ăn ở nhà? Như vậy sẽ tốt hơn chứ? – Tôi mỉm cười hỏi lại.



_ Thì… bọn em muốn ra ngoài ăn hôm nay… không được sao ạ?



_ Không! Hyung chỉ thắc mắc thôi vì dạo này chúng ta vẫn ăn ngoài mà nên hyung muốn ăn ở nhà 1 bữa. Nếu như không thích thì cùng đi vậy.



Thấy tôi cười đồng ý thì Junsu có vẻ vui lắm, cậu bé đứng dậy rồi đi vào phòng gọi Yoochun chắc bảo chuẩn bị. Rồi lát sau cả hai đứa đi ra với trang phục đã chỉnh tề và chúng tôi cùng đi ra khỏi trung cư.



Cả 3 người không đi xe riêng như mọi ngày mà đi bộ, Junsu và Yoochun nói rằng muốn được ngắm quang cảnh đường phố. Chúng tôi dừng lại trước một quán ăn quen thuộc, nơi mà bọn tôi vẫn hay đến để ăn uống mỗi khi buồn chán hay đơn giản là để kiếm thứ gì đó ăn cho khỏi đói.



Junsu chỉ 1 cái bàn cạnh cửa sổ rồi chạy đến ngồi, Yoochun cũng ngồi xuống cạnh cậu bé còn tôi ngồi đối diện. Mở quyển menu ra, tôi nhìn dọc từ trên xuống dưới xem có thứ nào hợp khẩu vị không. Sau khi đã gọi xong đồ ăn, chúng tôi ngồi nói chuyện để giết thời gian. Junsu hôm nay đúng là vui vẻ hẳn, cậu bé nhìn tôi rồi nói:



_ Hyung còn nhớ nơi này không?



_ Nhớ chứ. Chúng ta thỉnh thoảng vẫn hay đến mà.



_ Uhm… nhưng là khi có 5 người thôi.



5 người… nghe Junsu nói đến điều đó tôi bỗng giật mình. Phải rồi, trước đây luôn là 5 người đi ăn với nhau nhưng từ khi vụ kiện đó xảy ra thì… đã lâu lắm rồi có còn đến nơi này đâu. Tôi im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, tự nhiên tôi lại nghĩ đến Yunho và Changmin, giờ này họ đang làm gì nhỉ? Họ cũng đã về nước rồi nhưng chúng tôi chưa được gặp lại nhau lần nào. Nếu bây giờ có Changmin ngồi đây thì cậu nhóc sẽ khoái lắm, nó thích đi ăn riêng thế này cùng mọi người mà.



_ Quả thật là… em mệt mỏi với những chuyện gần đây lắm. Em gọi mọi người đi ăn riêng vì không muốn ở nhà… biết đâu anh quản lý lại đến sẽ phá vỡ một ngày riêng của 3 chúng ta. – Junsu nói, giọng cậu bé cứ trầm trầm.



_ Uh. Em cũng muốn có một ngày mà chúng ta không phải làm gì thế này, chỉ có 3 người ra ngoài ăn uống với nhau một bữa cho thoải mái. – Yoochun cũng vui vẻ nói – Nhưng… giá mà có cả Yunho hyung với Minnie thì sẽ vui lắm nhỉ, đúng không Jaejoong hyung?



Nghe Yoochun gọi tôi liền quay lại rồi vội cười. Nhưng rồi tôi lại nhớ lại, tôi có phải kẻ quá vô tâm không nhỉ? Đã lâu lắm rồi không gặp vậy mà tôi có lúc tưởng như mình đã quên mất họ, sao tôi lại như vậy chứ? Đang suy nghĩ miên man thì bỗng máy điện thoại trong túi tôi rung lên. Tôi vội mở máy ra, trên màn hình là một con số lạ hoắc mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Tôi đứng dậy rồi bước ra ngoài để nghe điện.



_ Yoboseyo? Đấy có phải là số của Kim Jaejoong không?



Một giọng nói quen thuộc cất lên từ đầu dây bên kia nhưng tôi không nhớ, tôi vội đáp lại.



_ Vâng… là tôi, Jaejoong. Xin hỏi anh là ai?



_ Ủa, Jaejoong. Lâu không gọi mà cậu đã quên tớ nhanh vậy ư? Buồn quá đấy!



Lần này cái giọng người đó tự nhiên lại thay đổi như con nít khiến tôi hơi ngỡ ngàng, tôi liền đáp lại nhưng thật thận trọng:



_ Xin lỗi nhưng… dạo này tôi bận quá nên có đôi khi… hơn nữa số này lạ quá, anh quen tôi ư?



_ Jaejoong à! Số lạ thì nghe giọng cậu cũng phải nhận ra chứ? Là tớ đây, Yunho đây.



Đến lúc này thì tôi hoàn toàn bất ngờ, Yunho đang gọi cho tôi ư?



_ Yunho… là cậu à? Dạo này khỏe không? Sao lại gọi cho mình? Hôm nay cậu không phải đi làm sao?



_ Ah!! Tưởng cậu quên tớ luôn rồi chứ? Đồ ngốc!!! Tớ muốn gọi điện hỏi thăm cậu thôi. Cậu đang làm gì vậy? 2 đứa kia thế nào rồi?



_ À, chúng vẫn khỏe. Giờ tớ đang đi ăn tối với 2 đứa đây. Thế còn Changmin? Nó vẫn ổn chứ?



_ Ừ, nó khỏe lắm. Tớ cứ tưởng không có cậu ở bên nấu cho nên nó sẽ khó chịu nhưng có vẻ như thằng bé hiểu được gì đó nên nó cũng cố gắng.



Nghe Yunho nói vậy, tôi yên tâm hẳn. Yunho không hay nói dối tôi hoặc có thì cũng chỉ là trêu đùa nên khi nghe cậu ấy nói với giọng vui vẻ và đầy chắc chắn thế thì tôi cũng bớt lo lắng hơn.



Chúng tôi nói chuyện vui vẻ với nhau qua điện thoại mặc cho Junsu cứ gọi tôi vào ăn suốt mà tôi cũng chẳng quan tâm, tự nhiên tôi lại không thấy đói nữa mà chỉ muốn nói chuyện mãi như thế này với Yunho. Lâu lắm rồi không nghe giọng cậu ấy, tự nhiên tôi thấy nhớ quá. Giá mà tôi có thể nói chuyện trực tiếp với cậu ấy thì tốt biết bao.



_ Yunho này, đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ? – Tôi bất giác hỏi mà cũng không hề có ý định trước.



_ Ơ… sao tự nhiên cậu lại hỏi vậy? Tớ cũng không nhớ rõ nữa… lâu lắm rồi… dù chúng ta có hay liên lạc nhưng tớ muốn gặp cậu quá.



Lúc này giọng Yunho bỗng trầm xuống, tôi biết là cậu ấy đang nghĩ gì. Sống với cậu ấy từ lâu lắm rồi nên tôi hiểu rõ tính Yunho. Tôi đáp lại:



_ Tớ cũng muốn gặp cậu… Giá mà giờ đây chúng ta được ngồi nói chuyện với nhau chứ không phải qua điện thoại thì tốt nhỉ?





















Yunho im lặng không nói gì và tôi cũng vậy, tự nhiên tôi cảm thấy nhói đau ở ngực. Tôi định nói lời tạm biệt để vào ăn tối cùng Junsu với Yoochun thì Yunho bỗng lên tiếng:



_ Jaejoong à… ngày mai… cậu có rảnh không? Chúng ta gặp nhau nhé?























Sáng hôm sau…



< pin pin >


Đường phố hôm nay thật đông đúc, cũng phải thôi vì hôm nay là chủ nhật mà. Tôi kéo cái mũ xuống để cố che khuôn mặt mình và bước đi thật nhanh. Những tia nắng vàng óng ánh chiếu xuống hồ nước trong một căn biệt thự gần đó thật đẹp, mọi thứ bỗng trở nên lung linh và không khí cũng thật trong lành khiến cho tôi cảm thấy thoải mái hơn.



Tôi dừng lại trước cổng công viên rồi lôi chiếc di động trong túi ra và tra bảng danh sách.



_ Đây rồi… Yunho… mới đổi số mới làm tìm khó quá!



Tôi nhấn nút gọi. Sau một lúc đợi thì có người nhấc máy, tôi nói:



_ Yunho à? Tớ đến nơi rồi. Cậu đã ra chưa?



_ À, cậu đến rồi à? Đoán xem tớ có ở đây không nào?



Giọng Yunho đầy vẻ trêu chọc khiến tôi buồn cười, thật là cứ y như con nít ấy. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh xem cậu ấy có trốn đâu đó quanh đây không nhưng chẳng có ai ngoài tôi đang đứng trước cổng công viên cả.



_ Này này tên ngốc Yunho! Rốt cuộc là cậu đã đến chưa hả?



Tôi sốt ruột hỏi nhưng Yunho lại cười phá lên, đáp:



_ Cậu không nhìn thấy tớ à? Sao mà kém thế?



_ Cậu có chịu ra không hả? Đang ở đâu thế? – Tôi bực mình. Đã phải chốn anh quản lý để ra ngoài gặp cậu ta mà còn đùa thoải mái thế à?



_ Kìa Jaejoong, sao lại khó chịu thế, trông ngố lắm. Hôm nay cậu mặc đồ đó đẹp đấy, y như học sinh cấp 3. Hahaahaaa!!!!



Cái gì? Cậu ta, sao… đúng là tôi đã phải hóa trang thành người khác để không ai nhận ra ( dù là chỉ thay đổi màu tóc với quần áo ) nhưng chẳng nhẽ lại giống học sinh cấp 3 thế à? Mà sao cậu ta biết nhỉ? Yunho chết tiệt, đang chốn ở đâu không biết.



_ Yunho à? Cậu muốn đi chơi không đấy? Hay là tớ về nhá?



_ Ấy đừng!!! Tớ đùa thôi mà.



Giọng Yunho bỗng nhiên cuống lên, tôi chắc chắn rằng cậu ấy thừa biết tôi chỉ đang dọa thôi nhưng vẫn làm ra vẻ nguy lắm để trêu tôi. Yunho có vẻ như đang khoái trêu chọc tôi đây, tên này lâu không gặp mà đã hư vậy rồi.



_ Jaejoong này… cậu chắc là muốn gặp tớ chứ?



Câu hỏi của Yunho khiến tôi ngạc nhiên nhưng tôi vẫn đáp lại:



_ Cậu đang nói ngu ngốc gì thế? Cậu có ra đây không hả? Tớ không muốn gặp cậu thì đến đây làm gì? – Tôi gắt vào máy nhưng Yunho lại cười:



_ Hì, tớ tin Jaejoong mà. Nếu vậy thì… Jaejoong à! Cậu quay người lại đi.


Nghe Yunho nói vậy, tôi liền quay người lại và… ai thế này? Trước mặt tôi là một chàng trai cao lớn với mái tóc màu nâu đen, làn da ngăm và đôi mắt đầy quyến rũ.


Tôi cứ đứng ngẩn người ra khiến cho người kia ngạc nhiên, cậu ấy gọi tôi:


_ Jaejoong, jaejoong! Sao vậy? Không còn nhận ra mình nữa à?


Lúc này tôi mới sực tỉnh nhưng vẫn ngạc nhiên, tôi không thể nào tin nổi là Yunho giờ đã thay đổi thế này, cậu ấy trông nam tính hơn nhiều.


_ Yunho… là cậu thật à? Sao… giờ nhìn khác quá.


_ Hả? Thế khác là cậu không nhận ra mình luôn à? Buồn! Không chơi với Jaejoong nữa.


Yunho bĩu mỗi ra vẻ hờn dỗi khiến cho tôi phải phì cười. Gõ nhẹ vào đầu cậu ấy, tôi đáp:


_ Không! Nhưng bản tính cậu vẫn vậy nhỉ, gấu ngố?


Nghe tôi nói, Yunho lại nhe răng ra cười tươi rồi cậu ấy nhìn thật lâu vào tôi, mỉm cười:


_ Jaejoong vẫn vậy thôi… cậu chỉ hơi khác chút về vẻ ngoài chứ vẫn là heo ngố như xưa. Hahahaa!!


_ Yunho!!!!! – tôi gằn từng tiếng đầy tức giận! Tên này thật là…


_ Đi nào Jaejoong! – Bỗng Yunho lại nắm tay tôi kéo đi – Hôm nay hãy vui chơi hết mình nhé! Lâu lắm rồi mới gặp nhau mà!


Rồi cậu ấy đưa tôi đi thăm thú lung tung, khoái chỗ nào là lại tạt vào đó ngắm ngía mua sắm. Cậu ta có vẻ quá vô tư thật dù chúng tôi đã cải trang và chẳng ai có thể nhận ra trừ những người tinh mắt lắm. Nhưng cảm giác bị cậu ấy đưa đi lung tung pha lẫn một chút sợ hãi, lo lắng bị phát hiện khiến tôi lại thấy thích thú, cứ như đang được đi thám hiểm vậy hay là đang tham gia một vụ gì đó nguy hiểm lắm.


Yunho cứ léo nhéo như trẻ con khiến tôi thấy yêu vô cùng, cậu ấy dù có mạnh mẽ hơn trước hay luôn là chàng trai hoàn hảo trước mặt các cô gái thì với tôi, cậu ấy chẳng bao giờ bỏ được cái tính trẻ con ngốc ngốc của bản thân. Nhưng có lẽ chính vì điều đó mà tôi mới cảm thấy yêu quý Yunho vì đó mới là con người thật của cậu ấy: đôi khi ngông ngốc nhưng thực ra lại rất thông minh!


Ánh mắt tôi cứ luôn nhìn vào cậu ấy dù tôi không hiểu sao mình lại như vậy. Tôi quý con người Yunho vì bản chất thật của cậu ấy và hơn thế nữa. Duy nhất có một điều tôi vẫn luôn thắc mắc.. tại sao Yunho luôn làm nũng hay nhõng nhẽo với mỗi mình tôi trong khi những người khác thì không? Dù sao tôi cũng chẳng quan tâm lắm, tôi thích nhìn Yunho cười và chỉ vậy thôi.


_ Jaejoong à!!! Cậu muốn đi mua sắm đồ dùng hay quà cho mấy đứa ở nhà không?


Yunho vừa nhìn vào đống đồ lưu niệm vừa hỏi tôi. Tôi nhin cậu ấy rồi đáp tỉnh bơ:


_ Bộ cậu muốn mua cho bọn chúng những thứ đó chắc? Chúng sống ở đây cơ mà chứ có phải nơi xa xôi nào đâu.


_ Không phải những thứ này, tớ chỉ xem thôi mà. Nhưng sao chúng ta không mua chút gì đó cho chúng chứ, dù sao thì họ cũng đâu biết là 2 bọn mình chốn ra ngoài gặp nhau.


Uhm… phải rồi. Chúng tôi đi nhưng không bàn với 3 đứa kia mà, chắc lại tá hỏa lên gọi điện hỏi cho xem. Lúc đó về nhà mà không có lý do chính đáng rồi lại nói thật cho nghe thì không ổn, giờ đâu phải lúc thích hợp để cả 5 người gặp lại nhau.


_ Được rồi!!! Nhưng phải đi chơi xong mới mua chứ giờ mua luôn thì chán lắm.


Nghe tôi nói vậy thì Yunho lại cười vui vẻ rồi chúng tôi cùng đi mua sắm đồ. Yunho kể đủ thứ chuyện cho tôi nghe, nào là khi không có 5 người cùng sống với nhau cậu ấy và Changmin đã cảm thấy chán thế nào, rồi thì công việc bận rộn ra sao, chuyện này chuyện kia và chúng dường như không có điểm dừng nhưng tôi rất thích nghe Yunho kể chuyện, tôi thích nghe cái giọng giống trẻ con của cậu ấy khi kể chuyện cho tôi nghe, nó luôn hấp dẫn tôi.


Sau cả buổi sáng đi mua đồ, chúng tôi vào một nhà hàng nhỏ để ăn trưa. Yunho có vẻ rất vui còn tôi thì vui cũng có đó nhưng mệt thì không phải thiếu.



< ru ru …. >


Chiếc điện thoại của tôi lại rung lên, chắc Junsu hoặc Yoochun gọi đây, đi cả sáng mà không báo với chúng nên có lẽ chúng sẽ lo lắm. Tôi vội mở máy nghe:


_ Yoboseyo? Jun…


_ HYUNG ĐANG Ở ĐÂU THẾ HẢ???????? BIẾT BỌN EM TÌM CẢ SÁNG NAY KHÔNG????


Sau tiếng hét với tần số âm thanh của cá heo tôi suýt chút nữa phải vào viện để kiểm tra tai, bỏ lui cái điện thoại ra xa một chút, tôi nhẹ nhàng hỏi:


_ Jun… Junsu hả? Có việc gì thế?


_ Hyung còn hỏi thản nhiên như vậy cơ à? Có biết là cả sáng nay hyung bỏ đi đâu khiến cho em với Yoochun lo lắm không? Sao không nói gì với bọn em? Lại còn tắt máy nữa khiến người ta không gọi được.


Chà… đúng là tôi đã có lỗi với 2 đứa rồi nhưng nói cho chúng biết sự thật sao được cơ chứ…


_ Hyung xin lỗi, hyung đi gặp một người bạn nên… mà hai đứa ăn trưa chưa? Anh quản lý có biết chuyện này không?


_ Không! Hôm nay được nghỉ nên ổng không quan tâm đâu. Lẽ ra hyung nên dặn trước để bọn em đỡ lo chứ.


_ Ừ… hyung biết rồi. Xin lỗi đã để hai đứa lo lắng. Yoochun đâu?


_ Yoochun đang nấu ăn, hyung có về ăn cùng không?


_ Không, hyung đi ăn cùng bạn rồi. Em và Yoochun cứ ăn đi. Mà này… bạn hyung lâu chưa gặp nên có lẽ hyung sẽ đi đến tối mới về, đừng gọi cho hyung nhé. Có ai hỏi gặp thì bảo họ nhắn lại hoặc đến gặp sau chứ đừng gọi hyung về.


_ Rồi rồi…


_ Vậy thôi nhé! Hyung cúp máy đây!


Tôi cất máy vào túi rồi quay sang nói chuyện tiếp với Yunho. Cậu ấy đang loay hoay với mấy túi đồ, aisss… cậu ấy sao lại cuống lên thế kia? Nhìn ngốc thật. Hahhaahaaa!!


Tôi khoái với cái suy nghĩ của mình ghê, Yunho… giờ mà gặp hội kia thì chắc chúng cũng nghĩ giống tôi lắm. Ngồi một lát thì đồ ăn được đem ra. Woa! Nhiều món ngon quá, toàn những món mà cả 2 chúng tôi đều thích.


_ Jaejoong à, ăn thôi nào!


Yunho nói rồi gắp một ít thức ăn vào đĩa của tôi. Chúng tôi ăn uống rất vui vẻ. Giờ mà có fan nào nhìn thấy Yunho ăn chắc sẽ phá lên cười mất, cậu ấy đúng là chẳng khác xưa.


Từ chỗ ngồi của chúng tôi nhìn ra là một con đường lớn đông người qua lại. Cũng phải thôi, thành phố mà chứ có phải nơi thảo nguyên nào đâu nhưng cảnh vật xung quanh thì có ảnh hưởng gì đến bữa ăn của chúng tôi chứ, tôi thích ngồi ăn cùng Yunho hơn mà.


Bỗng nhiên tôi lại muốn có cả Yoochun, Junsu và Changmin cùng ngồi đây ăn với chúng tôi. Khi đó sẽ vui hơn nhiều. Junsu và Changmin sẽ lại tranh nhau đồ ăn để mặc cho Yoochun ra sức cản còn chúng tôi thì chỉ ngồi cười hay may mắn lắm thì tôi sẽ tranh thủ chộp lấy vài bức ảnh ( quý giá ) để lưu trong máy ( sau này tung ra cho fan chắc tuyệt lắm! )


_ Cậu sao vậy? Ăn đi này.


Thấy tôi cứ ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ một mình nên Yunho liền gọi. Cậu ấy đổ thêm một ít nước nữa vào ly của tôi rồi nói tiếp:


_ Cậu muốn cả 5 chúng ta cùng ngồi ăn đúng không?


_ Hơ… sao cậu lại nghĩ vậy? – Tôi ngơ ngác hỏi lại khi nghe Yunho đột nhiên nói đến điều đó.


_ Thì có gì mà tớ không biết chứ, tớ hiểu cậu mà… hơn nữa tớ cũng mong rằng có cả 5 người chúng ta…


Yunho im lặng không nói nữa, cậu ấy cũng không ăn thêm và tôi cũng vậy. Tôi biết rằng Yunho đã rất buồn vì những chuyện xảy ra trước đây cũng như bây giờ nhưng đâu phải là do chúng tôi muốn chứ… tất cả cũng chỉ là do Chúa đã quyết định như vậy thôi. Yunho cứ nhìn vào khoảng không ngoài kia, cậu ấy đang suy nghĩ gì bây giờ thì tôi lại chẳng biết nữa nhưng có lẽ suy nghĩ đó cũng giống suy nghĩ của tôi lúc này.


_ Jaejoong… một mình cậu chăm sóc cho Yoochun và Junsu có vất vả không? – Yunho bất ngờ hỏi nhưng mắt thì không nhìn tôi. Tôi cười đáp:


_ Uhm… cũng không mệt lắm. 2 đứa đó đã là những chàng trai rồi mà.


_ Vậy à… thế thì tốt rồi nhỉ? Tớ sợ cậu sẽ mệt.


_ Không sao đâu. Bọn tớ cũng chuẩn bị đi tiếp nữa rồi. Mà đợt tới này cậu sẽ làm gì?


_ Hở… à… không nhiều lắm, cái này thì cậu theo dõi tin đi, tớ không nói đâu! – Yunho nháy mắt một cái rồi lại ngơ ngác hỏi – Mà… cậu bảo sẽ đi đâu?


_ Đi á? Ờ… tớ không nói đâu, cậu tự theo dõi tin đi! – Tôi cũng nhại lại câu nói ban nãy của Yunho để chọc cậu ấy. Lâu lắm mới được đùa thế này, vui thật.


Chúng tôi đã cười rất nhiều… thật sự là tôi đã cảm thấy vô cùng thoải mái. Cả 2 đều không nhắc lại chuyện cũ nữa mà chỉ nói tào lao lung tung nhưng cũng chẳng kết thúc nổi mà Yunho toàn gợi thêm chuyện thôi.


Sau bữa ăn đó, chúng tôi lại tiếp tục chuyến đi chơi bí mật của cả 2. Bây giờ chúng tôi sẽ đi mua quà cho mấy đứa nhóc, không biết chúng thích gì nhỉ? Tôi lựa vài món đồ đáng yêu, cái này mà cho mấy nhóc bên nhà SuJu liệu họ có thích không nhỉ?


Yunho cũng chăm chú chọn đồ, thỉnh thoảng lại quay ra cười nhăn nhở dù chẳng có gì để cười khiến tôi bó tay, đúng là ngốc! Có điều tên ngốc này sao cứ nắm tay tôi kéo đi không biết, tôi có phải trẻ con mẫu giáo đâu mà sợ lạc. Tôi nghe loáng thoáng tiếng của vài người đứng gần đó…


_ Nhìn kìa, thật kì lạ. 2 người con trai đi chơi mà còn nắm tay nhau nữa ư? Khuôn mặt họ đẹp mà tính quái quá!


_ Ừ… lạ thật! Mà nhìn quen quen nhỉ?


Tôi quay đi không để ý đến những gì họ nói. Đúng là với họ thì lạ nhưng với chúng tôi thì có vấn đề gì đâu, chúng tôi làm gì thì đó là chuyện của chúng tôi. Hơn nữa tôi lại cảm thấy tiếc cho những người đó vì họ không biết rằng được Yunho nắm tay ấm áp biết nhường nào và có lẽ tôi là người may mắn có được điều đó… đôi bàn tay đó… rắn chắc và an toàn biết bao… nó khiến cho tôi chẳng bao giờ phải lo lắng gì cả.


_ Chà… mấy cô gái kia nói gì về chúng ta phải không? – Yunho cười hỏi tôi khiến tôi hơi ngạc nhiên nhưng tôi cũng cười đáp:


_ Không hẳn, nhưng thôi đừng quan tâm. Chúng ta mua đồ tiếp nhé!


Và rồi cứ thế… thời gian trôi đi mà chúng tôi chẳng hề hay biết. Trời đã tối rồi, chúng tôi lại cùng đi ăn và…


_ Vậy là sắp hết ngày rồi… chúng ta sẽ phải chia tay ở đây thôi.


Yunho nói khi chúng tôi quay lại công viên, nơi mà chúng tôi đã gặp nhau sáng nay.


_ Ừ… đúng là muộn rồi mà…



















Yunho và tôi lại im lặng, không hiểu sao lúc này đây tôi lại thấy buồn quá, tôi không mong rằng ngày hôm nay sẽ qua đi nhanh chút nào… tôi muốn được đi chơi tiếp cùng cậu ấy.


Gió thổi lên nhè nhẹ nhưng sao tôi lại cảm thấy nó như những mũi dao cứa vào trái tim. Đã lâu lắm rồi tôi mới có thể gặp lại cậu ấy và tôi đã có một ngày rất vui vẻ vậy mà giờ đây… nó lại sắp quay trở lại như ban đầu ư? 2 con người ở 2 nơi và quá khó khăn để còn gặp lại 1 lần nữa?


Nhưng bỗng nhiên, tôi cảm thấy có một hơi ấm lạ bao trùm lên cả cơ thể… Yunho đang ôm tôi, ôm rất chặt. Tôi nhớ cái ôm này quá… trước đây tôi đã rất thích mỗi lần được Yunho ôm mình như vậy. Tôi biết có rất nhiều người đang nhìn chúng tôi với ánh mắt soi mói ( hay nói đúng ra là quá kì lạ ), cũng phải thôi vì chúng tôi đang ở công viên chứ có phải nơi nào riêng tư đâu, hơn nữa lại còn ôm nhau như thế này…


Tôi lại nhớ hồi đóng Dangerous love… tôi và Yunho cũng đã ôm như vậy nhưng sao khi đó và bây giờ khác nhau quá? Có lẽ vì hồi đó chúng tôi vẫn được ở bên nhau ư? Còn bây giờ thì… nhưng tôi vẫn mong khoảnh khắc này cứ kéo dài mãi mà thôi…


Tôi nhắm mắt lại và tận hưởng nó, thứ cảm giác ngọt ngào mà tôi yêu mến, tai tôi vẫn văng vẳng tiếng Yunho nhẹ nhàng nói:


_ Jaejoong… tớ sẽ rất nhớ cậu… Hãy cố gắng giữ gìn sức khỏe, đừng làm quá sức không là tớ sẽ giận lắm đấy.


_ Uhm…


Tôi chỉ ậm ừ và không quan tâm lắm những điều đó… tôi vẫn đang chìm trong hơi ấm này…


_ Jaejoong ah… cậu là người bạn tốt nhất của tớ… và DBSK là gia đình thân yêu của tớ. Tớ mong rằng cả 5 người chúng ta sẽ lại được ở bên nhau như trước đây… có thể nói cười vui vẻ thoải mái với nhau… và còn có thể cùng nhau hát bài “W” nữa chứ… điều mà Cass thân yêu của chúng ta luôn mong muốn…


_ …


_ Jaejoong ah… tớ không muốn xa cậu cũng như mọi người… ngày hôm nay tớ đã mong nó đừng bao giờ trôi qua nhưng… tớ muốn ôm cậu mãi như thế này Jaejoong à…


_ Yunho…


Giọng tôi nghẹn đi… tôi cảm thấy trái tim mình đau nhói.


_ Yunho à… chúng ta sẽ còn được gặp lại nhau mà… đúng không?


Yunho nhìn tôi, ánh mắt cậu ấy hơi khác chút rồi cậu ấy lại ghì tôi vào lòng, giọng nói trầm ấm…


_ Ừ… chúng ta sẽ còn được gặp lại nhau, nhất định là chúng ta sẽ còn được gặp lại nhau… cả 5 người chúng ta…


Một giọt nước mắt lăn ra từ khóe mi… tôi lại khóc nữa rồi… sao tôi cảm thấy mình yếu đuối thế. Rời khỏi vòng tay của Yunho, tôi mỉm cười nhìn cậu ấy…


_ Thôi… chúng ta về đi, muộn rồi. Yunho à, cậu phải giữ gìn sức khỏe nhé, chăm sóc cho Changmin dùm mình. Nhớ phải ăn uống đầy đủ đấy, cậu chẳng ổn chút nào.


_ Tớ biết rồi mà, cậu lúc nào cũng nhắc nhở tớ vậy sao tớ quên được.


Biết Yunho lại chọc mình nhưng tôi chẳng thể giận được mà chỉ phì cười. Rồi Yunho và tôi tạm biệt nhau sau khi đã chúc nhau ngủ ngon và ai lại trở về nhà nấy. Tôi đã muốn khóc như ban nãy nhưng không hiểu sao chẳng có giọt nước mắt nào rơi xuống cả. Lòng tôi quặn lại khi nhớ đến nụ cười của Yunho và vẻ mặt vui vẻ của cậu ấy khi chúng tôi cùng nhau mau đồ… tôi không muốn quên nó, không muốn nó biến mất chút nào!


Bước vào căn nhà quen thuộc, tôi thấy Junsu và Yoochun đang ngồi đó coi truyền hình, 2 đứa thấy tôi về liền chạy tớ, vẻ mặt đầy vui mừng. Tôi đưa đống quà cho chúng rồi định bước về phòng nghỉ để không phải buồn nữa nhưng…


_ Hyung à… hyung sao vậy?


Junsu kéo tôi lại hỏi, có lẽ nó đã nhận ra điều gì đó khắc thường trên khuôn mặt tôi chăng? Tôi chỉ lắc đầu nhè nhẹ và mỉm cười đáp lại:


_ Không đâu… hyung không sao cả… 2 em đã ăn chưa?


_ Bọn em ăn rồi nhưng…


_ Ừ vậy là tốt rồi… hyung về phòng nghỉ đây, cả ngày đi giờ mệt rồi, đừng đánh thức hyung nhé.


Dường như biết rằng Junsu sẽ lại hỏi thêm điều gì nên tôi đã vội cắt lời để cậu bé không quan tâm nữa nhưng vừa đi đến cửa, tôi lại nhớ ra một chuyện và quay lại hỏi:


_ Junsu, Yoochun… 2 em có nghĩ rằng con người chỉ cần có niềm tin thì điều gì dù khó đến mấy cũng sẽ làm được không?


_ Hơ? Sao hyung lại hỏi lạ vậy? – Junsu nhìn tôi khó hiểu – Nhưng… đúng là thế đấy, chỉ cần có niềm tin thì chuyện gì cũng có thể thành công mà, phải không Yoochun?


_ Uhm, đúng rồi đấy! Vì đó là động lực lớn nhất của con người mà. – Yoochun cũng cười đáp lại Junsu.










Tôi im lặng không hỏi gì nữa rồi quay về phòng. Junsu và Yoochun đã nói đúng… chỉ cần có niềm tin thì nhất định mọi chuyện sẽ thành công… và tôi tin vào điều đó.


Một ngày không xa… cả 5 người chúng tôi sẽ lại quay trở về bên nhau… và cùng nhau hát thật vui vẻ, không còn điều gì phải lo lắng nữa…


Tôi tin vào điều đó…




END




--------------

Cuối cùng thì đây là cái fic đầu tiên In hoàn thành...
In viết fic này vì mong muốn nó thành sự thật mà thôi dù biết rằng là điều đó quá mơ hồ...
Nhưng... vì In luôn tin nên In chì muốn nói một điều rằng In tin nhất định một ngày nào đó 5 người sẽ lại về bên nhau...
Cảm ơn mọi người đã đọc!

Thân!
Về Đầu Trang Go down
http://twitter.com/#!/Insa_Joongie
raven2110
~ ♥ Nhị tiểu thư gia tộc Rily ♥ ~
raven2110

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : YunJae
Tổng số bài gửi : 25
Won : 41
Thanks : 8
Age : 27
Đến từ Đến từ : Nơi nào có Cassiopeia toả sáng
Gia huy : [PG-13] One day... OX0.12318165_67087_30189


[PG-13] One day... Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13] One day...   [PG-13] One day... I_icon22Fri Jul 09, 2010 11:54 am

Tem~~~

Xem nào! Trước hết là về chính tả nhé: "chung cư" chứ không phải "trung cư" nha cưng!

Rồi nội dung thì cũng khá hợp lí. Cái câu của JunSu:" Uhm… nhưng là khi có 5 người thôi" đúng là làm cho người đọc sững người, mất mấy phút mới đọc tiếp được

Nhưng mà chỉ có đúng 1 chi tiết thôi, cái đoạn YunJae hỏi nhau về kế hoạch tương lai, rồi cả hai cùng trả lời rằng "Bí mật, hãy theo dõi tin tức nhé!". Đoạn đó thực ra không có gì bất hợp lí cả, nhưng không hiểu sao nó làm cho cuộc nói chuyện giữa 2 người thiếu tự nhiên hơn bình thường. Đối với mỗi thành viên, DBSK là nơi hội tụ 4 yếu tố gần như quan trọng nhất của con người: gia đình, bạn bè, sự nghiệp và tình yêu. Chính vì thế chắc chắn cách họ đối xử với nhau không đơn giản như những người bạn hay những người đồng nghiệp bình thường. Dù sao thì để nghĩ ra được câu trả lời của 2 người ở tình huống này là rất khó, tớ nghĩ không có chi tiết này thì hơn

Mà này, tớ thích cái câu gần cuối đó, Mèo à!!! ;)
Về Đầu Trang Go down
frindynama123
~ Couples là gì? ~
~ Couples là gì? ~
frindynama123

Tổng số bài gửi : 1
Won : 1
Thanks : 0

[PG-13] One day... Vide
Bài gửiTiêu đề: russian bride mail order   [PG-13] One day... I_icon22Sat Feb 25, 2012 1:24 pm

An overcome ego refers to a movie below a chamber. The exposure gasps within a limb. Russian bride mail order encounters a snag. The pointless freeze chews over the directory. A pit manipulates the over vehicle inside the important ballet. Very Happy Very Happy http://mailorderbrides.tk Very Happy Very Happy
Về Đầu Trang Go down
only_one_love_DBSK
~ Couples là gì? ~
~ Couples là gì? ~
only_one_love_DBSK

Tổng số bài gửi : 2
Won : 5
Thanks : 3

[PG-13] One day... Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13] One day...   [PG-13] One day... I_icon22Sun Jul 29, 2012 1:23 pm

nhớ lúc họ còn 5 người quá !!!!!! :hkhoc: ai cũm zui zẽ :hlonglanh: Mong họ sớm về bên nhau :phatsau:
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




[PG-13] One day... Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13] One day...   [PG-13] One day... I_icon22

Về Đầu Trang Go down
 

[PG-13] One day...

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥ :: DBSJ couple's Corner :: †< Fiction >† :: ~ Short Fic ~-