Author: Vans
Disclaimer: ước gì họ thuộc về tui >.<
Pairings: Yunjae, Yoosu
Rating: R
Category: romance
Length: longfic
status: on going
repost by Huyenhtk tức Tea unni dễ xương
- Trích dẫn :
- đã được sự đồng ý của tác giả
- Spoiler:
20100722 11:05 PM
huyenhtk ss ơi, cái YH mắc toi nó bị sao ý nên em để mất cái lời đồng ý của ss roài
ss cho em xin một cái mess vào pro5 là đồng ý cho em repost đi ạ
Hôm qua 01:08 AM
Vans ờ zị thì "em post thì post ih" =.=, zị đc chưa? >"<
* NOTE: VÌ TỚ KHÔNG UP ĐƯỢC ẢNH LÊN UPANH.COM CHO NÊN TỚ KHÔNG THỂ ĐƯA ẢNH TỚ CHỤP LẠI PHẦN ĐỒNG Ý CỦA SS Vans, NÊN SẼ EDIT LẠI SAU
GOMENNASAI (ごめんなさい)
Chapter 1:“Jaejoong à, cậu mang tập tài liệu này qua bên phòng khách hàng giúp tôi” một cô gái trẻ đang ngồi trong phòng làm việc gọi với theo một cậu thanh niên vừa đi qua cửa.
“Vâng ạ” cậu thanh niên nghe thấy liền bước vào phòng và nhận tập hồ sơ từ tay cô gái.
“Cảm ơn cậu nhiều nhé” cô mỉm cười đầy thân thiện.
“Có gì đâu chị, có là nhiệm vụ của em mà” cậu cười – một nụ cười thật hiền đủ làm tỏa sáng cả căn phòng lúc đó.
Jaejoong là thế, luôn mỉm cười với mọi người, luôn làm việc rất chăm chỉ dù công việc của cậu chỉ là một người tạp vụ trongcông ty kinh doanh địa ốc MH rộng lớn mà thôi. Vì tính cách khá hiền, thân thiện và chăm chỉ nên vừa vào làm chưa được bao lâu, cậu đã được mọi người vô cùng quý mến.
Đang rảo bước trên dãy hành lang rộng, chợt điện thoại trong túi áo cậu rung lên.
Là tin nhắn của Junsu
[Hyung à, hôm nay em được về sớm, em nấu cơm chờ hyung về nhé^^]
Mỉm cười trước tin nhắn của đứa em yêu quý, cậu dừng lại một lát rồi quyết định
ấn số gọi cho nó.
[A lô, Junsu yah]
[A, hyung, hyung gọi lại làm gì, phí tiền lắm, nhắn tin không được sao? Mà không phải là bây giờ hyung đang trong giờ làm việc à?] Cậu chưa kịp nói gì thì đã bị đầu dây bên kia thuyết giảng một tràn.
[Trong giờ làm việc thì không được gọi điện sao nhóc?]
[…]
[Em về thì nghỉ ngơi đi, một lát hyung về nấu cho em ăn, em lo học bài rồi ngủ một lát, khi thức dậy sẽ thấy cơm hyung nấu sẵn, em chỉ việc ăn thôi, sức khỏe em không tốt, không được làm việc nặng đâu]
[Yah, hyung này, làm như em sắp chết không bằng, vả lại nấu ăn có phải là việc gì nặng nhọc đâu]
[Nhưng mà….]
[Em đã bảo là em làm được mà, thế nhé, hyung làm việc tiếp đi, lát về sẽ có cơm ăn, em cúp máy đây]
[…]
Jaejoong phì cười trước kiểu nói chuyện của đứa em mình. Quả thật là từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ cậu thuyết phục được nó chuyện gì. Nhưng ngẫm lại thì nó cũng muốn tốt cho cậu thôi. Cậu biết nó không muốn trở thành gánh nặng cho cậu, đã bao nhiêu lần cậu bảo là nó không cần làm gì hết, chỉ cần chữa bệnh cho thật tốt, mọi chi phí đều có cậu lo cho nó cả rồi, và Junsu cũng không phải là một
đứa em quá bướng bĩnh đến mức cãi lời cậu, chỉ là nó luôn cố giúp cậu làm những việc nhỏ như những công việc trong nhà. Đôi khi cậu cũng cảm thấy nên cho nó vận động một chút cũng tốt, cơ thể của nó đã quá ốm yếu rồi.
Vừa đi vừa nghĩ ngợi về chuyện gia đình mình mà Jaejoong đã vô ý khi không nhận ra có người đang đi về phía mình.
“A, xin lỗi, xin lỗi” Jaejoong cúi đầu tạ lỗi với người vừa bị cậu đâm phải.
“Cậu đi đứng kiểu gì vậy hả?” một giọng nói cáu gắt vang lên.
“Tôi xin lỗi, bất cẩn quá” Cậu cúi xuống nhặt những tờ giấy rơi lã chã trên nền đất, trong đó có cả tập tài liệu mà người ta nhờ cậu đem đi lẫn vào những tài liệu trong sấp hồ sơ của người kia.
“Bỏ đi, không sao” Vẫn giọng nói cáu bẵng như thế, người kia nhanh chóng thu nhặt hết hồ sơ của mình rồi đứng lên phủi lấy quần áo.
Jaejoong cũng đứng lên để tiếp tục xin lỗi dù những tờ giấy của cậu vẫn chưa được nhặt hết.
“Tôi thành thật xin lỗi” – lại cúi đầu.
“A… Tổng giám đốc” Jaejoong khi ngẩn lên liền nhận ra ngay người đối diện.
“Uhm, cậu là nhân viên mới à?”
“Dạ… không phải ạ, tôi làm lâu rồi, nhưng chỉ là tạp vụ thôi” Cậu cảm thấy tim mình đập liên hồi, lần đầu tiên được tiếp xúc với anh ở cự li gần như thế.
“Uhm, được rồi, lần sau hãy cẩn thận” người kia nói rồi đi thẳng.
Jaejoong cúi đầu chào, sau đó thì ngẩn lên nhìn vào tấm lưng rộng của người vừa mới đi khỏi, trong lòng chợt cảm thấy buồn.
Nhanh chóng nhặt hết đống giấy vẫn còn nằm vương vãi dưới đất, cậu đi nhanh về phía phòng khách hàng. Hôm nay có lẽ là một ngày may mắn của cậu.
~~~~~o0o~~~~~
“Hyung à, hôm nay có gì vui mà hyung cứ cười mãi thế?” Junsu vừa gắp miếng rau trong đĩa vừa nhìn hyung mình một cách ái ngại.
“Không sao, hôm nay thấy em khỏe hơn thì hyung vui thôi” Cậu mỉm cười.
“Hyung nói dối, bình thường em cũng thế này mà hyung có cười suốt như bây giờ đâu” Junsu cũng cười lại với Jaejoong. “Hyung à, có phải là hyung lại được gặp anh giám đốc kia đúng không?” Junsu nháy mắt.
“Nè, em nói bậy gì đó” Jaejoong cúi đầu, nhưng Junsu có thể thấy được vẻ mặt của anh mình đang đỏ dần lên.
“Hyung vui là em vui rồi, hyung đã hy sinh vì em quá nhiều rồi, cũng đến lúc hyung cần tìm hạnh phúc cho mình chứ, em không sao cả, sức khỏe em yếu nhưng em vẫn có thể học tốt được mà, sau này em sẽ đi làm kiếm thật nhiều tiền để nuôi hyung nữa, vậy nên hyung đừng lo gì cả. Em thương hyung nhất đấy, nên hyung yêu ai em cũng đều ủng hộ”
“Junsu yah……” Cậu cảm thấy thật cảm động khi nghe những lời đó từ miệng em trai mình. Jaejoong và Junsu mồ côi cha mẹ, Junsu lại mắc phải căn bệnh tim bẩm sinh, sức khỏe yếu nên không thể làm việc gì nặng được. Vì quá thương em mình nên Jaejoong đành nghỉ học sớm để đi làm kiếm tiền nuôi em ăn học. Cậu biết nó rất thương cậu, luôn cảm thấy áy náy khi trở thành gánh nặng của cậu, nhưng cậu
biết, Junsu là một đứa rất ngoan và nghe lời, nó sẽ không phụ lòng cậu đâu.
“Hyung khóc à?” Junsu bỏ chén cơm xuống bàn rồi đưa tay lau nước mắt cho cậu.
“Thật là… hyung của em từ khi nào mà lại mít ướt như vậy chứ”
“Ha ha ha, khóc gì chứ” Jaejoong gạt nước mắt mỉm cười xoa đầu đứa em nhỏ, từ khi nào mà Kim Jaejoong lại trở nên mau nước mắt thế này, “Hyung cũng thương em nhất!”
Trong căn nhà nhỏ giữa thủ đô Seoul rộng lớn, dù là mùa đông lạnh đến đâu thì cũng không thể nào át được sự ấm áp trong trái tim của hai con người dù thiếu thốn về vật chất nhưng luôn dạt dào tình yêu thương.
~~~~~o0o~~~~~
Jaejoong bước ra hành lang và ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao. Quả thật là nơi Seoul ánh đèn luôn tràn ngập về đêm thế này thì tìm một ngôi sao là rất khó khăn, nhưng nếu quan sát kĩ thì người ta vẫn có thể tìm thấy vô vàng những ngôi sao luôn cố tỏa ra chút ảnh sáng yếu ớt mong xua đi thứ ánh sáng rực rỡ do con người tạo ra.
Sau khi ăn cơm xong thì cậu đã xua Junsu về phòng để chuẩn bị bài cho ngày mai đến trường. Thật ra thì nhà cậu chỉ là một căn nhà cấp 3 nằm trong một căn hẻm nhỏ mà cậu thuê được qua sự giới thiệu của một người bạn từ khi cậu cùng Junsu lên Seoul để tiếp tục việc học của nó. Dù nhà nghèo nhưng Junsu không bao giờ phụ lòng cậu và vì thế mà nó thi đỗ vào một trường cấp 3 danh tiếng ở Seoul,
điều đó cũng đồng nghĩa với việc cậu và nó phải chuyển cuộc sống từ quê lên đây. Thắm thoắt mà bây giờ Junsu đã học lớp 12 rồi, thời gian trôi nhanh thật, và cậu cảm thấy mình đã dần quen với cuộc sống tấp nập nơi đây.
Dù không có bằng cấp nhưng cậu vẫn tìm được một việc với tiền lương đủ xoay trở tiền nhà và tiền sinh hoạt cho hai anh em. Junsu học rất giỏi nên được miễn học phí, vì vậy nên cũng đỡ được phần nào cho cậu. Nhưng với căn bệnh của Junsu như thế, cứ 1 tháng phải vào bệnh viện khám một lần, niên tiền lương của cậu phải được sử dụng hết sức tằng tiện để có thể mua thuốc và chữa trị cho nó.
Điều mong muốn duy nhất của cậu là Junsu ăn học nên người, và bệnh tình thuyên giảm. Ngay từ khi cha mẹ mất, cậu luôn mang một ý nghĩ trong đầu là Junsu chính là hạnh phúc, là tương lai của cậu, chỉ cần nó khỏe mạnh, vui vẻ, thành đạt thì cậu đã hạnh phúc lắm rồi.
Nhưng mọi chuyện dường như không chỉ dừng lại ở đó khi cậu trông thấy anh. Qua những trang báo, chứa đầy hình ảnh và những thông tin về hoạt động của anh, trái tim cậu loạn nhịp lúc nào không biết. Cậu không chắc đó có phải là tình yêu hay không khi cậu chưa bao giờ thấy được anh ở ngoài đời. Nhưng qua những bài báo, cậu cảm nhận được anh là một người đàn ông lạnh lùng, quyết đoán, tài giỏi khi một mình lèo lái công ty từ bờ vực phá sản trở thành một tập đoàn lớn nhất, nhìn châu Á. Và không biết từ lúc nào, cậu biết mình luôn dõi theo anh, dõi theo từng bước đi của anh, vui mừng vì những thành công anh đạt được, lo lắng khi công ty anh gặp sự cố.
Và có lẽ cuộc đời cậu cũng chưa hẳn là quá đen tối khi cậu được nhận vào làm tạp vụ trong chính công ty anh. Tuy không được nhìn thấy anh nhưng cảm giác được đứng chung một nơi với anh khiến cậu rất vui. Việc hàng sáng dậy sớm đi làm và háo hức nép mình vào một góc gần cửa chính của công ty đợi anh đến khiến cho cuộc sống của cậu bớt phần tẻ nhạt. Cậu luôn nghĩ chỉ cần được nhìn thấy
anh thôi thì đã khiến cậu vui lắm rồi.
Từ đó thì trong tâm trí Kim Jaejoong lại có thêm một lí do để khiến mình hạnh phúc, đó chính là trông thấy Jung Yunho mỗi ngày.
Junsu cứ luôn trêu rằng cậu yêu anh từ khi nó bắt gặp cậu cứ suốt ngày chúi mũi vào tờ báo có hình anh trên trang bìa rồi mỉm cười vu vơ. Cậu thì luôn mỉm cười xoa đầu nó rồi bảo “Ngốc à, em còn nhỏ thì làm sao biết được chứ”
Cậu biết chứ, cậu và anh không thể nào có cái thứ xa xỉ gọi là “tình yêu” được, điều đó là quá sức tưởng tượng của cậu rồi. Cậu biết thân phận mình quá thấp kém để có thể với tới được nơi anh. Vì thế cậu đành chấp nhận nhìn anh từ xa và luôn âm thầm ủng hộ anh như thế.
~~~~~o0o~~~~~
“Jaejoong à, cậu lấy giúp tôi một tách cà phê được không?” trưởng phòng Han yêu cầu.
“Dạ vâng, xin đợi một chút ạ”
Đó cũng là một trong những công việc hàng ngày của Jaejoong. Trong cái công ty này thì hầu như mọi nhân viên đều bận rộn, nên ngoài việc quét dọn hay bưng bê ra thì việc pha cà phê cũng do cậu phụ trách.
“À, đang cần à? Nhưng tôi biết tìm đâu ra người như thế chứ” tiếng vị trưởng phòng nhân sự vang lên phía bên trong căn phòng thu hút sự chú ý của cậu.
“Ừ, ừ, chỉ cần có sức khỏe thôi đúng không? Làm việc từ 6h đến 11h tối à?....Được rồi, khi nào tìm được tôi sẽ báo lại cậu sau”
Cốc cốc
“Vào đi”
“Thưa trưởng phòng, cà phê của ông đây”
“Được rồi, cậu cứ để trên bàn giúp tôi, cảm ơn cậu”
“À…. Ông có thể cho tôi hỏi điều này được không” Cậu ngập ngừng hỏi ngay khi đặt tách cả phê xuống bàn”
“Chuyện gì?”
“Có phải công ty đang tuyển người làm việc gì không ạ?”
“Ừ… có chuyện gì sao?”
“Chỉ cần có sức khỏe là được rồi đúng không ạ?”
“Nghe lóm người khác nói điện thoại là không tốt đâu cậu Kim Jaejoong”
“Vâng…. Tôi xin lỗi…Nhưng liệu tôi có thể làm được công việc đó không?”
“Sao cơ?” Ông nhìn cậu hết một lượt từ trên xuống dưới. “Trông cậu ốm yếu thế này thì có làm nổi không, huống chi cậu đã làm ở đây vào ban ngày rồi”
“Được mà, thưa ông” cậu cười rạng rỡ, “Việc gì tôi cũng làm được, trông tôi thế này chứ tôi khỏe lắm”
“Thế à? Công ty đang tuyển bảo vệ đấy, nhưng tôi chưa tìm ra người, vì cần gấp quá, làm từ 6h đến 11h tối, vì ca khuya thì đã có người làm rồi”
“Được ạ, tôi làm được” nụ cười của cậu rạng rỡ hơn bao giờ hết
“Nói vậy thôi chứ cũng không có gì nặng nhọc, vì buổi tối thì mọi người về cả rồi, cậu chỉ việc đi xung quanh kiểm tra, nếu có chuyện gì thì phải nhấn chuông báo động, lực lượng tuần tra sẽ đến ngay” ông giải thích. “Thật ra thì có đến hai người nhưng cậu Lee vì có chuyện nhà nên xin nghỉ tháng này, nên tạm thời chỉ có mình cậu thôi”
“Dạ, tôi sẽ làm tốt ạ. Cảm ơn trưởng phòng nhiều lắm. Vậy khi nào tôi bắt đầu làm ạ?”
“Tối nay cậu có thể sắp xếp công việc được không? Nếu được thì ngay tối nay cậu có thể làm luôn cũng được”
“Dạ được, tôi nay tôi sẽ làm. Giờ xin phép trưởng phòng, một lần nữa cảm ơn trưởng phòng nhiều lắm”
Khép cảnh cửa phòng lại, nụ cười của cậu rạng rỡ hơn bao giờ hết. Vậy là từ nay cậy lại có thể kiếm thêm thu nhập để lo cho Junsu rồi.
[Junsu à, tối nay hyung phải ở lại làm ca tối, 11h mới về, em ra ngoài mua thức ăn rồi ăn tối, học bài rồi ngủ trước đi, đừng chờ hyung]
Đóng nắp điện thoại, cậu mỉm cười hạnh phúc mà không biết được rằng kể từ ngày hôm nay, cuộc đời cậu sẽ chuyển sang trang mới.
End chapter 1