Title: Demon Love
Author: boowj, wj, wingj, wing (là một)
Disclaimer: Yun thuộc về Jae, Jae thuộc về Yun, Chun thuộc về Su, Su thuộc về Chun...bla...bla... chả ai thuộc về au cả !!!
Paring: YunJae là chính, ngoài ra còn có tất cả các couple khác trong DongBangSuJu
Rating: PG- 13 (có đôi chỗ không trong sáng, nhưng tuyệt đối không có ya)
Category: humor+ romance+ chút sad ^^
Length: longfic
Summary: Demon:quỷ + Love:tình yêu -> Demon Love: quỷ tình yêu
Status: ongoing.
Warning : điểm đáng sợ duy nhất của fic là quá dài, au viết mãi mà ko thấy có điểm dừng, mọi người nên chuẩn bị tâm lý trước cho điều này
-----------------------------
CHAP 1
SM High School – 9h sáng…
- Hic hic, Min ơi…
- Thôi đủ rồi đó, cậu nhất định không để yên cho tớ ăn phải không Ho ??- Changmin vừa nhồm nhoàm ăn vừa càu nhàu.
- Nhưng mà Minnie…- Yunho phụng phịu.
- Lại bị tên đó bơ hả? Đáng đời, có ai trong cái trường này là không biết Sungmin chỉ kết mỗi hotboy Yoochun thôi đâu. Sao cái tên ngốc như cậu lại cứ ôm mộng cưa nó thế nhỉ?
- Thật không công bằng, tớ thua tên Yoochun đó ở đâu chứ. Hắn đẹp trai, tớ cũng đẹp trai, hắn hát hay, tớ cũng vậy. Hắn nhảy giỏi tớ cũng đâu có thua, vậy mà…
- Ây dà, lần nào bàn về chuyện này cũng tua đi tua lại điệp khúc đó.Thôi đi ra chỗ khác đi, ăn mất cả ngon…
< Ban đầu thì ghép đôi loạn xạ thế này thôi nhưng đến cuối fic đảm bảo không có đôi nào lệch đâu hjhj !!>
…
Đó chỉ là một trong rất nhiều đoạn hội thoại than thở của Yunho với Changmin về chuyện bị Sungmin bơ đi trong một ngày. Mà cái khái niệm bị “bơ” của Yunho thì rõ là ngốc. Chỉ cần Yunho đi qua mà Sungmin không để ý, không nhìn là thôi rồi, tên ngốc kia sẽ chạy lại chỗ Changmin chia sẻ nỗi lòng luôn.
Cũng phải nói luôn, Lee Sung Minlà người khiến không chỉ Yunho mà có đến ngót nghét trăm tên trong trường này rơi vào trạng thái “đóng băng” khi nhìn thấy hắn.Cái mặt bầu bĩnh phinh phính như bánh bao, đôi mắt tròn xoe, đen láy, lông mi cong, mỗi lần chớp lên chớp xuống là khiến…khối thằng chết. Mái tóc nhuộm vàng ôm gọn lấy khuôn mặt, nhìn kiểu gì cũng thấy yêu lắm ý, bảo sao…
Tuy nhiên Sungmin lại chỉ để ý đến Park Yoo Chun, một trong những hotboy của cái trường SM High School này. Tên này á, vừa lãng tử, nhà giàu, chơi thể thao giỏi, lại còn sở hữu nụ cười chết người. Thậm chí bọn con gái còn truyền…tai nhau một câu chuyện khó tin về nụ cười ấy. Rằng là có hôm Yoochun đi chơi về khuya, một đám côn đồ chặn lại định giở trò cướp bóc, Yoochun chả cần động tay động chân, chỉ cần quay ra…cười một cái (dở người!!) Ấy thế mà bọn kia đổ rạp hết mới kinh chứ. Chả biết cái người tung ra chuyện ấy có họ hàng gì với mấy… em vịt ù ù cạc cạc không ( nghe rõ là điêu ) nhưng số người đổ vì tên này vẫn đang được tính bằng cấp số nhân…
…
Luyên thuyên thế đủ rồi, bây giờ phải nói đến nhân vật chính thôi. Đó chính là tên ngốc Jung Yun Ho, kẻ mê đứ đử Lee Sung Min và luôn ganh tị với Park Yoo Chun. Thực ra tên này cũng manly chết đi được, mỗi tội thi thoảng có những hành động + suy nghĩ hơi ngốc nghếch, nhưng mà càng ngốc gái nó lại càng đổ , oppa này cũng có nhiều người xin chết chả kém Yoochun.
Lúc này, Ho đang vác cái mặt buồn rười rượi lê bước về nhà. Tại sao buồn ư ? Thì lại vì Sungmin chứ ai. Số là ban nãy tan học ra đến cổng trường thì thấy Sungmin đứng đợi ai đó ngoài đấy, Ho định mang cái nụ cười tươi rói mãi mới nặn nổi ra chào người ta một câu, thì cái tên Yoochun trời đánh kia không hiểu từ đâu chui ra bước tới, rồi Minnie bắt chuyện với hắn, rồi thì chẳng thèm để ý đến Ho nữa, rồi cả hai cười nói với nhau, rồi thì…buồn !!!(_ _)
Nghĩ đến đấy là sôi hết cả tiết lên, Yunho cắm đầu xuống cố phóng bước thật nhanh về nhà để còn…tự kỷ. Và khi đang trong trạng thái ấy ắt hẳn Ho chẳng thể biết có một tên khác cũng đang lao tới…
Một kẻ đang cúi xuống, để mặt song song với mặt đất, miệng lẩm bẩm cái gì không ai hay, phăm phăm bước đi. Một kẻ khác cũng phăm phăm bước tới, cũng để mặt ở trạng thái song song, nhưng là với trời, cũng đang tủm tỉm cái gì mà có lẽ chỉ…trời mới biết (đang ngẩng mặt lên trời mà). Và như một hệ quả tất yếu, hai kẻ không để mặt mình vào đúng chỗ mà tạo hóa quy định, nhất là đang đi trên đường nữa chứ, đã đâm vào nhau một cách… không thương tiếc !!
- RẦM !!! (lẻng xẻng, lộp cộp)
- ỐI RỜI ƠI !! ĐỨA MẤT DẠY NÀO ĐÂM VÀO ÔNG THẾ HẢ ??? HỎNG HẾT CẢ ĐỒ NGHỀ CỦA ÔNG RỒI !!!
Thôi rồi !
Thực ra chỉ cần nghe cái giọng chết chim chết cá kia là Yunho biết mình vừa đụng phải ai. Nhưng với một niềm tin ngây ngô, Ho đã hi vọng đó không phải là cái người mình vừa nghĩ đến. Và khi cụm từ quen thuộc “đồ nghề của ông” vang lên cũng là lúc hi vọng của Ho bay mất.
Ngay lập tức :
- Em xin lỗi Teuk hyung, em không cố ý, em thực sự không nhìn thấy hyung mà, thật đấy, thật mà, Teuk hyung ơi… - Bằng gương mặt yêu nhất có thể, Yunho hướng ánh mắt cũng thành khẩn nhất có thể tới con người không rõ độ kinh khủng tới đâu, lúc này đang tức xì khói trên đầu.
- Lại là chú mày hả? Lần trước bị hyung ném độc dược dụ gián vào nhà mà chưa tởn hả? (kinh dị) Hay là lần này muốn…thôi thôi, bỏ cái kiểu mặt ấy đi, sến quá. May cho chú mày là hyung đang vui đấy, lần này tha, lần sau thì đừng hòng !!
- Em cảm ơn Teuk hyung!!!!!!!!!( ngọt xớt )
Lee Teuk, một cậu con trai đẹp như thiên thần, gương mặt không chỉ đẹp mà còn có cái gì đó rất… sắc nhọn nữa (đây là theo cảm nhận cá nhân, ấn tượng đầu tiên về oppa ấy đấy). Còn một chi tiết quan trọng nữa, Teuk là anh họ của Shim Chang Min, vậy mà không hề nương tay trong việc trừng phạt Yunho (vụ ném độc dược ấy) cho dù Ho có là bạn thân của Min đến mấy. Thế là tự hiểu về tính cách của ông ấy nhé. Nhưng thực ra con người ai cũng có lúc yếu mềm,ông Teuk này cũng vậy, nhưng chỉ với một người duy nhất thôi, người ấy là ai thì lát nữa sẽ rõ.
Quay lại vụ việc ban nãy, Yunho sau khi nghe được từ “tha” phát ra từ cái miệng xinh xắn kia thì vui không gì tả xiết, thậm chí còn quên luôn nỗi buồn bị Sungmin bơ (đúng là ngốc mà). Ho miệng cười toe toét, vui vẻ nhặt đống đồ nghề đang nằm lăn long lóc trên đường cho Teuk oppa.
Chậc, lại phải giải thích thêm chút nữa đây. Lee Teuk là một người có liên quan đến độc dược và đồ nghề, nói một cách chính xác là phù thủy (ưm, cũng hợp với cái mặt oppa mà). Cũng có một câu chuyện được lưu truyền trong giới phù thủy về sự thần thông của Teuk như sau: Có một người đến thử tài Teuk, thách oppa đoán được tương lai, Teuk ta cười khẩy, rồi hí húi viết gì đó vào một tờ giấy bảo ông kia bao giờ trời mưa thì mở ra (truyện sưu tầm). Ông kia đợi đúng lúc trời mưa thì mở ra đọc, sau đó thì phải công nhận Teuk giỏi thật, trong giấy ghi: “Hôm nay trời mưa”(!!!). Trong khi câu chuyện hoang đường kia (cũng có người tin) ngày càng được nhiều người biết đến thì Lee Teuk cũng ngày càng nhiều fan hâm mộ. Tiện thể nói luôn, Ho sau khi nghe được câu chuyện này thì cười phá lên bảo: “ Viết thế thì ai mà chả viết được” (khổ, tự dưng thông minh không đúng chỗ), thế là lãnh đủ đòn của Teuk.
- Ê, cái này ngộ quá ha! – Yunho bất chợt kêu lên. Một cái lọ thủy tinh nhỏ bằng đốt ngón tay, bên trong đựng thứ ánh sáng ngũ sắc cực đẹp đang nổi bật lên trong cái đống lộn xộn mà Teuk hyung gọi là đồ nghề kia.
- Ấy chết, đồ thử nghiệm đó, không đụng vào lung tung được đâu ! Lee Teuk vơ vội cái lọ vào lòng.
- Hyung lại vừa chế ra cái gì à, nói em nghe công dụng của nó đi. Lần này lại là độc dược dụ con gì thế !!
- Sao mày coi thường hyung thế nhỉ? Chẳng lẽ hyung chỉ biết ra chế độc dược thôi sao. Nói cho mà biết, đây là tình dược đấy!!!
- HA HA HA TÌNH DƯỢC Ư, MẮC CƯỜI QUÁ !!!(chết không chừa)
Lườm.
Im.
- Thế hyung định dùng tình dược này làm gì chứ, không phải để cho hyung kia càng yêu hyung thêm chứ??
- Vớ vẩn, ta mà phải làm thế sao. Đây là thứ chỉ dành cho những ai chưa tìm được tình yêu đích thực, hoặc đang muốn chinh phục một ai đó, tóm lại là vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu nên…
- Hyung à, cho em đi - Mắt Yunho sáng rực lên tự lúc nào không biết - Changmin không kể cho hyung nghe tình trạng của em sao. Bây giờ em là người cần cái lọ này nhất quả đất đó !! (rõ ràng Ho oppa đã không nghe được vế “vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu” rồi).
- Ơ cái thằng bé này - Teuk đang định giải thích thì…
- Hôm trước em sang nhà Kang In, tình cờ đọc được vài dòng trong nhật ký của cậu ấy, có viết về hyung đấy, không biết hyung có muốn nghe không ??
- Ơ…ơ…
Đây, nhân vật ban nãy vừa được nhắc đến đây. Kang In, người duy nhất có thể trị được Lee Teuk, và cũng là người duy nhất Teuk chịu để cho hắn bắt nạt. Để xem nào, tên In đó thực sự rất đẹp trai, hắn có một vẻ đẹp rất bắt mắt, rất mạnh mẽ, rất nam tính. Tính tình, tài năng, học thức đều không tệ chút nào. Tuy thỉnh thoảng hay nghĩ ra nhiều quái chiêu để trêu chọc người khác nhưng cũng phải công nhận Kang In và Lee Teuk đúng là một cặp trời sinh. Yunho cũng khá thân với In nên thỉnh thoảng cậu lại đem In ra nạt Teuk (chỉ dám nạt ở mức độ vừa phải thôi), và bây giờ đã đến lúc sử dụng chiêu đó rồi.
- Thôi, nếu hyung không muốn cho em cái lọ đó thì…em về đây…
- Ơ khoan đợi hyung đã…
Níu.
Nhìn.
Thở dài !!!
- Nó đây – Teuk chìa cái lọ ra - Nhưng nói trước là có chuyện gì xảy ra với cậu thì hyung không chịu trách nhiệm đâu đấy !
- Cám ơn hyung- Lại một lần nữa Ho bỏ ngoài tai những lời- cảnh-báo- kia, cậu nhanh chóng chộp lấy cái lọ như sợ Teuk hyung sẽ đổi ý – Dùng thế nào đây hyung??
- Đơn giản thôi, cậu chỉ cần đeo nó vào cổ, đây lồng sợi dây này vào cái lỗ nhỏ trên nắp lọ ấy.Đúng rồi, sao hôm nay sáng dạ thế nhỉ (!!!) Rồi, cứ đeo thế nhé, tự nó sẽ phát huy tác dụng.
Ho ngoan ngoãn làm theo lời phù thủy Teuk, rồi khi chắc chắn cái lọ đã thuộc về mình( oppa sẽ sớm hối hận thôi), cậu giữ đúng lời, kể cho Teuk hết những gì mình đọc được trong nhật ký của In.
** Ủa tưởng oppa bịa mà, hổng ngờ là thật hả ?
Ho : Đâu có, là bốc phét cả mà, tên Teuk này ngốc lắm, không phát hiện ra đâu haha_ _ !** ( Ông Teuk mà biết thì oppa sẽ bị luộc chín.)
- À còn một chuyện nữa, đó là cậu không được…hả…hả…
Đúng là số trời, nếu như Teuk kịp nói nốt cái vế sau kia thì sau này đã không có chuyện gì xảy ra. Nhưng khi oppa ấy đang định phun nốt cái vế sau cực- kỳ- quan- trọng ấy ra thì tên ngốc Jung Yun Ho, kẻ đang muốn về nhà ngay để thử sự kỳ diệu của cái lọ kia, đã vội vàng “thủ thỉ” vài lời vào tai Teuk. Cũng không rõ oppa kia chém gì mà Teuk nghe xong thì lăn đùng ra ngất xỉu !!!
** Trời ơi ông có biết Ho chém ra cái gì không?
Trời : Chịu, chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù thôi, chả hiểu nó làm cái gì nữa ?!**
…
- Yunho à, bạn Jung Yun Ho !!!!
Tiếng gọi trong trẻo vang lên văng vẳng, luồn vào tai một kẻ đang vừa đi vừa ngắm chiếc lọ bé xíu, khiến hắn ta giật mình.
Quay ra nhìn.
Đóng băng.
- Ơ kìa bạn sao vậy, Min chỉ muốn nhờ bạn bê hộ đống đồ này ra cái xe kia thôi mà.
Min? Phải, đó chính là Lee Sung Min, lúc này đang khệ nệ xách một đống đồ không biết từ đâu ra. Chắc hẳn là phải bê nặng lắm nên gương mặt bầu bĩnh kia đang đỏ ửng cả lên,thi thoảng lại có những giọt mồ hôi tinh nghịch chảy dài trên trán, qua cái má “bánh bao” rồi lăn xuống cằm. Thề có Chúa, lúc bình thường đã yêu chết đi được, lúc mệt, nhăn mặt trông lại càng cute hơn. Bảo sao tên kia rơi vào trạng thái ấy.
3s đơ.
5s để hiểu ra vấn đề.
5s nữa để các cơ quan trong cơ thể trở lại trạng thái ban đầu.
Tóm lại là phải mất đến 13s sau khi nghe tiếng Sungmin gọi, Yunho mới có thể giúp Min bê đống đồ kia. May mà sau đó mọi việc đầu diễn ra khá suôn sẻ ( nếu không tính đến chuyện Ho quay ra nhìn trộm Min đúng lúc người ta đang lau mồ hôi, thế là lại mất thêm mấy giây đứng “phỗng” !!!)
- Cám ơn bạn nhiều !!!
Lại 13s nữa để tiêu hóa hết câu nói đó. ( nản oppa này quá )
Chỉ chưa đầy 30’ đeo chiếc lọ kia, Ho đã được gặp và tiếp chuyện với người trong mộng (chuyện này chưa từng xảy ra). Xem ra dù không muốn thì Ho cũng phải cám ơn tên phù thủy kia lắm, đúng là một phù thủy giỏi ! (tội nghiệp oppa, chết đến nơi mà không biết)
…
Trong một ngôi nhà...sặc mùi gấu.
Có một tên gấu ngốc.
Đang nhìn chăm chăm vào một cái lọ.
Cực đẹp.
Phát ra thứ ánh sáng huyền diệu chưa từng thấy.
Và sức mạnh của nó thật vô song.
- Ya!! Thật là tuyệt vời – tên gấu đó đã kêu lên như vậy khi nghĩ về viễn cảnh tươi đẹp trong tương lai mà cái lọ có thể đem lại cho mình.
- Ủa nhưng mà, nếu mở nắp lọ ra thì sao nhỉ? Liệu sức mạnh của cái lọ có tăng thêm không, hay là…sao ông Teuk không nói gì về vấn đề này nhỉ (hyung ấy đã định nói rồi đó chứ). Nhưng mà, nếu không thể mở nắp lọ ra thì cái lọ này…có nắp để làm gì chứ ? (đã hiểu vì sao gọi là Ho ngốc chưa)
Và thế là sau một hồi đấu tranh tư tưởng mở hay không mở, một quyết định sai lầm đã ra đời, quyết định có thể làm thay đổi cả một đời…giai của Ho, và nó làm cuộc đời Ho rẽ sang hướng khác (quá nghiêm trọng). MỞ !!!
- Ây dà, sao khó mở thế nhỉ? – Rõ ràng ông trời tốt bụng đã có ý ngăn Ho lại ( trời: đúng đúng !! ). Nhưng…
Phụt!!!!!!!
Xì!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cái nắp lọ bay lên, đám khói ngũ sắc thi nhau thoát ra ngoài, Yunho bị đẩy bật ra đằng sau. Căn nhà toàn khói là khói …
Lấp lánh lấp lánh…
Lung linh lung linh…
Khói rất dày, nhưng Yunho đã thoáng nhìn ra cái gì đó, đang thoắt ẩn thoắt hiện trong làn khói mờ ảo.
Mái tóc đen, dài ngang vai.
Đôi mắt tròn, đen láy, đẹp và đượm buồn.( trông có vẻ như vậy)
Cái mũi dọc dừa cao.
Đôi môi đỏ hồng, hơi bĩu ra.
Làn da trắng ngần không chút tì vết.
Một gương mặt thanh tú chưa từng thấy.
Một vẻ đẹp hoàn hảo.
Một thiên thần.
( Chờ lâu quá rồi, thần tượng cả đời tui giờ mới xuất hiện đây )
13s để hiểu ra mình không nằm mơ.
Tuy nhiên, khi làn khói đã vãn đi một chút, Yunho đã nhìn kỹ “sinh vật” kia hơn một chút, thì Ho mới nhận ra cái từ “thiên thần” hình như đã được phát ra hơi sớm.
Dưới mái tóc đen kia, có hai cái gì đó…nhọn nhọn nhô lên, và suýt nữa có người lăn đùng ra ngất xỉu khi nhìn ra đó là hai cái sừng…quỷ (ack !! Đó gọi là thiên thần pha ác quỷ)
- WOW !!! TRÊN CẢ TUYỆT VỜI !!! RA NGOÀI RỒI !!!
Một giọng nói thuần khiết với tông cao cực độ vang lên. Kèm theo đó là những cái nhảy tưng tưng của khổ chủ trong sự kinh ngạc tột độ của một tên ngốc đang ngồi co ro…vì sợ.
Nhảy nhảy !!
Quay ra.
Giật mình.
Cười.
Suýt xỉu.( vì sợ thì ít mà vì người ta đẹp quá thì nhiều )
- Cậu là Jung Yun Ho phải không, chúng ta làm quen nhé, tớ sống trong cái lọ kia kìa.
Chắc là cậu chưa biết tớ đâu nhưng tớ biết cậu từ lúc cậu đeo cái lọ đó rồi. Cậu thích Lee Sung Min chứ gì?... Blah blah…
“Sinh vật” đó cứ thế bắn liên hồi làm cho Yunho dù có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng cũng chịu, chẳng biết chen vào lúc nào để nói nữa.
- Ya thôi đủ rồi đó, rốt cuộc cậu là cái gì thì cũng phải để tôi nói vài câu đã chứ !!- Yunho gắt lên.
- A ừ cậu muốn nói gì thì cứ nói đi.
- Cậu là ai, tại sao… lại có… hai cái… đó đó ??(chỉ chỉ – vẫn sợ !!)
- Kim Jae Joong, một Demon Love. Và đó là hai cái sừng, cậu không biết hả?...
( HẾT CHAP 1)