♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Chào mừng bạn đến với ♥️ DBSJ's COUPLEs HEAVEN ♥️

Hãy cùng làm quen với các mem và thể hiện tình yêu cũng như niềm tin của bạn vào couples DBSJ nhé ^^


[PG-13] Thiên Ma Đậu Hoa Ký [Longfic|DBSK] TL0.9870713_1_1
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Chào mừng bạn đến với ♥️ DBSJ's COUPLEs HEAVEN ♥️

Hãy cùng làm quen với các mem và thể hiện tình yêu cũng như niềm tin của bạn vào couples DBSJ nhé ^^


[PG-13] Thiên Ma Đậu Hoa Ký [Longfic|DBSK] TL0.9870713_1_1
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥


 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Thông báo: Vì forum mới hiện có vấn đề về kĩ thuật, 
vì vậy BQT forum quyết định mở cửa lại forum ban đầu tại đây và tiếp tục để DSCH hoạt động.

Mong các bạn sẽ có những khoảng thời gian vui vẻ với DSCH

Share | 
 

 [PG-13] Thiên Ma Đậu Hoa Ký [Longfic|DBSK]

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giả

Hãy bình chọn cho bài viết thay cho nút Thanks

nightfly2108
~ Couples là gì? ~
~ Couples là gì? ~
nightfly2108

Tổng số bài gửi : 6
Won : 8
Thanks : 0

[PG-13] Thiên Ma Đậu Hoa Ký [Longfic|DBSK] Vide
Bài gửiTiêu đề: [PG-13] Thiên Ma Đậu Hoa Ký [Longfic|DBSK]   [PG-13] Thiên Ma Đậu Hoa Ký [Longfic|DBSK] I_icon22Wed Jan 11, 2012 10:15 am

THIÊN MA ĐẬU-HOA KÝ

Author: Weapon

Paring: YunJae, YooSu, HanChul, KiMin.

Rating: PG-13

Giới thiệu: Truyện lấy bối cảnh đời hậu thế của phim “Lục Chỉ Cầm Ma”. Cốt truyện xoay quanh cuộc đời của bốn kì nhân thiếu niên: Hi Triệt, Tại Trung, Tuấn Tú, Cơ Phạm. Lão Nhi đạo nhân – chưởng môn phái Võ Đan sau nhiều năm bế quan đã tái xuất giang hồ tranh đoạt Thiên Ma Cầm. Gia đình tiêu tán, bọn Tại Trung buộc phải đến sống với thúc thúc Trịnh Lân, em ruột của Dương Tuyết Mai. Họ gặp được những “tình lang” như ý của mình và những câu chuyện dở khóc, dở cười cũng từ đó phát sinh. Liệu họ sẽ ra sao? Liệu Lão Nhi đạo trưởng có tha cho bọn Tại Trung khi trong tay họ có những bảo vật còn lợi hại hơn Thiên Ma Cầm?

Lưu ý của Author:

- Truyện mượn tên một số nhân vật trong phim “Lục Chỉ Cầm Ma”, đã có chỉnh sửa cho phù hợp.(Vd: Trịnh Lân thật sự là Lữ Lân, nhưng nếu gọi Lữ Duẫn Hạo thì thật chói tai, hơn nữa ta đây không muốn sửa tên của bạn Yunho vĩ vĩ đại đại nên đành….. cáo lỗi bác Lân ạ… Very Happy ..)

- Do truyện lấy bối cảnh Trung Quốc nên tất cả tên nhân vật đã được dịch sang tiếng Trung.

- Đây là fic đầu tay của ta nên mong các cass chém nhẹ tay…..thank you very nhiều! Smile

Sau đây mình xin liệt kê tên các nhân vật đã đươc dịch từ Hàn ngữ sang Trung ngữ:

Jung Yunho : Trịnh Duẫn Hạo Love

Kim Jaejoong : Kim Tại Trung Love

Kim Heechul : Kim Hi Triệt

Hangkyun : Hàn Canh

Kim Junsu : Kim Tuấn Tú

Park Yoochun : Phát Hữu Thiên

Shim Changmin: Trầm Xương Mân

Kim Kibum : Kim Cơ Phạm

Choi Siwon : Thôi Thủy Nguyên

Kuyhuyn : Khuê Hiền

~~~~o0o~~~~


Được sửa bởi nightfly2108 ngày Wed Jan 11, 2012 10:17 am; sửa lần 1. (Reason for editing : sửa lỗi)
Về Đầu Trang Go down
nightfly2108
~ Couples là gì? ~
~ Couples là gì? ~
nightfly2108

Tổng số bài gửi : 6
Won : 8
Thanks : 0

[PG-13] Thiên Ma Đậu Hoa Ký [Longfic|DBSK] Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13] Thiên Ma Đậu Hoa Ký [Longfic|DBSK]   [PG-13] Thiên Ma Đậu Hoa Ký [Longfic|DBSK] I_icon22Wed Jan 11, 2012 10:19 am

Đệ nhất chương: Chuyện xưa như khói.
Lưu ý: chương thứ nhất chủ yếu tập trung miêu tả cảnh vật và tâm trạng của Dương Tuyết Mai nên chỉ thích hợp cho những bạn muốn biết về thân thế của Tại Trung và sự hình thành của Bách Hợp Cung.
Sau khi giết chết Đông Phương Bạch và trả được mối thù giệt môn, Dương Tuyết Mai mang xác của Phó Vân Tuấn – tình lang của nàng – cùng Thiên Ma Cầm ẩn cư. Nơi đó là một vùng núi cao, cảnh vật lung linh, trăm hoa đua nở, sinh vật sinh trưởng tươi tốt quanh năm. Nơi đây còn có một dòng suối, nước từ con suối này đặc biệt trong xanh, hai bên bờ cỏ mọc xanh rì, những bông hoa dập dìu cùng ong bướm trong gió đã dệt nên một kung cảnh đào viên thế ngoại, hoàn mỹ vô khuyết. Nhưng từ trước đến nay, Tuyết Mai chưa bao giờ thấy qua loài hoa nào như vậy, một loài hoa xinh đẹp, xinh đẹp đến kì lạ. Thân dây leo, dài và quyện lấy nhau, từng sợi từng sợi, dây leo bò lan khắp hai bên bờ suối, bò lên cả những thân cây cổ thụ sừng sững hàng nghìn năm tuổi. Lá cây rậm và xanh, hình trái tim, trên mặt là còn được bao phủ bổi một lớp lông tơ, sở vào lại mềm mịn như lông vũ. Điều kì diệu chính là ở cánh hoa của loài cây này. Nó mang một màu trong suốt nhưng lại ánh lên sắc lam sặc sở dưới ánh sáng mặt trời. Bình minh lên, những cánh hoa nhẹ nhàng khép lại, e ấp, quyến rũ, màn đêm buông xuống, khi ánh trăng chiếu rọi, những cánh hoa lại nở bừng ra, phát ra ánh sáng rực rỡ, soi sáng cả một vùng đất trong đêm tối. Tuyết Mai gọi những bông hoa này là Tiên Thảo và đặt cho nơi này cái tên Dạ Cảnh.
Mộ phần của Phó Vân Tuấn được đặt cạnh bờ suối, khói hương tỏa nghi ngút. Tuyết Mai đau lòng ngồi cạnh bia mộ tình lang, mặt mông lung nhìn ra con suối. Bỗng “ÙM”, âm thanh nghe như có thứ gì đó rất nặng rơi xuống từ trên thác. Tuyết Mai tức tốc chạy đến nơi phát ra tiếng động vừa rồi. Đập vào mắt nàng lúc này là ánh sáng chói mắt phát ra từ tảng băng đang nổi lều bều trên mặt nước. Bên trong… Bên trong là một đứa bé!
Tuyết Mai vội lao xuống nước mang cái khối băng nặng trịch ấy trở về căn nhà gỗ của mình. Nàng dùng mọi cách cố phá tảng hàn băng cứu đứa bé bên trong nhưng tất cả đều vô dụng. Nàng dùng cả lửa, cả nước, cả dùng đao chém nhưng khối băng vẫn trơ ra đó. Bên trong đứa trẻ vẫn thở đều đều, nét mặt vẫn đang say ngủ. Trong phút chốc, Tuyết Mai thấy tâm mình chấn động. “Đứa nhỏ này sao lại đáng yêu đến vậy, tóc đen tuyền, da trắng như tuyết, còn cả cặp mắt kia nữa, tuy hiện tại đang nhắm nhưng nếu mở ra ắt hẳn là to tròn, làn mi dài cong vút. Hơn nữa, đứa nhỏ này lại đặc biệt bụ bẩm, chỉ có thể dùng hai từ để hình dung: Xinh Đẹp aaa!!! Trên cổ nó hình như có thứ gì đó, là một sợi dây chuyền!”
Trong phút chốc, sợi dây lóe sáng xuyên qua tảng băng, tạo ra một thứ ánh sáng xanh diệu. Tuy rất nhanh nhưng Tuyết Mai đã kịp nhìn thấy, nó quả thật là một sợi dây chuyền và được xỏ xuyên qua một chiếc cầm nhỏ trong suốt. Nàng chợt nhớ đến Thiên Ma Cầm của mình.
Trong đêm tối, ánh sáng phát ra từ tàng băng càng rực rỡ hơn. Cạnh bờ suối Cảnh Dạ, Tuyết Mai đang ngồi đối diện vời tảng hàn băng ấy, ở giữa là chiếc cầm với những sợi dây đàn óng ánh đủ màu. Những bông hoa Tiên Thảo nở rộ về đêm như hòa làm một với hàn băng, khiến cảnh tiên thêm lung linh tuyệt đẹp.
Tuyết Mai vận nội lực, xoay cổ tay một vòng, khí lực hợp lại thành một luồng. Nàng đánh tay xuống chiếc cầm phía trước, khẩy mạnh. Thiên Long Bát Âm kết hợp cùng Thiên Ma Cầm, uy lực quả nhiên kinh người. Khối hàn băng rắn chắc khẽ động đậy, nứt ra rồi vỡ thành nhiều mảnh. Đứa bé xinh đẹp cũng theo đó mà rơi ra. Tuyết Mai nhanh chóng phi thân ảnh đến chỗ đứa bé, tay đưa ra đỡ lấy nó. Đứa bé òa khóc, cõi lòng Tuyết Mai vỡ òa, nàng biết rằng, kể từ giây phút này, nàng chính thức là mẹ của nó, sẽ đem nó bảo bộc cẩn thận, không để nó chịu bất kì thương tổn gì.
- Một nữ ma đầu giết người vô số như ta, lẽ ra phải chết trăm lần, vạn lần rồi, không ngở đến còn có ngày hôm nay, ông trời thật không bạc đãi ta, haha…..hahaha…..
Nhìn đứa bé trắng trẻo trong tay, lòng Tuyết Mai càng thêm hận: “Có cha mẹ nào lại nở mang con mình nhét vào hàn băng rồi thả trôi như thế, đứa nhỏ này trôi từ trên dòng thác kia xuống, cái thác này có lẽ chảy từ trên đỉnh núi. Được! Ta lập tức thượng sơn lên đỉnh tìm cha mẹ của đứa nhỏ này, nếu không cho ta một lời giải thích hợp lí, ta sẽ cho họ biết cái gì gọi là sống không bằng chết”
Mang theo tiểu hài nhi cùng sự tức giận tức tốc thượng sơn. Vốn võ công cao cường và nội lực thâm hậu, chỉ vòng nửa ngày, nàng đã đặt chân đến đỉnh núi. Trái ngược với Dạ Cảnh ở chân núi, đỉnh núi bao phủ bởi một màu trắng xóa, trong vòng trăm dặm không có sinh vật nào sống nổi, thế nhưng Tuyết Mai lại lấy làm lạ bởi loài Tiên Thảo kia vẫn sinh sôi nảy nở, hơn nữa càng lên đến đỉnh càng dày đặc, tỏa sáng cả vùng núi. Tuyết rơi càng lúc càng dày, Tuyết Mai bế hài tử chạy vào trong một hang động lớn gần đó tránh tuyết. Bên trong, Tiên Thảo phát triển rậm rạp, soi sáng cả tận cùng hang động. Tiến sâu vào trong, Tuyết Mai không khỏi kinh hãi khi trước mắt mình là ba tảng hàn băng khác hệt như tảng băng nàng gặp ở Dạ Cảnh và bên trong cũng là ba đứa trẻ. Trên cổ ba đứa nhỏ này là ba sợi dây chứa ba nhạc khí khác: một là hạc cầm, một là sáo, còn lại là sợi lắc chuông.
Ở giữa những tảng băng còn có một địa đạo khác. Tuyết Mai đầy cẩn thận tiến xuống bí đạo, trước mắt nàng là cả kho tàng vàng bạc châu báu, cả đời nàng cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy. Hai bên kho báu là hai trụ băng, bên trên là hai quyển sách làm nàng cả kinh hồn phách: “Thiên Long Bát Âm toàn phổ”, “Thiên Ma Âm toàn phổ”.
Trở ra phá băng cứu bọn nhỏ, Tuyết Mi mang cả bốn đứa nhỏ, cầm phổ và kho báu… tất cả những gì có thể mang đi mà hạ sơn, lòng hớn hở tự hỏi: “Ta có lấy ít quá không nhỉ?”
Về Đầu Trang Go down
nightfly2108
~ Couples là gì? ~
~ Couples là gì? ~
nightfly2108

Tổng số bài gửi : 6
Won : 8
Thanks : 0

[PG-13] Thiên Ma Đậu Hoa Ký [Longfic|DBSK] Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13] Thiên Ma Đậu Hoa Ký [Longfic|DBSK]   [PG-13] Thiên Ma Đậu Hoa Ký [Longfic|DBSK] I_icon22Wed Jan 11, 2012 10:20 am

Đệ nhị chương:

Thượng: Mỹ nhân trong truyền thuyết.


17 năm sau….

Thiên Sắc Điện của Bách Hợp Cung…

- Nhị thiếu cung chủ! Nhị thiếu cung chủ! Người mau xuống đây đi!

Khung cảnh trước mắt cơ bản chính là thật nhiều người khinh công kém cỏi đuổi theo một nhân bạch ảnh khinh công cao cường. Cảnh tượng hoàn toàn nhốn nháo, phải nói là gà bay chó sủa.

- Nhị thiếu cung chủ, người mau xuống đây đi!

- Tại Trung ca, khinh công tuyệt hảo! Tuấn Tú ta bội phục ngươi!

Nhân ảnh áo vàng dưới đất lên tiếng khen ngợi “cái vật màu trắng” đang vèo qua vụt lại trên các ngọn cây cao lớn.

- Ta đây không xuống! Ta muốn xuất cunggg…..! Ta muốn xuống núi…..!!!- kẻ gây hồ nháo cuối cùng cũng lên tiếng.

- Nhị thiếu cung chủ cao cao tại thượng ơi, Bách Hợp Cung của ta nằm ở chân núi, ngươi lại muốn cái gì xuống núi a – một phụ nữ áo tím đột nhiên xuất hiện, khí chất bất phàm, trên mặt hiện lên nét ôn nhu hòa nhã.

- Tham kiến cung chủ!

- Mẫu thân!

- Tại Trung, mau xuống đây! Đừng phá nữa!

Chớp mắt, nhân ảnh áo trắng phi người lên cao, vạt áo tung bay, nhẹ nhàng xoay một vòng đáp xuống đất hoàn mĩ.

- Tại Trung, con xem, con cũng không còn nhỏ nữa, tháng sau thì con đã mười bảy tuổi rồi, sao lại còn như tiểu hài tử thế kia. Hơn nữa, con lớn lên lại xinh đẹp như vậy, bay loạn xạ cả lên, còn thể thống gì chứ - Nàng ghé sát tai Tại Trung nói – sẽ làm mất hình tượng mỹ nhân của con a.

- Tại Trung nghe thấy “mất hình tượng mỹ nhân” năm chữ này liền đỏ mặt, lấy bảo vật luôn mang theo trong người ra – gương – để chỉnh trang đầu tóc. Bấy giờ trên nóc nhà có một hắc y nhân đang tròn mắt theo dõi sự tình bên dưới.

- Haiz~… Đây rốt cuộc là cái nơi nào chứ, thật là nhiều mỹ nhân aaa…. Ta chẳng qua muốn vào trộm ít đồ, ai ngờ lại tốt số như vậy chứ. Chậc…chậc… cả mẹ cả con đều đẹp như vậy, Phác Hữu Thiên ta đúng là được trời đãi.

Đúng lúc đó một nhân áo xanh lam đang tiến vào Thiên Sắc Điện thì bắt gặp cảnh tượng làm hắn hoa đầu váng mặt: trong vườn, một đám người đang nhốn nháo, mẫu thân và đệ đệ không ngừng khen ngợi một đệ đệ khác đang vừa soi gương vừa tủm tỉm cười, trên nóc nhà, một hắc y nhân nước miếng chảy ròng ròng đến ướt cả khăn che mặt đã kéo xuống đến cằm mà cặp mắt rõ ràng là đang hướng đến giữa sân. Khung cảnh này chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: Biến Thái aaa!!!

- Ai?- nhân ảnh màu xanh hướng nóc nhà vấn hỏi.

Hắc y nhân thấy mình bị phát hiện, vội vã lau mép, phi người trốn mất.

- Hi Triệt ca, có chuyện gì? – hai đệ đệ bây giờ mới chú ý đến sự có mặt của hắn.

- Hi Triệt, rốt cuộc có chuyện gì?

- Mẫu thân! Vừa rồi ta phát hiện một người vận đồ đen núp trên nóc nhà. Ta đã dọa hắn bỏ chạy rồi.- Hi Triệt lấy trong ngực áo ra một chiếc gương màu hồng ~ ~soi soi~ ~

- Haiz~ nhìn bộ dáng tên trộm đó thân thủ không tệ nha, nhưng nếu so với bản công chúa thì quên đi ~ ~soi soi~ ~ vuốt vuốt tóc ~ ~

Hi Triệt chạy về phía Tại Trung kéo kéo tay áo

- Này Tại Trung, nhìn xem! Có phải bổn công chúa ngày càng đẹp ra không?

Tại Trung quan sát Hi Triệt, đánh giá từ trên xuống dưới rồi nhếch mép khinh bỉ

- Đẹp thì có đẹp, nhưng vẫn còn cách ta một khoảng ~ ~ soi soi ~ ~

- Cái gì! Ngươi nói ai không đẹp bằng ngươi? Tại Trung! Tiếp chiêu!

- Haiz~ Tuấn Tú, nguoi xem hai ca ca của ngươi…

- Mẫu thân à, đây chẳng phải là chuyện thường ngày sao? Ngày nào hai huynh ấy cũng vì đọ xem ai đẹp hơn mà tỉ võ, Bách Hợp Cung chúng ta mỗi ngày cũng vì vậy mà hư hao không ít bàn ghế.

- Phải, phải! Nhưng nếu không có hai đứa nó sẽ rất buồn, không phải sao? Haha… À, Tuấn Tú, con có nhìn thấy Cơ Phạm không?

Tuấn Tú dìu mẫu thân ra khỏi cảnh binh đao loạn chiến

- Giờ này hắn nếu không treo mình hóng gió trên cây thì cũng nằm phơi nắng ở Cảnh Dạ thôi.

- Đứa con này của ta từ nhỏ đã không màn thế sự, ung dung, tự tại như vậy. Sau này ra giang hồ, ta thật không khỏi lo lắng nó bị bắt nạt.

- Mẫu thân đừng lo, ngươi chẳng nói dựa vào võ công bọn ta hiện giờ, cũng không mấy ai hiếp đáp được bọn ta sao?

- Tuy rằng là vậy, nhưng mà….thôi bỏ đi, haiz~~~~

Ngày hôm sau….Hàn Tuyết Điện của Bách Hợp Cung…

- Mẫu thân! Mẫu thân!

- Cả bốn đứa cùng đến tìm ta? Có chuyện gì đây?

- Mẫu thân đại nhân, hôm nay ngươi đặc biệt xinh đẹp ngarrr…..- Tại Trung lên tiếng.

- Có chuyện gì đây? Mỹ nhân đại nhân hôm nay lại đi khen người khác xinh đẹp sao? Cơ Phạm, con nói đi, chuyện gì?

- Là bọn họ kéo ta đến đây – Cơ Phạm vẻ mặt buồn chán nói.

- Tuấn Tú, con nói đi!

- Hả? Ta? Là hai ca ca kéo ta đến đây – Tuấn Tú chạy sang núp sau lưng Cơ Phạm, tránh né ánh mắt muốn giết người của hai ca hắn. Người mẫu thân đưa mắt đến hai hài nhi còn lại, ý bảo: “Tự thú đi!”

- Được rồi, để ta nói. Mẫu Thân! Bọn ta muốn xuất cung.

Mẫu thân bọn hắn hớp một ngụm trà

- Làm gì?

- Đi chơi!

- Ở đâu?

- Ngoài trấn!

- Với ai?

- Chỉ bọn ta!

- Được thôi!

- HẢ?- bốn người cùng đồng thanh. Tuấn Tú vội chạy đến sờ trán mẫu thân mình. Không có nóng a. Vậy trục trặc ở chổ nào?

- Mẫu thân à, ngươi vẫn ổn chứ. Cùng một vấn đề, bọn ta đã hỏi ngươi mười mấy năm rồi, lần nào cũng là “Không được”, tại sao lần này……

- Phải đó mẫu thân, ngươi không sốt chứ?

- Các ngươi cũng đã lớn rồi, cũng đến lúc đi ra bên ngoài học tập với người ta. Nhưng ít ra cũng phải đợi đến cuối tháng sau, khi các ngươi tròn mười bảy tuổi.

- Được, được, được – Cả bốn nhanh nhẹn gật đầu.

- Bây giờ các ngươi hãy mang bốn sợi dây chuyền của mình ra đây. Ta sẽ cho các ngươi biết bí mật lớn nhất của Bách Hợp Cung chúng ta.

- Mẫu thân đại nhân à, bốn sợi dây này thì có cái bí mật gì chứ, chúng ta đều là từ nhỏ đeo nó lớn lên. Ngoại trừ chuyện khi tháo ra thì nhạc khí phình lớn ra còn có cái gì hữu ích chứ - Hi Triệt thao thao bất tuyệt trong khi cả bốn cánh tay đã kéo nhạc khí ra khỏi sợi dây. Chúng nhanh chóng lớn ra và tỏa ánh hào quang trên tay bốn mĩ nam, mỗi thứ một vẻ nhưng đểu xinh đẹp rạng ngời.

Thiên Ma Lục Chỉ Cầm trên tay Tại Trung, thân làm bằng gỗ, dây đàn óng ánh đủ sắc, phía dưới còn có khắc hai chữ “Thiên Ma”, nếu so sánh với Thiên Ma Cầm tung hoành giang hồ mười mấy năm về trước thì thật giống.

Thiên Ma Hạc Cầm của Hi Triệt, toàn thân màu trắng, dây đàn sáng lóa dưới ánh mặt trời. Mỹ nhân tóc dài, y phục màu lam, tay nắm Bạch Hạc Cầm, hệt như truyền thuyết mỹ nhân ngư sử dụng nhan sắc và âm nhạc câu hồn dẫn phách người đi biển.

Thiên Ma Trúc, thân sáo vàng óng như hòa làm một với y phục màu vàng của Tuấn Tú. Lỗ sáo phát ra thần khí càng làm tăng thêm thanh chất của hắn.

Thiên Ma Xích quấn quanh bàn tay Cơ Phạm, tao nhã, nhẹ nhàng nhưng tuyệt nhiên không hề có vẻ yếu đuối. Từ những chiếc lục lạc trên thân dây tỏa ra hào quang ngũ sắc khiến Cơ Phạm càng thêm vẻ siêu phàm thoát tục.

- Theo ta đến Đại Trúc Lâm! - Tuyết Mai xoay người bước đi.
Về Đầu Trang Go down
nightfly2108
~ Couples là gì? ~
~ Couples là gì? ~
nightfly2108

Tổng số bài gửi : 6
Won : 8
Thanks : 0

[PG-13] Thiên Ma Đậu Hoa Ký [Longfic|DBSK] Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13] Thiên Ma Đậu Hoa Ký [Longfic|DBSK]   [PG-13] Thiên Ma Đậu Hoa Ký [Longfic|DBSK] I_icon22Wed Jan 11, 2012 10:22 am

Đệ nhị chương:

Hạ: Bí mật.


Bách Hợp Cung được xây dựng dưới chân tuyết sơn, thật sự rộng lớn. Ngoài ngũ điện là nơi gia đình hồ nháo kia ở thì còn có Thiên Sắc Điện, nơi trồng hoa và cây cỏ, Đại Trúc Lâm, nơi luyện công, Linh Lung Các, nơi nấu ăn, và nhiều cung, lầu khác.

Đại Trúc Lâm là một cánh rừng trúc lớn, cách biệt hoàn toàn với các nơi khác. Ở đây có vùng chí âm, chí dương, chí hàn, chí hỏa, thích hợp cho việc tu luyện bất kì loại võ công nào.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, đảm bảo không ai bám theo phía sau, Tuyết Mai tập trung hài tử của mình lại.

- Hi Triệt, Tuấn Tú, Cơ Phạm, ba đứa tiến lên phía trước!

Tại Trung có chút ngạc nhiên vì wsao mẫu thân không gọi hắn. Tuyết Mai đưa mắt nhìn Tại Trung ý bảo: “ chờ đó, rồi sẽ đến lược con”

- Các ngươi hảy vận nội lực Thiên Long Bát Âm cùng Thiên Ma Âm rồi truyền vào nhạc khí của mình.

Sau khi nhận nội lực từ chủ nhân, các bảo vật lập tức chuyển sang trong suốt, tỏa sáng rực rỡ. Lần vận nội lực thi triển tâm pháp kế tiếp, các bảo vật không chỉ phát ra âm thanh trong trẻo rung động lòng người mà còn toát ra hào quang ngũ khí bay về phía trước. Nháy mắt, một khoảng rừng trúc rộng lớn nổ tuneg rồi biến mất, không để lại bất kì hạt bụi nào. Cả bốn cặp mắt trợn tròn, trên gương mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi.

- Thì ra đây mới là oai lực thật sự của bảo khí.

- Từ lúc các ngươi còn bé, ta đã vô tình khám phá ra bí mật này, nhưng mãi đến hôm nay mơi nói cho các ngươi biết. Các ngươi cũng thấy đó, các bảo khí này đều ẩn chứa oai lực khủng khiếp, nếu để truyền ra ngoài, sẽ có vô vàn kẻ đến đây sinh sự tìm tứ Thiên Ma này. Một mình ta, chỉ e không chống đỡ nổi.

- Vậy tại sao bây giờ người lại để bọn ta biết?

- Bởi ta tin tưởng các ngươi, tin các ngươi đã đủ lớn để bảo vệ chúng. Các ngươi cũng đã đến lúc ra ngoài học hỏi, ta nên cho các ngươi biết cái bí mật này để hiểu rõ trách nhiệm của mình cũng như đề phòng bất trắc. Nhưng các ngươi phải nhớ, không đến lúc cấp bách, tuyệt đối không được động khí.

- Mẫu thân yên tâm, bọn ta đã biết – Tuấn Tú vừa vuốt ve ống sáo của mình vừa nghĩ đến thế giới bên ngoài.

- Còn một bí mật về thân thế của các ngươi, ta muốn các ngươi nghe cho kĩ.

- Bọn ta đều biết cả rồi, năm xưa mẫu thân chẳng đã nói bọn ta là do ngươi nhặt về, không phải do ngươi sinh ra. Chuyện này bọn ta đã nghe từ lúc Tần Thủy Hoàng chưa mặc quần aaa~ ~ ~

- Đúng vậy, thế nhưng các ngươi có biết mình không phải phàm nhân?

- Không phải phàm nhân? – Cơ Phạm híp mắt.

- Mẫu thân, ý tứ của ngươi là gì? – Tại Trung tiếp lời.

- Khi ta nhặt được, trên thân thể các ngươi thật sự là đang phát sáng – Nàng lấy trong ngực áo ra bốn quyển sách đưa cho bốn hài tử - Đây là bộ sách ta đã chép lại trên vách hang động nơi tìm được các ngươi. Chúng đều là những kí tự, hình ảnh kì lạ, không phải ngôn ngữ thông thường. Ta đã từng bỏ công vung sức tìm hiểu tất cả cổ ngữ nhưng cũng chỉ có thể xem được trang đầu tiên.

- Trang đầu tiên nói gì – Tuấn Tú ngơ ngác hỏi.

- Nó nói về một loại pháp thuật nào đó có khả năng giúp người sở hữu thay đổi hình dạng thành bất kì ai, bất kì thứ gì mà không cần đến dịch dung thuật.

- Pháp thuật? Vậy bọn ta chẳng phải là yêu quái sao? – Tuấn Tú trưng ra bộ mặt ngơ ngác lần thứ n của mình để hỏi, không cần biết có ai trả lời hắn hay không.

Hi Triệt lập tức tặng cho hắn một cái cốc đầu rõ đau. Kim Tuấn Tú ôm đầu gào khóc.

- Ca! Vì sao ngươi đánh ta? Ngươi không thể ỷ vào mình là anh cả mà tùy tiện lạm quyền a.

Hi Triệt lập tức trừng mắt nhìn Tuấn Tú, ánh mắt muốn giết người.

- Ngu ngốc! Chỉ có yêu quái mới biết dụng pháp sao? Ngươi xem, ngươi xem! Bổn công chúa xinh đẹp như vậy, ta nhất định chính là tiên nữ hạ phàm cứu vớt chúng sinh. Hahaha~ ~……- Chứng bệnh tự kỉ của Kim “Đại công chúa” lại nổi lên, “nàng” mang bảo bối hộ thân ra ngắm nghía ~ ~ soi soi ~ ~

- Thế nhưng mẫu thân à, ngươi nghiên cứu nhiều sách như vậy còn không đọc được, bọn ta làm sao…. – chưa nói hết lời, Tại Trung đã ngẩn ra bởi khi vừa lật quyển sách ra, hắn cảm thấy mình có thê hiểu được những dị tự kia, hơn nữa lại hình như có chút quen thuộc.

- AAAA…..

- Tại Trung ca! Có chuyện gì? – Cơ Phạm cùng Tuấn Tú đương nhiên chịu không nổi chất giọng siêu âm của Tại Trung, vừa bịt tai vừa vấn hỏi.

Ngay cả Hi Triệt đang mãi mê soi gương cũng bị tiếng thét chói tai của Tại Trung kéo về hiện tại.

- Kim-Tại-Trung! Ngươi nháo cái gì? Không thấy bổn công chúa đang bận sao?

- Không…không phải, quyển sách…ta có thể đọc được quyển sách…

- Cái gì? – Hi Triệt nhìn Tại Trung bằng ánh mắt nghi hoặc nhưng vẫn từ từ mở quyển sách của mình ra. Hắn không khỏi ngạc nhiên khi chính mình cũng thông hiểu tất cả đến từng câu từng chữ.

- Ý trời! nhất định là ý trời! Quyển sách này chỉ có các ngươi có thể hiểu, chứng tỏ các ngươi thật sự là chủ nhân của chúng. Hãy chăm chỉ nghiên cứu, các ngươi nhất định sẽ là những kì nhân.

- Bọn ta đã rõ.

- Được rồi, các ngươi trở về cung đi! Tại Trung! Con ở lại!

- Mẫu thân, Có chuyện gì?

- Tại Trung, con có biết vì sao ta không dạy con chuyển hóa Thiên Ma Lục Chỉ Cầm không?

- Tại nhi không biết. Không lẽ trong quá trình có gì hiểm nguy?

- Không phải nguy hiểm, cũng không phải ta không muốn dạy con, chỉ là… chỉ là ta hay bất kì ai đều không thể dạy con, chỉ có con mới tự làm được.

Nàng lấy trong ngực áo ra một mảnh giấy khác đưa cho Tại Trung.

- Đây là bí mật của Thiên Ma Lục Chỉ Cầm. Trong giấy là ý nghĩa của những dị tự khắc trên bảo khí của con. Để biến đổi Thiên Ma Lục Chỉ Cầm, chủ nhân của nó phải dung hòa được “hỉ, nộ, ái, ố”, tâm tại hư không, khí lực lan tỏa khắp kinh cùng tiểu mạch.

Tại Trung bắt đầu ngẩn ra.

- “hỉ, nộ, ái, ố” là cái gì? Thứ đó ăn được sao? Ăn được sẽ có sức mạnh của bảo khí? Còn nữa mẫu thân à, ngươi nói cái gì đao to búa lớn? Cái gì cẩu phế lang tâm? Chó ăn mất trái tim thực sự lợi hại sao? Aaa…. Đau như vậy ta không muốn….

Tuyết Mai ôm đầu gào khóc, tự hỏi tại sao lại đào tạo ra được một hài tử chuyên dùng đầu gối để suy nghĩ như thế kia. Tuyết Mai xoa xoa thái dương.

- Haiz~ đây chính là lí do vì sao phải thả bốn tiểu tử các ngươi đi ra ngoài.

- Thật sao? Ngươi thật sự cho bọn ta ra ngoài? Tại Trung nghe đến “ra ngoài” đã nhảy dựng lên.

- Gái lớn….à không… là Trai lớn không thể giữ, ta giữ các ngươi bên mình chỉ tổ phiền chết ta. Bách Hợp Cung đã sắp phá sản vì ngươi và Hi Triệt rồi. Một ngày phải thay không biết bao nhiêu bàn ghế. Ngươi… - Tuyết Mai chưa nói xong thì quay đầu lại đã thấy hài tử của nàng biến mất.

Giữa rừng trúc, một nam tử áo trắng tay ôm cầm, tay ôm sách, tung tăng tung tăng nhảy chân sáo, miệng hát lung tung, trái tim bay vòng vòng trên đỉnh đầu. Nhân gian về sau chính là dùng một chữ “ĐIÊN” để hình dung cảnh tượng này.
Về Đầu Trang Go down
nightfly2108
~ Couples là gì? ~
~ Couples là gì? ~
nightfly2108

Tổng số bài gửi : 6
Won : 8
Thanks : 0

[PG-13] Thiên Ma Đậu Hoa Ký [Longfic|DBSK] Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13] Thiên Ma Đậu Hoa Ký [Longfic|DBSK]   [PG-13] Thiên Ma Đậu Hoa Ký [Longfic|DBSK] I_icon22Wed Jan 11, 2012 10:23 am

Đệ tam chương: Phong vũ giang hồ.

Một đêm trăng sáng ở Bách Hợp Cung…Hàn Tuyết Điện…

Trên mái nhà, một hắc y nhân đang dùng khinh công lướt gió, đáp thân mình trước cửa phòng. Mục tiêu của hắn là chiếc cầm óng ánh đặt ngay trên bàn.

- Đúng là mỹ cầm, đây nhất định là bảo vật gia truyền, bán đi nhất định có giá – Tên trộm đắc ý cười thầm trong lòng, vui vẻ ôm cầm dự định rời đi.

- MẪU THÂN! MẪU THÂN! Tuấn Tú bảo bối của ngươi đến đây – Tuấn Tú vừa chạy trong sân Hàn Tuyết Điện vừa la hét đến chói tai.

- Ta tìm ra trò chơi mới. Để ta biểu diễn cho ngươi xem. Mẫu….

Bị kinh động, tên trộm dùng toàn bộ khí lực vận khinh công, muốn lợi dụng tốc độ nhanh nhất lướt qua Tuấn Tú. Nhưng Kim Tuấn Tú không phải loại phàm nhân bình thường, vửa cảm thấy có người vụt qua liền qay đầu hét to.

- AI? – Tuấn Tú lập tức đuổi theo hắc y nhân.

Trong màn đêm, một mỹ thiếu niên màu vàng đang truy đuổi một bóng đen. Khi đuổi đến Đại Trúc Lâm thì cả hai cùng dừng lại. Tên trộm xoay người, rút kiếm bên mình ra giao chiến với nhân y vàng. Tuy tay không quyết đấu, nhưng Tuấn Tú không hề có vẻ thất thế. Chỉ chưa tới mười chiêu, Tuấn Tú đã chạm vào được cổ cầm, ý muốn đoạt về. Tên trộm cùng Tuấn Tú giằng co một lúc, cảm thấy không ổn liền dồn hết khí lực vào lưỡi kiếm, hướng người trước mặt đâm tới. Tuấn Tú nhanh chóng lùi một bước né tránh đường gươm sắc bén rồi lại tiến lên, tay trái chụp vào thân cầm, cổ tay phải xoay vòng vận Bát Âm công. Chớp mắt chỉ thấy những ngón tay thon thả lướt trên dây đàn, tên trộm bị luồng kim khí thoát ra từ cổ cầm đánh bay, máu tươi trào ra khóe miệng. Tuấn Tú phi người lên cao đỡ lấy cổ cầm, xoay một vòng tiếp đất hoàn mỹ. Hắc y nhân há hốc kinh hãi:

- Thên….thiên ma cầm….

Tuấn Tú vừa toan tiến lên kết liễu hắn thì một tiếng BÙM lớn vang lên, khói bụi ngập trời. Một bóng đen khác bay đến mang hắc y nhân đi mất.

- Khụ…khụ… Đứng lại!

- TUẤN TÚ! Không cần đuổi theo. – Dương Tuyết Mai cuối cùng cũng đã đến.

- Mẫu thân! Hắn là kẻ xấu, dự định trộm Thiên Ma Cầm của ngươi, vì sao không cho ta đuổi theo?

- Nếu ta đoàn không lầm thì người này có thể là Thần Thấu mà giang hồ vẫn đồn đại. Ngươi chừa lại cho hắn chút mặt mũi đi. – Tuyết Mai cau mày, mặt đầy vẻ lo lắng.

- Tuấn Tú! Mẫu Thân! Bọn ta nghe thấy tiếng nổ lớn. – Tại Trung vừa lúc tàn cuộc thì có mặt, phía sau còn mang theo cả Hi Triệt cùng Cơ Phạm đang ngáy ngủ.

- Ca! Các ngươi đến! Ta vừa đánh lui địch nhân. Có phải ta tài giỏi không? – Tuấn Tú tâm tình vui vẻ sau khi đoạt lại cầm cho mẫu thân hắn.

- Địch nhân?

- Phải đó, là một tên trọm muốn lấy Thiên Ma Cầm.

- Mẫu thân, vì sao ngươi lại căng thẳng như vậy? – Hi Triệt đã cảm nhận được biểu tình của Tuyết Mai.

- Ta đang nghĩ vì sao tên trộm đó lại biết Thiên Ma Cầm ở chỗ này. Bao nhiêu năm nay, ta đã không xuất hiện cũng không dùng đến cầm, mọi sự đều giao cho Khuê Hiền giải quyết. Thế mà tung tích Thiên Ma Cầm vẫn bại lộ.

- Cũng có thê hắn chỉ là một tên trộm đến kiếm tiền, thấy cổ cầm đáng giá nên muốn mang đi.- Cơ Phạm ngáp ngắn ngáp dài.

- Khi nãy Tuấn Tú dùng Thiên Long Bát Âm đã thương hắn, tung tích của Thiên Ma Cầm dù muốn dù không cũng đã lộ ra rồi. Xem ra, những tháng ngày yên bình của Bách Hợp Cung sắp kết thúc rồi. – Tuyết Mai lòng đầy lo lắng nhìn bốn hài từ của mình.



Cộp…Cộp….Cộp….

- Phác Hữu Thiên, huynh ráng lên một chút, ta mang huynh về gặp sư nương, nàng nhất định cứu được huynh.

Trong màn đêm, một lục y thiếu niên phi ngựa như bay mang theo một nhân màu đen thọ thương. Cả hai đang hướng về Long Hổ Tiêu Cục.

- Xương Mân, sao đệ lại tìm được đến đây? – Người đang thọ thương nói trong hơi thở đứt quãng.

- Đệ nghe nói ngoài Tuyết sơn trấn có nhà phú hộ bị trộm mất cổ vật gia truyền, kẻ trộm khinh công kì quái, xuất quỉ nhập thần nên đệ nghĩ là huynh. May mắn là vừa đến chân núi đã gặp huynh. Trễ một chút nữa có lẽ mạng huynh đã chẳng còn.

Khi ngựa đang phi trên đường thì đúng lúc một bóng người bất ngờ xuất hiện, hướng này đi tới.

Hí hí ……hi….- con ngựa hoảng sợ, giơ hai chân lên cao hí thành tiếng lớn. Nhân ảnh trên đường cũng vì thế mà dừng lại.

Xương Mân nhìn người trước mặt từ trên xuống dưới, tỉ mỉ đánh giá. Người này một thân đạo bào, râu tóc bạc trắng, một tay cầm chuông, sau lưng mang kiếm, cả người toát ra sự đạo mạo, điềm tỉnh. Va chạm như vậy, cả ngựa của hắn cũng hoảng sợ, nhưng trông lão đầu này chẳng có chút gì hoảng loạn. Nhìn qua cũng biết là đạo sĩ cao tay.

- Vừa rồi vãn bối vô tình mạo phạm, nhưng cũng là do trời tối, xin đạo trưởng bỏ qua, nhường đường cho tại hạ, bọn ta thật sự đang gấp rút đi cứu người. – Xương Mân chấp hai tay, biểu tình tạ lỗi với người trước mặt. Lão đạo sĩ nhìn qua Xương Mân rồi ánh mắt dừng lại ở người bị thương đang nằm trên lưng ngựa.

- Vị tiểu huynh đệ này vì sao lại bị thương nặng như vậy? Nếu không chê bần đạo y thuật thấp hèn, có thể để bần đạo xem qua thương thế của ngươi không?

- Lão Nhi đạo trưởng quá lời rồi, ta thật không…khụ khụ… dám nhận – Phát Hữu Thiên cố dùng chút sức lực còn lại của mình hướng đạo sĩ nói.

- Hắn là Lão Nhi đạo trưởng, chưởng môn phái Võ Đan?- Xương Mân hiện ra bộ mặt không thể tin được nhìn chắm chằm đạo nhân phía trước.

- Ây, ngươi quá lời rồi. Tế thế cứu người vốn là trách nhiệm của người hành đạo. Phía trước có một cái miếu hoang, hay là chúng ta qua đó rồi nói chuyện.

Xương Mân nghĩ hắn nếu là Lão Nhi chưởng môn nhất định có thể cứu được Hữu Thiên sư huynh, liền gật đầu nhận lời. Cẩn thận đỡ Hữu Thiên nằm trên đống cỏ khô, gã đạo sĩ xem qua thương tích của hắn rồi lấy trong ống tay áo ra một viên thuốc nhỏ hình tròn bảo Phát Hữu Thiên uống.

- Vết thương của ngươi không nhẹ, đây là cửu chuyển hoàn hồn đơn, nó sẽ giúp cho nội thương của ngươi. Sau đó chỉ cần chiếu theo đơn thuốc của ta mà bốc thuốc thì sẽ mau chóng bình phục thôi.

- Đa tạ Lão Nhi đạo trưởng cứu mạng.

- Ngươi nhất định là có huyết hải thâm thù, nếu không đối phương đã không ra tay tàn nhẫn như vậy. Ngươi là bị nhân vật lợi hại nào đã thương đây?

- Ta là bị…Thiên Ma Cầm trọng thương.

- Thiên Ma Cầm? – Lão đạo sĩ vừa nghe đến ba chữ này liền cau mày, nét mặt khẩn trương.

- Xin hỏi các hạ, Thiên Ma Cầm mà ngươi vừa nói hiện đang ở đâu?

Hữu Thiên mệt mỏi nhắm mắt, miệng lẩm bẩm: “Tuyết Sơn trấn! Cách đây không quá trăm dặm” rồi sau đó thì thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, lão đạo sĩ đến từ biệt hai người, nói là phải trở về Võ Đan sắp xếp đại sữ gì đó. Sau khi tiễn chân, Xương Mân vào trấn mua một cổ xe ngựa để Phát Hữu Thiên có thể thoải mái trên đường. Nhờ có viên đan tối qua mà Hữu Thiên đã cảm thấy khá hơn nhiều, bọn hắn cũng có thể thong thả trở về Long Hổ tiêu cục. Vừa về đến cửa, sư nương đã xông ra ôm chầm lấy họ.

- Hữu Thiên, Xương Mân! Hai đứa rốt cuộc đã về. Bồ câu đưa tin nói Hữu Thiên bị Thiên Ma Cầm đánh trọng thương làm ta thật lo lắng. Hữu Thiên, ngươi có sao không?

- Nào, đến, đến! Để sư nương xem ngươi- Vừa huyên thuyên trời đất vừa nắn mặt bóp vai Hữu Thiên, “Sư nương của họ là người nói nhiều nhất trên đời”, Xương Mân thầm nghĩ.

- Sư nương à, ta hiện tại không sao. Cũng may là gặp được Lão Nhi đạo trưởng.

- Lão Nhi lão đầu? – Sư nương bọn hắn nét mặt căng thẳng – Các ngươi có nói cho hắn về tung tích của Thiên Ma Cầm không?

Cả hai gật đầu sau đó chính là nhận lại một cái thở dài của sư nương.

- Thôi, ý trời đã vậy… Các ngươi đi đường xa cũng mệt rồi, mau vào nhà nghỉ ngơi. Xương Mân, mang rượu thuốc đến cho nhị sư huynh con ngâm mình đi.

- Dạ, đệ tử đã biết. À sư nương à, sao không thấy đại sư huynh?

- Nó ra ngoài ít hôm, sẽ sớm trở về thôi. – sư nương bọn họ làm ra bộ dáng không quan tâm rồi xoay người bỏ vào trong.

Nói đến đứa con này của nàng, từ nhỏ đã ỷ vào mình thông minh, tài giỏi mà không xem ai ra gì, chạy đi quậy phá khắp nơi, chẳng khác gì tiểu bá vương, tuy nhiên lại đôi với phụ mẫu vô vùng hiếu thuận, cũng vì vậy mà nàng vô vùng cưng chiều hắn, làm điểm tựa cho hắn đi chọc phá người ta. Từ lúc còn bé, Trịnh Duẫn Hạo hắn đã cầm đầu cả đám nhóc trong huyện đi câu trộm cá, hái trộm trái cây, trộm gà đem nướng, nhưng vẫn giỏi nhất là khoảng đánh nhau. Hắn là ai chứ, là Trịnh Duẫn Hạo, con trai của Trịnh Lân tiêu đầu của Long Hổ tiêu cục, võ công cao cường, đương nhiên hắn cũng sẽ thân thủ không tồi. Trong đầu Duẫn Hạo vẫn nghĩ: “hoành hành bá đạo chính là bồi dưỡng trí óc, luyện tập thể chất, còn có thể mở rộng quan hệ” (Trộm gà bắt chó nhiều quá nên người ta nhớ mặt đó mà ^.^). Hắn trên thông thiên văn, dưới tường địa lí, thuộc lào tứ thư ngũ kinh, cũng ỷ vào cái thông minh mà đi chọc phá người khác. Lâu ngày, “tiếng lành” đồn xa, ngay cả kinh thành cũng biết danh hắn.

Lại nói đến sư nương bọn Hữu Thiên, sau khi an bài cẩn thận cho hai đệ tử của mình thì trở về thư phòng.

- Lân ca!

Người đàn ông trung niên quay đầu lại, trên gương mặt hiện lên vẻ u sầu, lo lắng.

- Nguyệt Hoa, bọn nó thế nào rồi?

- Rất tốt! Hữu Thiên cũng không sao. Chỉ là…

- Có chuyện gì sao?

- Lần này Hữu Thiên toàn mạng cũng chính là nhờ Lão Nhi đạo trưởng. Hắn cũng đã biết tung tích Thiên Ma Cầm rồi.

- Lão Nhi?

- Người này tâm thuật bất chánh, mưới mấy năm trước không tranh giành Ma Cầm chẳng qua là vì đang bế quan tu luyện. Nhưng lần này e là…

- Xem ra giang hồ lại sắp nổi lên một trận mưa máu gió tanh. Ta thật lo cho Tuyết Mai tỉ.

- Nghe nói dùng cầm đánh Hữu Thiên trọng thương là một tiểu thiếu niên, không phải Tuyết Mai tỉ.

- Không lẽ là môn hạ của nàng, truyền nhân của Thiên Ma cầm?

- Có lẽ là vậy.



Núi Võ Đan


- Chưởng môn, ngươi đã về!

- THAM KIẾN CHƯỞNG MÔN!

Đạo nhân cao cao tại thượng trên chiếc ghế chưởng môn hướng chúng đệ tử đang quỳ đồng thanh vấn an dưới kia mà lên tiếng:

- Tất cả đứng dậy.

- Chưởng môn, lần này người ra ngoài lâu như vậy có thu hoạch được gì không? Ngài lại nhận thêm bao nhiêu môn hạ rồi? – Một nhân đứng cao hơn những người con lại lên tiếng cỏ vẻ là sư huynh của họ.

- không có. Nhưng lần này ta thu được một thứ còn đáng giá hơn nhiều. haha…

Chẳng hay đó là gì mà lại làm sư phụ cao hứng như vậy?- Một người khác đứng ngang bằng với vị sư huynh kia vấn hỏi.

- Tung tích Thiên Ma Cầm.

- Thiên Ma Cầm? – Cả hai cùng lúc lập lại, bên dưới chúng đệ tử đã bắt đầu xôn xao.

- Hahaha…. Thủy Nguyên, Hàn Canh! Hai con mau chóng chuẩn bị, mang theo chúng đệ tử cùng ta đến Tuyết sơn, mục tiêu là Thiên Ma Cầm.

- DẠ, SƯ PHỤ!
Về Đầu Trang Go down
nightfly2108
~ Couples là gì? ~
~ Couples là gì? ~
nightfly2108

Tổng số bài gửi : 6
Won : 8
Thanks : 0

[PG-13] Thiên Ma Đậu Hoa Ký [Longfic|DBSK] Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13] Thiên Ma Đậu Hoa Ký [Longfic|DBSK]   [PG-13] Thiên Ma Đậu Hoa Ký [Longfic|DBSK] I_icon22Thu Mar 01, 2012 9:29 pm

Đệ tứ chương:


Thượng: Dạo phố.



Dương Tuyết Mai ung dung nhìn trời, hớp một ngụm trà, trong đầu nhớ về đệ đệ Trịnh Lân của nàng. Hai người tỉ đệ đã trải qua bao nhiêu sóng gió, cũng thương tổn nhau không ít, tuy đã nhìn nhận nhau nhưng cuối cùng vẫn không thể chị em một nhà. Nàng vẫn mang trên mình trọng trách bảo vệ Thiên Ma Cầm, làm sao có thể đường đường chính chính xuất hiện. Có lúc chỉ muốn hủy đi chiếc cầm tai họa này, tiêu dao sống những ngày tháng còn lại. Nhưng liệu nhân sĩ giang hồ có tin nàng? Vã lại, làm như vậy sẽ có lỗi với Thiên Ma Cầm, có lỗi với Thiên Long lão tổ, có lỗi với cha, với mẹ và hàng trăm sinh linh đã chết vì Thiên Ma Cầm. Nàng chỉ biết cam chịu, thở dài. Tung tích Thiên Ma Cầm giờ đây đã lộ, rồi sẽ có vô vàn cao thủ võ lâm đến vì đoạt cầm mà không từ thủ đoạn. Nếu để họ biết được ngoài Thiên Ma Cầm ra còn có Tứ Thiên Ma, uy lực kinh người, bốn hài tử của nàng sẽ gặp nguy hiểm mất. Không! Nàng tuyệt đối không để bất kì ai thương tổn đến bốn tiểu tử của nàng.

Đang miên man suy nghĩ thì một luồng sáng trắng hiện lên. Tại Trung dần xuất hiện, mờ nhạt rồi rõ dần.

- Mẫu thân! Ngươi đang đăm chiêu vì cái gì?

- Tại Trung, con đến? bạch quang đó là gì?

- Là thuật dịch chuyển. Mẫu thân, ngươi xem, có phải là rất lợi hại không? Haha…- Tại Trung chạy đến cạnh nàng, nũng nịu – Mẫu thân à…khi nào bọn ta mới được ra ngoài đây?

Tuyết Mai nhìn sang Tại Trung, miệng hớp tiếp một ngụm trà.

- Chẳng phải là cuối tháng sao? Tại Trung, đi gọi các ca đệ của ngươi đến đây, ta có điều dặn dò!

Tại Trung bĩu môi, mặt không hài lòng

- Ta đã biết, lập tức đi ngay – nói rồi biến mất trong luồng sáng.

- Mẫu thân, ngươi tìm bọn ta? – Là Tuấn Tú và Cơ Phạm.

-Hai ca ca của các con đâu?

- Bọn họ…


Xoảng……RẦM…..viuuuuu……Xoảng…

- Kim-Tại-Trung, hôm nay bổn công chúa quyết cùng ngươi sống mái một phen…..daaaa………

- Kim Hi Triệt, ngươi nhìn lại mình xem, dữ dằn như vậy, hệt như chằn tinh, cái gì mà tiên nữ giáng trần. ta pii……

- Ngươi còn dám nói. Tiếp chiêu!- Hi Triệt phi người lên cao đá vào bàn trước mặt, bàn trong không trung xé gió lao về phía trước.

Tại Trung giơ tay lên cao, hạ xuống tung chưởng, đem chiếc bàn kia đánh vở làm đôi.

- Còn chiêu gì cứ giở ra đi. Ta đây sẽ tiếp hết.

Tại Trung lao đến tỉ võ cùng Hi Triệt. Quyền quyền cước cước, chỉ thấy toàn tay đấm chân đạp, vạt áo tung bay, võ công của hai kẻ này quả thật đã đạt đến một tốc độ không phải ai cũng xem được.

RẦM

Tuyết Mai nổi giận, đập bàn, hướng hai hài tử đang đánh nhau lớn tiếng:

- CÁC NGƯƠI NHÁO ĐỦ CHƯA?

Thấy mẫu thân nổi giận, cả hai miễn cưỡng dừng lại, tiến vào trong điện, mang bảo bối hộ thân ra ~ ~ vuốt vuốt ~ ~ ngắm nghía ~ ~ xinh đẹp ~ ~ hài lòng ~ ~ cườiiiii…..~ ~ (=.=)

- Mẫu thân, lại chuyện gì?- Hi Triệt vẻ mặt bất đồng, tựa tiếu phi tiếu.

- Ta có chuyện trọng đại cần tuyên bố. Mang Tứ Thiên Ma ra đây!

Cả bốn người buồn chán tháo chiếc vòng cổ, trưng ra tứ Thiên Ma nhỏ gọn trong lòng bàn tay. Tuyết Mai đón lấy cẩn thận, mang vào trong. Khi trở ra, mỗi Thiên Ma bảo vật đã được bọc kĩ bởi một lớp tơ dày.

- Mẫu thân, đây là ý gì?

- Từ nay về sau, không được ta đồng ý thì không được sử dụng tứ Thiên Ma, kẻ nào trái lệnh, lập tức cắt đứt tình mẫu tử.

- Mẫu thân!

- Không cần nói nữa, ý ta đã quyết. Nhớ kĩ những gì ta nói, nếu không đừng trách ta vô tình vô nghĩa – Nàng xoay người bỏ đi.

- Ca! Các ngươi nói xem, mẫu thân đang điên gì đây? – Cơ Phạm đảo mắt xoa cằm ngẫm nghĩ.

- Mẫu thân có vẻ rất nghiêm túc, không đùa đâu. – Hi Triệt nói.

- Mặc kệ đi. Ngày mai sau khi cúng ta trở về hãy đi hỏi nàng, có lẽ dạo này nàng căng thẳng quá độ thôi. – Tại Trung cũng lên tiếng.

- Phải đó, phải đó! Ngày mai mẫu thân đồng ý cho chúng ta ra trấn đi dạo, ta nghe Khuê Hiền thúc thúc nói ngoài trấn rất đẹp, rất đông người. – Tuấn Tú đồng tình với ca hắn, vừa cười vừa hình dung thế giới bên ngoài ~ ~ hào hứng hào hứng ~ ~

- Phải rồi, ta phải đi chuẩn bị thật nhiều ngân lượng, Khuê Hiền thúc thúc nói người ngoài trấn sẽ dùng ngân lượng để mua những thứ mình thích. – Nói rồi Hi Triệt biến mất.


Ngày hôm sau…Tuyết Sơn trấn….


- Aigo~~ Hữu Thiên thiếu gia à, chúng ta mau trở về đi, lão gia và phu nhân mà biết tôi dẫn người trốn ra ngoài chơi thế này tôi sẽ chết chắc đó.

- Ngươi sợ gì chứ. Trời sập xuống cũng có ta đỡ cho ngươi. Suốt ngày bắt ta nằm trong nhà dưỡng bệnh, mông của ta sắp cứng hành đá rồi. Ra ngoài đi dạo một chút, hít thở không khí, có gì không tốt. Ngươi xem, ta đang không phải rất khỏe mạnh sao?

- Nhưng Hữu Thiên thiếu gia muốn đi dạo, chúng ta có thể đi gần nhà mà, sao lại phải chạy đến Tuyết Sơn trấn này xa như vậy?

- Ta nói ngươi ngốc quả thật không sai, đi xa như vậy, dù sư phự sư nương bọn họ có muốn bắt ta trở về cũng sẽ không biết ở đâu. Hơn nữa Tuyết Sơn nhi nữ, ai ai cũng xinh đẹp, ngực to mông tròn, ở chỗ chúng ta làm sao sánh bằng chứ. – Hữu Thiên liếm mép làm ra một bộ mặt hết sức gian tà.

- Nhưng mà đây chẳng phải là nơi lần trước thiếu gia bị thương sao?

Phác Hữu Thiên quay qua trừng mắt lớn nhìn kẻ hầu cứ đang “nhưng mà” của hắn, rồi xòe quạt ra phe phẩy. Tên hầu gặp được ánh mắt chú nhân liền rùng mình, cúi đầu. Trong Long Hổ tiêu cục, ngoại trừ lão gia, phu nhân và Trịnh Duẫn Hạo bá đạo kia ra thì Hữu Thiên thiếu gia có thể tính là người đáng sợ, còn đối với Xương Mân thiếu gia chỉ biết ăn tối ngày có thể xem nhẹ bỏ qua. (thiệt thòi cho MinMin rồi =.=)

- Ngươi nghĩ ta thật sự đánh không lại kẻ đó sao? Hừ! Lần đó chẳng qua ta bị đánh lén trong lúc không phòng bị thôi. Nếu lần này để ta gặp lại, nhất định sẽ lột da rút xương hắn.


- Ắt xì~

- Tuấn Tú, đệ sao vậy? Bỗng dưng lại hắt hơi.

- Ta không sao. Aigo~ ca à, ngươi xem, ngươi xem, thứ này thật lấp lánh, thật xinh đẹp. Khuê Hiền thúc thúc, đây là cái gì?

- Là trâm cài tóc.

- Ta muốn có, ta sẽ dùng ngân lượng mua nó, có được không?

- Tất nhiên là được, nhưng chỉ có nữ nhi mới dùng thứ này.

Tuấn Tú lập tức đỏ mặt đặt chiếc trâm xuống.

- Khuê Hiền thúc!

- Nhị thiếu… à không, Tại Trung thiếu gia, có việc gì?

- Thứ đỏ đỏ này là gì?

- Là kẹo hồ lô, ăn rất ngon.

- Có thật không? Ta muốn ăn! Ông chủ, ta lấy! – Chưa ai kịp phản ứng gì thì Tại Trung đã giật cả bó kẹo hồ lô rồi móc trong ngực áo ra một chiếc vòng tay bằng vàng đưa cho người bán kẹo.

- Ông chủ, tiền đây!

Vừa nhận được “tiền”, gã liền nhảy lên mừng rỡ rồi vội chạy đi như là sợ Tại Trung đòi lại.

- Hắn sao vậy? ~ ngồm ngoàm ~ ực… chỉ là ngân lượng thôi mà…~ ngồm ngoàm ~ …ực… cả đời hắn chưa thấy sao? – Tại Trung một miệng toàn kẹo hồ lô, tay ôm cả bó, vui vẻ hệt như đứa trẻ.

- Không phải hắn chưa từng thấy tiền mà là chưa từng thấy nhiều tiền như vậy thôi. Còn nữa, Tại Trung thiếu gia, thứ ngươi đưa không gọi là ngân lượng, đó là vàng. Ngươi không mang theo bạc lạng sao? – Khuê Hiền giải thích.

- Aigo~ bạc lạng thật không đẹp, lại không lấp lánh, ta sợ không thể dùng nó mua vật ta thích. Dùng vàng không thể mua đồ sao? Lúc nãy ông chủ bán kẹo đã nhận “tiền” của ta mà.

- Thiếu gia, chỉ có người bôn bán lớn mới gọi được gọi là ông chủ, người bán kẹo hồ lô thì không thể gọi như vậy. Hắn nhận vàng của ngươi là bởi vì nó đáng giá hơn nhiều đống kẹo này. Lần sau không thể phung phí như vậy, đã hiểu chưa?

Tại Trung vẫn đang vui vẻ ăn kẹo, nhẹ gật đầu tỏ vẻ hiểu biết.

Ở một gốc khác của trấn, Hi Triệt đang kéo tay Cơ Phạm cùng nhau “mở rộng tầm mắt”

- Oaaa….! Cơ Phạm, ngươi nhìn, toàn bộ đều là gương, là gương đó – Hi Triệt dừng lại trước quầy bán gương. Từ lúc đặt chân lên Tuyết Sơn trấn đến giờ, hắn đã cười đến nỗi không thể ngậm miệng lại được nữa.

- Bên ngoài quả thật xinh đẹp, muôn hình muôn vẻ - Ngay đến Cơ Phạm là người thờ ơ nhất cũng không khỏi trầm trồ.

Hi Triệt đột nhiên xoa cằm suy nghĩ miệng vẫn không ngậm lại được.

- Cơ Phạm à, ta đây đang nghĩ, trấn này nơi nào cũng đẹp, nơi nào ta cũng thích, vậy thì quyết định mua cái trấn này đi. Đúng rồi! Chúng ta sẽ mua cái trấn này! Bổn công chúa thật thông minh, haha….

- Như vậy có được không?

- Yên tâm, mọi chuyện cứ để ta lo. Chỉ cần tìm được chủ của cái trấn này là được rồi – Hi Triệt lại xoa cằm, quan sát xung quanh rồi kéo một người đi đường lại hỏi.

- Vị ca này, có thể cho ta hỏi, Tuyết Sơn trấn này là của ai vậy?

Bị kéo lại, hắn cảm thấy phiền phức, nhưng vừa nhìn thấy trước mắt là một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp liền vui vẻ cười nói:

- À, trấn này do quan phủ đứng đầu.

- Quan phủ? Tên gì nghe chói tai vậy. Hắn hiện đang ở đâu?

- Đương nhiên là ở Nha Môn. Chính là nơi phía trước. – “Người đi đường” vừa nói vừa chỉ tay về phía ngôi nhà to có đề hai chữ “Nha Môn” – Ta tên Hàn Canh, không biết tiểu thư xinh đẹp đây xưng hô thế nào? Nhà nàng ở đâu?

- Ta tên Kim Hi Triệt, ta… - mặt Hi Triệt lập tức biến sắc, nổi đầy hắc tuyến - … “tiểu thư?”, “nàng?” – Hắn lập tức tặng một quyền vào mắt người trước mặt.

Hàn Canh ôm đầu lăn lộn, khóc lóc, kêu gào:

- Vì sao đột nhiên đánh ta? Nàng hâm à?

Hi Triệt lửa bốc đến đỉnh đầu, trừng mắt lớn:

- Con mắt đuôi nào của ngươi thấy ta là nữ nhi, con mẹ nó, ta đây là mỹ nhân, LÀ – MỸ - NAMMMM- NHÂNNNN …….. NGƯƠI NGHE RÕ CHƯA……..???

- Nam nhân? Không thể nào. Nam nhân làm gì có ai xinh đẹp đến vậy. Nhất định nàng là nữ nhi cải nam trang. – Hàn Canh lắc đầu không tin.

- Con mẹ nó….. – Hi Triệt lần này quả thật đã bị chọc giận, xắn tay áo, ống quần chuẩn bị nhào đến âu đã cùng người đối diện. Cơ Phạm nhìn thấy tình hình không ổn liền ngăn cản Hi Triệt.

- Ca à! Ngươi không phải nói đi mua cái trấn này sao? Chúng ta mau đi, chậm thì người khác sẽ mua mất.

Hi Triệt như chợt nhớ ra điều gì, hướng người đang nằm ôm đầu kia nói:

- Hôm nay bổn công chúa có đại sự, ngày khác sẽ tìm ngươi tính sổ. ~ ~ xoay người ~ ~ bỏ đi ~ ~
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




[PG-13] Thiên Ma Đậu Hoa Ký [Longfic|DBSK] Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13] Thiên Ma Đậu Hoa Ký [Longfic|DBSK]   [PG-13] Thiên Ma Đậu Hoa Ký [Longfic|DBSK] I_icon22

Về Đầu Trang Go down
 

[PG-13] Thiên Ma Đậu Hoa Ký [Longfic|DBSK]

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥ :: DBSJ couple's Corner :: †< Fiction >†-