♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Chào mừng bạn đến với ♥️ DBSJ's COUPLEs HEAVEN ♥️

Hãy cùng làm quen với các mem và thể hiện tình yêu cũng như niềm tin của bạn vào couples DBSJ nhé ^^


[R] ÂM HƯỞNG CUỐI CÙNG CỦA DÒNG THỜI GIAN TL0.9870713_1_1
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Chào mừng bạn đến với ♥️ DBSJ's COUPLEs HEAVEN ♥️

Hãy cùng làm quen với các mem và thể hiện tình yêu cũng như niềm tin của bạn vào couples DBSJ nhé ^^


[R] ÂM HƯỞNG CUỐI CÙNG CỦA DÒNG THỜI GIAN TL0.9870713_1_1
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥


 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Thông báo: Vì forum mới hiện có vấn đề về kĩ thuật, 
vì vậy BQT forum quyết định mở cửa lại forum ban đầu tại đây và tiếp tục để DSCH hoạt động.

Mong các bạn sẽ có những khoảng thời gian vui vẻ với DSCH

Share | 
 

 [R] ÂM HƯỞNG CUỐI CÙNG CỦA DÒNG THỜI GIAN

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giả

Hãy bình chọn cho bài viết thay cho nút Thanks

InsaJJ
(¨`• † cross † •´¨)
(¨`• † cross † •´¨)
InsaJJ

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : YunJae and KyuMin
Tổng số bài gửi : 813
Won : 1346
Thanks : 101
Age : 28
Đến từ Đến từ : (¨`• YunJae's Heaven •´¨)

[R] ÂM HƯỞNG CUỐI CÙNG CỦA DÒNG THỜI GIAN Vide
Bài gửiTiêu đề: [R] ÂM HƯỞNG CUỐI CÙNG CỦA DÒNG THỜI GIAN   [R] ÂM HƯỞNG CUỐI CÙNG CỦA DÒNG THỜI GIAN I_icon22Tue May 11, 2010 9:44 pm

Tittle: ÂM HƯỞNG CUỐI CÙNG CỦA DÒNG THỜI GIAN
Author: Insa_Joongie ( Có thể gọi Insa hay Innie cũng đc ^^ )
Genre: Romance, sad, v.v... ( sẽ edit sau ^^ )
Disclaim: DBSK và YunJae đều không thuộc về tôi
Pairing: YunJae
Rating: R
Length: không rõ lắm, sẽ edit sau.
Summary:

Dù em có lẽ ai
đi nữa... Dù em có đến từ thế giới xa xôi nào nhưng em đã bên anh dù chỉ
trong một thời gian ngắn... Đã đem đến cho anh hạnh phúc... và cả âm
nhạc...


Những giai điệu cứ trôi... Anh không biết mình
không còn có thể nghĩ về điều gì hơn... Những những âm hưởng đó như
muốn nói điều từ tận sâu trong trái tim anh...


Jaejoong... anh yêu em!


Fic này viết dựa trên nội dung một bộ film của Đài Loan có nam diễn
viên chính là một ca sĩ nổi tiếng. Gần như toàn bộ nội dung đều quay lại
trong film nên có thể có nhiều bạn không thích. Tôi xin dấu tên film vì
tên nó sẽ là title cho chap cuối của fic nên nếu ai đã biết trước rồi
thì cứ coi như chưa biết nha ^^ Cảm ơn các bạn đã đọc.



Không mang fic ra ngoài khi chưa được sự đồng ý của
mình!




----------------------------



ÂM HƯỞNG CUỐI CÙNG CỦA DÒNG THỜI GIAN


KHÚC NHẠC THỨ NHẤT: DUYÊN NGỘ



_ Umma!!!! - Đứa bé vừa chạy vừa gọi mẹ nó.



_ Gì vậy Minnie?
Hôm nay đi học thế nào con?




Mẹ nó bế nó đặt
ngồi vào long hỏi thật dịu dàng.




_ Con bực quá! Cái
tên Kibum đó, nó lại trêu con nữa. - Giọng nó bực bội.




_ Vậy hả?




_ Vâng! Nó lại bảo
con là hươu cao cổ nữa rồi.




_ Uầy, Minnie của
umma cao mà.




_ Nhưng con không
thích nó gọi con thế. Con ghét tên đó lắm.




_ Bạn ấy chắc thích
Minnie của umma đó.




_ Không
thèm!!!!!!!!!!! Nó ghét con thì có!!!!




Bé Min gào lên tức
giận nhưng mẹ nó chỉ cười nhẹ, ôm nó vào lòng:




_ Vậy Minnie không
tin vào tình yêu ư?




_ Không, con tin
chứ nhưng con thấy nó dễ ghét quá!




Minnie phụng phịu
rồi chợt nó nhìn vào bụng mẹ, cười toe hỏi:




_ Umma, em con là
bé gái phải không umma?




_ Uhm! Em con là bé
gái đó. – Mẹ nó vừa nói, vừa xoa nhẹ bụng.




_ Minnie này, con
có muốn nghe một câu chuyện không?




_ Chuyện gì hả mẹ? –
Bé Min cười hỏi.




_ Một câu chuyện
tình yêu mà không biết có nên gọi là hạnh phúc không. Con muốn nghe
không?




_ Có ạ! Umma kể
đi!!!




_ Uhm… để umma kể
nha.





---------------------




Trong thành phố có một
ngôi trường nổi tiếng. Ngôi trường được xây theo kiến trúc cổ điển giống
như một tòa lâu đài Pháp và cũng đã rất cũ rồi. Nó có thể nói là cánh
cửa dẫn đến tương lai cho những người yêu âm nhạc. Tuy nhiên ở đây cũng
ẩn chưa rất nhiều bí mật mà không phải ai cũng biết, có những bí mật đã
được dấu từ rất lâu và chưa ai tìm ra nó cả. Chiếc đàn piano, biểu tượng
của âm nhạc… thứ mà con người ở học viện này ai cũng muốn chạm đến lại
là vật đang giữ gìn cái bị mật lớn nhất của thời gian…




Hôm nay, học
viện chào đón một sinh viên mới. Đó là một chàng thanh niên có mái tóc
nâu đen, thân hình cao lớn và đôi mắt sâu thẳm. Chàng thanh niên đó đến
đây để thực hiện giấc mơ của mình, chở thành một nghệ sĩ dương cầm tài
năng.




Cũng chẳng khó khăn
gì nhiều đối với anh, một Jung Yunho có người cha vốn từng là một người
thầy dạy piano cực giỏi, ngay từ nhỏ anh đã được cha mình chuyền lại
cho những kĩ năng của việc chơi đàn nhưng anh muốn không chỉ dựa vào cha
mà có thể tự mình học hỏi thêm ở thế giới xung quanh.




Học viện này trước
đây cha anh cũng từng dạy và anh rất thích nơi này, nó thật là có một
cái gì đó rất thu hút con người ta dù vẻ ngoài có hơi cũ.




Cô gái đi bên cạnh
mỉm cười, hỏi:




_ Vậy… bạn Yunho,
đây là lần đầu bạn đến ngôi trường này?




_ Uhm. Mình muốn
đến đây học thử. – Anh đáp với vẻ thân thiện




_ Vậy à. Bạn mới
đến chắc chưa quen trường, có gì cứ hỏi mình nha. Mình là Hwang Miyoung,
mình cũng học cùng lớp bạn đó.




_ Uhm, mình biết
rồi. Cảm ơn bạn! Giờ mình muốn tự tham quan trường một mình. Bạn đưa
mình đến đây được rồi.




_ Ừ, vậy bạn cứ xem
nha. Trường này rất tuyệt đó.




Nói rồi cô gái vẫy
tay tạm biệt. Yun bắt đầu tự thăm thú ngôi trường huyền bí này. Anh đi
dọc theo dãy hành lang dài, vào từng phòng học một xem những món đồ bày
trong phòng. Phòng ốc ở đây cũng thật đẹp, chúng đều được chạm khắc
những hình thù lạ mắt và cũng cổ điển nốt.




Trong mỗi phòng nhạc đều
có một chiếc piano, chúng được bảo quản rất cẩn thận và cực sạch sẽ.
Ngoài ra còn có cả những nhạc cụ khác nữa như violin, violinxen, kèn
trompet, v.v…




Cứ mỗi lần đến một
phòng nhạc là Yunho lại thử ngồi vào đàn và ấn nhẹ từng phím một… thật
vang và trong trẻo…




Sau một hồi tham
quan đến mệt cả người, Yunho đi đến dãy hành lang cuối cùng ở phía Đông
trên tòa tháp cao nhất học viện. Đang đi, anh bỗng dừng lại khi nghe
thấy những âm hưởng lạ quẩn quanh đây. Những tiếng đàn piano thật nhẹ
nhàng mà cũng thật du dương, lúc trầm lúc bổng như cuốn người ta vào một
vũ điều không có điểm dừng. Đột nhiên tiếng nhạc đó càng lúc càng nhanh
hơn và rồi như có sự dồn nén đến tột đỉnh…




Tinh…




Âm thanh cuối cùng
vừa kết thúc… Yunho bừng tỉnh lại và cố xác định xem tiếng nhạc đó vừa
phát ra từ đâu. Anh chạy và nhận ra rằng nó đến từ căn phòng nhạc cuối
dãy hành lang này. Đứng trước cánh cửa, Yunho ngạc nhiên. Cánh cửa này
được chạm khắc khác hẳn những cánh cửa khác. Nó hình vòm chứ không phải
hình chữ nhật và họa tiết cũng không cầu kì như những cái kia. Khẽ đẩy
nhẹ cửa, đập vào mắt Yunho là một chiếc piano trắng cực đẹp đặt giữa căn
phòng, xung quanh là những món đồ đã cũ được xếp gọn gang sát vào
tường, ngoài ra còn có cả mấy giá sách cao.



/ Lạ nhỉ? Sao trong trường này lại có piano
trắng? Mình nhớ toàn màu đen hay nâu thôi mà? /






Tò mò, Yunho mở to cánh
cửa hơn định bước vào nhìn kĩ nó thì…



_ Ối…



_ Ái…


………


_Ah, xin lỗi bạn
nha, mình… hơ…



Yunho định xin lỗi
người mà mình lỡ mở cửa đâm phải nhưng ngay lập tức ngây ra trước vẻ
đẹp của cái con người đang đứng trước mặt anh.




Nói sao nhỉ? Rõ
rang là con trai 100% đó nhưng tại sao lại đẹp như một thiên thần vậy
không biết? Yunho như không tin vào những gì mình đang thấy, anh vội
vàng xin lỗi:




_ Xin… xin lỗi cậu… tôi
sơ ý…




_ Không sao mà!



Một lần nữa Yunho
lại ngỡ ngàng. Giọng nói của cậu trong như sương sớm khiến anh cảm thấy
thật kì lạ. Khi thấy sự ngạc nhiên của anh, cậu bỗng bật cười, hỏi:




_ Sao vậy? Mặt mình dính
gì hả?




_ Ah… không. Vậy…
chào bạn nhé.




Anh cúi chào cậu và
cậu cũng chào lại anh rồi khép cánh cửa, Yunho bước đi mà lòng cảm thấy
vui vui. Dù chỉ là trong giây lát những cuộc gặp gỡ đó cũng đã để lại
trong trái tim cả hai những dấu ấn đặc biệt và rồi sau đó sẽ ra sao?



-------------



Đã đến giờ vào
lớp, thấy giáo sắp lên nên cả lớp mau chóng ngồi vào vị trí. Yunho dáo
dác nhìn quanh như để tìm ai đó nhưng có lẽ vô vọng. Tiết học bắt đầu và
anh không tập trung lắm.




Bỗng có tiếng động
phía sau, anh quay lại và thấy cậu, đúng là cậu đang rón rén đi vào và
ngồi ở cái bàn trống phía cuối lớp. Thấy sự xuất hiện của cậu mà Yunho
mừng thầm, anh liên tục quay xuống dưới để gọi cậu.




RẦM!!!


_ Cậu Jung Yunho!
Giờ là giờ học chứ không phải giờ để tán tỉnh người khác. Làm ơn chú ý
vào bài.



Yunho giật mình
quay lại khi nghe tiếng quát của thầy giáo. Ông nhìn anh nghiêm nghị rồi
lại giảng bài tiếp. Anh lại nhìn xuống cuối lần nữa thì thấy cậu đang
bụm miệng cười nhìn anh, anh cũng cười lại rồi mới chú ý vào bài học.



---------------------


Tiết học trôi qua
nhanh chóng. Mọi người vội vã đi ăn trưa để chuẩn bị cho giờ học buổi
chiều. Yunho định gọi người mà anh đã gặp hôm nay nhưng không thấy cậu
đâu cả bỗng…



_ Này! Sao bạn đi
nhanh thế?



_ Ơ? Ah… bạn là…


Anh ngơ ngác khi
nhận ra cậu nhưng cũng vui mừng. Cậu mỉm cười hói tiếp:



_ Bạn đi ăn trưa
à? Mình đi ăn cùng nhé?



_ Uhm, mình cũng
đang định rủ bạn đây. Mà… mình chưa biết tên bạn. Bạn tên gì vậy? À, mà
bản nhạc lúc sáng bạn chơi là gì thế?– Yunho hỏi.



Cậu nhìn anh với
ánh mắt kì lạ rồi ghé sát vào tai anh thì thầm:



_ Mình là Kim
Jaejoong còn bản nhạc đó là… “ Âm hưởng của dòng thời gian ” …



Anh nhìn cậu trân
trân như không hiểu những gì cậu nói nhưng cậu chỉ cười rồi kéo tay anh:



_ Đi nào! Mình đói
bụng rồi, đãi mình ăn nhé, Yunho?



_ Uhm… đi!


Yunho cũng không
bận tâm nữa mà chỉ cười đi theo Jaejoong, anh cảm thấy vui vì giờ mình
đã có một người bạn mới.



Trong nhà ăn của
học viện…



_ Nào mọi người,
chú ý vào đây. Hôm nay chúng ta cùng chúc mừng Yoochun đã dành được
chiến thắng trong cuộc thi piano nào!!!



Một cậu trai hô
lớn làm mọi người tập trung vào một thanh niên khác cũng đang ngồi đó.
Anh ta có mái tóc nâu đậm và nụ cười đẹp, có vẻ như rất được nhiều người
ngưỡng mộ về điều gì đó ở anh.


Những tiếng vỗ tay và
những lời chúc mừng, sự khâm phục vang lên không ngớt nhưng người đó có
vẻ như không có chuyện gì cả. Bàn bên kia đối diện với anh ta, Jaejoong
và Yunho đang ngồi ăn trưa. Bỗng cậu đứng dậy, bảo:




_ Mình đi đây chút,
sẽ sớm quay lại. Bạn cứ ăn tiếp đi nha?




Nói rồi cậu kéo ghế
và đi ra ngoài. Yunho vẫn ngồi ăn uống bình thường, anh không để ý rằng
cái kẻ vừa oang oang miệng nói lớn kia đang nhìn mình. Hắn bước đến chỗ
anh:




_ Này chàng trai.
Anh không nghe chúng tôi nói gì ư? Yoochun công tử vừa thắng trong cuộc
thi vô cùng khó khăn của trường ta đó.




Nghe tiếng goi,
Yunho quay lại nhìn hắn ta đầy khó hiểu. Bỗng hắn đập 2 bàn tay vào
nhau:




_ Ah, là học sinh
mới hả, thảo nào. Anh nên biết nhiều hơn về những đàn anh trong trường
thôi.




_ Thôi đi, cậu ta
là học sinh mới vào đâu biết rõ trường ta, đừng có trêu chọc cậu ấy. –
Yoochun, người được cả đám học sinh ca tụng nãy giờ bỗng lên tiếng.




Anh ta bước đến gần
Yunho rồi ngồi xuống đối diện, nhìn anh giây lát rồi hỏi:




_ Này, cậu là học
sinh mới hả? Thường thì học sinh mà muốn vào trường này khó lắm, toàn
người giỏi mới dễ vào thôi. Mà… nghe đâu cậu còn được nhận học bổng nữa
đúng không? Vậy thì cậu không phải người tầm thường rồi, có muốn thử sức
với tôi không?




Yunho ngừng ăn, anh
quay ra nhìn Yoochun giây lát rồi đáp:




_ Thật sự thì tôi
cũng không tài năng gì đâu, hơn nữa… tôi mới vào trường, đâu dám cạnh
tranh với những thiên tài ở học viện ta.




_ Aisss, cái này
cậu khỏi lo. Mọi người ở đây dễ tính lắm. Nào, đấu thử với tôi đi, chẳng
lẽ anh lại không tin vào thực lực của mình?




_ Không phải tôi
không tin…




_ Vậy thì còn đợi
gì? Nào, chúng ta đấu một lần thôi. Nếu anh thắng tôi, tôi sẽ tặng anh
quyển nhạc mà tôi vừa nhận thưởng. Đồng ý chứ?




Yunho suy nghĩ giây
lát rồi anh liền gật đầu đồng ý, lập tức Yoochun quay ra nói lớn:




_ Vậy thưa mọi
người, tôi xin thông báo một tin mới nhé. Tôi – Park Yoochun sẽ thách
đấu với… uhm… cậu tên gì ấy nhỉ? – Yoochun quay sang Yunho hỏi.




_ Tôi là Yunho,
Jung Yunho.




_ Vâng, tôi – Park
Yoochun sẽ quyết đấu với Jung Yunho vào chiều nay, lúc 3h tại phòng nhạc
số 3 của dãy hành lang phía Tây tầng 2, mọi người hãy đến đó để coi và
ủng hộ chúng tôi nhé! Cảm ơn các bạn nhiều!




Sau khi thông báo
được loan ra, cả trường liền túm năm tụm ba vào để bàn tán và… cá cược.
Ai cũng cho rằng Yoochun sẽ thắng vì anh vốn là một học sinh lâu nắm, đã
có nhiều kinh nghiệm trong khi Yunho thì mới chỉ vào trường chưa đầy
một hôm, đâu thể so sánh với thiên tài được. Tuy nhiên… đó cũng chỉ là
những phỏng đoán vì cũng có người ủng hộ cho Yunho nữa, theo họ thì
Yunho lại nhận được học bổng của trường, chắc cũng không phải tay vừa.




Có điều, để biết
được sự thật thì các bạn hãy đón xem tiếp từ chap 2 nhé, cảm ơn nhiều!







__ End khúc nhạc thứ nhất __
Về Đầu Trang Go down
http://twitter.com/#!/Insa_Joongie
nguyen
~ Couples là gì? ~
~ Couples là gì? ~
avatar

Tổng số bài gửi : 6
Won : 15
Thanks : 7
Medal : [R] ÂM HƯỞNG CUỐI CÙNG CỦA DÒNG THỜI GIAN OX0.12318165_67087_30189


[R] ÂM HƯỞNG CUỐI CÙNG CỦA DÒNG THỜI GIAN Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [R] ÂM HƯỞNG CUỐI CÙNG CỦA DÒNG THỜI GIAN   [R] ÂM HƯỞNG CUỐI CÙNG CỦA DÒNG THỜI GIAN I_icon22Thu May 13, 2010 8:01 am

Ợp :”>

Mình đi ủng hộ rums mới :”>

Bạn au neh, sao bạn lại xuống dòng giữa chừng ở các câu thế kia ;_; bạn làm tớ đang theo dõi cứ có cảm giác bị đứt đoạn vậy ;_; cứ kệ câu văn chảy theo dòng, hết nó tự xuống dòng bạn ơi, thế đọc nó tự nhiên hơn, ngắn tí có sao đâu :”>

Cách viết của bạn nó thiên về văn nói nhỉ :”> tớ thì thích đọc fic câu văn dàn trải để cảm nhận chiều sâu, giá như bạn miêu tả gợi lên không gian họ gặp nhau như thế nào thì có cảm giác hơn nhiều í :”>

Tớ thích tình cảm diễn biến từ từ, chầm chậm để khắc sâu và ghi nhớ nên với cảm giác của Yunho trong này và hành động trong giờ học là cứ nhìn xuống dưới gọi, cả hai đã đi ăn rồi tớ cảm thấy tiết tấu nó nhanh và hơi gượng quá. Nếu kéo dãn đoạn này ra, quan hệ từng bước phát triển, cho tình huống họ tiếp xúc nhau thì hay hơn nhỉ, ví dụ như va quệt nhau rồi nói chuyện vài câu, cảm giác vài thứ thì lúc mấy chàng nhà mình dắt nhau đi ăn cơm chung sẽ thuyết phục hơn hen :”>



Trích dẫn :


Yun bắt đầu tự thăm thú ngôi trường huyền bí này

-> dùng từ “huyền bí” hình như nó không hợp :-?

Hình tượng Yoochun được xây dựng cảm giác nó hơn kiêu ngạo một chút nhỉ :”>

Um… cái chỗ này:

Trích dẫn :
- Aisss, cái này cậu khỏi lo. Mọi người ở đây dễ tính lắm. Nào, đấu thử với tôi đi, chẳng lẽ anh lại không tin vào thực lực của mình?


“Mọi người ở đây dễ tính lắm”, cái câu này chen vào nó hơi chững :”> thấy kì kì :”>

Có chỗ sai chính tả ấy bạn 8->


Tớ thì nhột với việc xây dựng các anh zai nhà tớ đẹp lung linh, hoàn hảo với xinh bất đắc kì tử. Tớ nghĩ cái gì đó đời thường một chút sẽ cho cảm giác gần gũi hơn, vì cậu xây dựng bối cảnh đời thường mà, trường học mờ nhỉ :”>

“Biên giới của bình minh” cũng là một fic viết về con người yêu mến âm nhạc tương tự, tuy không nhiều, nhưng trong các fic tớ đọc thì nó là số ít fic viết về đề tài này, nếu bạn thích có thể tham khảo cách xây dựng của fic :”> Ở ấy có một đoạn nói về tình huống gặp nhau có phần hơi hơi như fic bạn, đọc thử xem hen, rút kinh nghiệm í mờ :”> bạn mới viết fic đúng k nào? :”>



Mình chỉ thế thôi :”> dạo này lụt nghề đi comm rồi :”>

*quẫy đuôi đi ra* =)

-----

Sao cái font chữ ứ chỉnh được to hơn nhỉ, chữ nhỏ rí làm người ta tưởng mình bần tiện Cry
Về Đầu Trang Go down
InsaJJ
(¨`• † cross † •´¨)
(¨`• † cross † •´¨)
InsaJJ

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : YunJae and KyuMin
Tổng số bài gửi : 813
Won : 1346
Thanks : 101
Age : 28
Đến từ Đến từ : (¨`• YunJae's Heaven •´¨)

[R] ÂM HƯỞNG CUỐI CÙNG CỦA DÒNG THỜI GIAN Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [R] ÂM HƯỞNG CUỐI CÙNG CỦA DÒNG THỜI GIAN   [R] ÂM HƯỞNG CUỐI CÙNG CỦA DÒNG THỜI GIAN I_icon22Fri May 14, 2010 4:31 pm

Trích dẫn :
@Ra: =)) Cảm ơn Ra nhá Laughing Tại ta ngồi ta ôm cái fic kia nên tranh thủ vít cái fic này Laughing Ra ủng hộ mềnh nha ^^ Thanks Ra!

Trích dẫn :
@nguyen: Cảm ơn bạn vì đã đọc Very Happy Mói thiệt thì đây ko phải fic đầu tin mình vít =)) Ngán quá tự nhin đi coi film và vít cái fic này thui ^^ Thiệt ả thì về việc cách dòng mình cũng sẽ xem lại ^^ Thỉnh thoảng nó vẫn lỗi thế đó =.= Bực cả ng` =.= Còn... câu từ hả ^^ Mình sẽ coi lại Very Happy Vì cái film đó nó cứ huyền ảo thế nào ý nên cũng khó miu tả =.= Vả lại, lúc 2 ng` gặp nhau cũng đơn giản lắm bạn ạ ^^ Cái chỗ đó nó không huy hoàng hay lung linh gì đâu, chỉ đơn thuần là họ gặp nhau và bắt gặp ánh mắt của nhau, từ đó mà có cảm giác lạ với nhau thôi. ^^ Họ ko nói chuyện nhiều vì cũng đâu có quen nhau nên chỉ cho nó qua rất nhanh, sẽ có 2 thứ cảm giác mps bon chen đó Laughing Dù sao mình cũng sẽ cố gắng ^^ Cảm ơn bạn... và chào mừng đến với rum! ^^





ÂM HƯỞNG
CUỐI CÙNG CỦA DÒNG THỜI GIAN


KHÚC NHẠC
THỨ 2 – CÂU NHẠC THỨ NHẤT: CHIẾN THẮNG










Jaejoong quay trở lại nhưng bỗng thấy có gì đó là lạ, cậu liền hỏi Yunho:



_ Này bạn… ban nãy lúc mình đi có chuyện gì xảy ra ở đây ư?



_ À, không có gì đâu. Mà… bạn đã đi đâu vậy?



_ Mình á? Đi có chút chuyện linh tinh ý mà, cậu đừng bận tâm. – Jaejoong cười đáp lại.



_ Uhm. Mà mình cũng ăn xong rồi, bạn còn muốn ăn thêm gì nữa không?



_ Thôi, mình cũng no rồi. Giờ mình về nghỉ thôi. Hẹn gặp lại bạn chiều nay nhé!




Rồi họ chia tay nhau và mỗi người đi về hai hướng khác nhau.





Chiều hôm đó…



_ Này này!!! Nhanh lên nhanh lên! Họ sắp thi rồi đó. Đến coi đi nào.



_ Nhanh lên chứ, lề mề quá à. Mà tôi cam đoan là Yoochun sẽ thắng cho coi.



_ Yunho cũng có thể lắm chứ. Cậu ấy cũng có tài năng đó.



Cả trường cứ gọi là nhốn nháo hết cả lên với cái thông tin ngôi sao của trường thi đấu
với một tân binh mới chân ướt chân ráo bước vào học viện. Jaejoong thấy mọi người cứ đổ đến phòng nhạc ở tầng 2 cũng vội vàng đi theo.



Trong căn phòng cổ trang trí những họa tiết phong phú và lạ mắt là 2 người con trai có
khuôn mặt rất đẹp đang ngồi bên 2 chiếc đàn piano đối nhau. Họ có vẻ như rất tự tin và đang bước vào trận đấu. Một học sinh trong đám học sinh kia bước lên giữa phòng rồi nói vọng xuống:



_ Các bạn! Hôm nay chúng ta có mặt ở đây để chứng kiến cuộc đọ sức giữa ngôi sao trường ta – Park Yoochun công tử và chàng tân binh mới đến – Jung Yunho! Hai bạn hãy cho mọi người thấy tài năng của mình nào! Cuộc tranh tài xin được… BẮT ĐẦU!



Lập tức, Yoochun liền đưa tay lên và lướt chúng trên những phím đàn một cách nhẹ nhàng như những cánh chim. Từng giai điệu mạnh mẽ ngân vâng khắp cả căn phòng, ai nấy đều bàng hoàng và chăm chú nghe đến từng nốt nhạc.



Jaejoong cố gắng chen vào trong đám người cuồng nhiệt kia. Cậu cũng chăm chú lắng nghe Yoochun chơi đàn. Âm hưởng của chúng càng lúc càng rộn rã và rồi dần lên đến cao trào của bản nhạc và… những nốt nhạc ngân dài ra… kết thúc một khúc nhạc ngắn, chỉ ngắn thôi nhưng cũng cho thấy được tài năng của Yoochun. Mọi người vỗ tay chúc mừng và tiếp sau đó là đến lượt Yunho, cũng trình bày lại khúc nhạc đó.



Yunho dừng lại vài giây rồi… nhẹ nhàng chuyển động những ngón tay trên phím đàn một cách nhanh nhạy và chuẩn xác đến từng nốt. Những câu nhạc cứ vuốt qua thật nhanh khiến cho mọi người đều phải choáng ngợp rồi kết thúc cũng thật nhẹ nhàng như lúc bắt đầu.



Mọi người vô cùng ngỡ ngàng trước cách chơi của Yunho rồi bỗng vỗ tay lên thật lớn và vô cùng hào hứng, không ai ngờ rằng anh lại chơi khá vậy. Yoochun có vẻ thích thú
hơn, anh liền suy nghĩ rồi chơi một bản nhạc khó.



Bản nhạc này có tốc độ khá nhanh và kĩ thuật cũng đã cao hơn so với khúc nhạc ban nãy. Yunho và mọi người lắng nghe từng tiếng nhạc ngân lên mạnh mẽ và sắc nét. Từng âm thanh thật rõ ràng và nó chúng tỏ cho mọi người thấy được sự tài năng của
người nghệ sĩ khi chơi.



Sau Yoochun, Yunho lại tiếp tục chơi lại bản nhạc đó nhưng lần này… anh lại chỉ chơi
với một tay. Điều này khiến chi tất cả những ai có mặt ở đó thật sự là vô cùng ngạc nhiên. Chơi piano mà chỉ bằng một tay, điều này rất khó vì phải điều khiển được giai điệu của cả hai chìa khóa Fa và chìa khóa Sol, đâu ai dễ làm vậy mà lại còn
khiến cho chúng được chuẩn xác, không bị ngỡ ngàng hay vô lý, thật sự là một thử thách cho người chơi. Thế mà bản nhạc đó tuy khó vậy nhưng Yunho chơi vẫn rất
bình thường, thậm chí tốc độ tay những lúc cao trào của bản nhạc được thể hiện cũng
rất tốt.Những ngón tay lướt trên phím đàn, lúc nhanh lúc chậm hài hòa âm điệu mà
lại cuốn hút người nghe, đây quả là một điều tuyệt diệu!


Jaejoong đứng ngoài nghe mà mỉm cười, ngưỡng mộ, cậu bỗng bật lên tiếng khen:



_ WOA!!! Anh ấy chơi tốt nhỉ?


_ Đương nhiên rồi! – Cô gái đứng bên cạnh vừa chăm chú nghe vừa khen – Anh ấy chơi thật sự rất giỏi mà, mình đã đoán ngay từ đầu là Yoochun không thắng nổi đâu.



_ Ồ, thật vậy à?




Cậu trầm trồ rồi lại say sưa nghe anh đàn, thật hay biết bao. Tiếng nhạc dứt, những tràng vỗ tay lại nổi lên rộn rã, mọi người đều đang vô cùng hào hứng với cái không
khí này.



Yoochun cũng ngỡ ngàng, anh không nghĩ rằng học sinh mới như Yunho lại giỏi như vậy. Giờ có vẻ như anh cũng bị kéo theo cái không khí sôi nổi này rồi và trong lòng anh
thì không muốn thua Yunho chút nào. Anh bẻ tay và xoay xoay cổ, hít một hơi dài
lấy lại khí thế rồi bắt đầu chơi một bản nhạc cực kì khó.



Mọi người ở ngoài có vẻ như đã nhận ra sự thay đổi của Yoochun và càng háo hức muốn xem những chuyện tiếp theo sẽ xảy ra thế nào. Yoochun chơi một đoạn dài anh dừng lại để Yunho chơi lại. Yunho suy nghĩ rồi anh bắt đầu lướt thật nhanh những ngón tay của mình trên phím đàn thật chuẩn xác và rõ ràng.



Những tiếng nhạc vút lên rồi lại dịu xuống thật tuyệt, anh không bị phân tâm mà thậm chí cũng không đánh sai lấy một nốt nhạc, một chi tiết nào trong bản nhạc. Tình cảm
được truyền vào bản nhạc khiến cho ai nấy đều thấy được cái hồn bên trong. Yoochun
cũng không chịu thua, anh liền chơi tiếp vào đoạn mà Yunho đang chơi. Hai con người
với những ngón tay lướt nhanh và kéo cả bản nhạc lên đến những cao trào. Nhữn búa
đàn đập vào giây bass thật đều làm cho những nốt nhạc cũng chở nên tròn trĩnh, hoàn hảo.


Càng lúc khi thời gian cũng bị kéo theo vào từng giai điệu làm cho mọi người càng hồi hộp đến đoạn kết của bản nhạc. Và rồi lớn hơn, lớn hơn và lớn hơn nữa…














Tiếng nhạc cuối cùng cũng dứt… không khí im lặng bao trùm hết cả căn phòng, không ai có thể thốt ra được một câu nào. Những giai điệu của bản nhạc vẫn cứ ngân vang trong tâm trí họ và cả trong tim nữa khi nó ngân nga mãi…



Rồi dần dần, những tiếng vỗ tay nổi lên và càng lúc càng lớn hơn. Tất cả học sinh đều hò hét với vẻ thích thú. Họ không ngớt lời khen ngợi cả hai đều tài năng như nhau, có
vẻ như chọn người thắng cuộc sẽ rất khó. Sau những tràng vỗ tay đó, Yoochun im
lặng giây lát rồi anh đứng dậy, mỉm cười:



_ Yunho, thực sự là tôi đã rất ngạc nhiên trước tài năng của cậu đấy. Tôi nghĩ có lẽ mình đã thua thật rồi, thật khó để vượt qua được những gì cậu đã thể hiện cho chúng tôi xem.



Rồi anh cầm quyển nhạc còn mới lên, đó là một tuyển tập những tác phẩm nổi tiếng và rất khó có ai có được quyển sách này, nói với Yunho:



_ Dù sao tôi cũng đã được biểu diễn cùng cậu, nó rất tuyệt! Cảm ơn nhiều, Yunho! Đây là quyển nhạc mà tôi đã hứa sẽ tặng lại nếu cậu thắng tôi và giờ nó thành sự thật, hãy nhận lấy này.



Yoochun đưa quyển sách ra trước mắt Yunho, anh đắn đo lát rồi hỏi lại:



_ Liệu tôi nhận nó có được không? Đây là phần thưởng của anh mà, tôi chỉ muốn chơi đàn thôi.



_ Đừng ngại, cậu cứ cầm lấy đi. Nó xứng đáng với cậu lắm. Mong rằng tôi sẽ lại được nghe những tiếng đàn tuyệt diệu của cậu một lần nữa, Yunho.



Yunho ngạc nhiên đôi chút rồi anh mỉm cười và cầm lấy quyển sách, cảm ơn Yoochun vì anh ta đã tặng cho anh một vật quý vậy. Có lẽ họ sẽ chở thành những người bạn tốt của nhau thôi, đúng không nào.



Mọi chuyện cũng đã kết thúc, tất cả học sinh chia tay nhau và chở về lớp học để chuẩn bị vào giờ buổi chiều, ai cũng cảm thấy hưng phấn lạ, chẳng nhẽ những tiếng đàn mà họ đã nghe được giúp họ cảm thấy thoải mái hơn? Chắc chắn là như vậy rồi vì âm nhạc luôn khiến con người ta quên đi mệt mỏi và có thể có lại được đủ năng lực để làm tiếp những việc khó khăn hơn mà.









----









Giờ học đã kết thúc, mọi người chuẩn bị về nhà. Yunho đến bãi gửi xe và anh đang cố kéo trước xe đạp của mình ra. Trời có vẻ như sắp mưa, những đám mây đen đang che
phủ cả một khoảng lớn. Anh nhìn quanh định tìm Jaejoong nhưng chẳng thấy cậu đâu,
có lẽ cậu đã đi về trước. Giờ đây, những hạt mưa nhỏ đã bắt đầu rơi xuống.



Yunho cố đạp thật nhanh về nhà, mưa lớn hơn rồi và quanh đây thì chẳng có chỗ nào trú cả. Bỗng anh thấy phía xa xa có bóng ai đó đang trú dưới một mái hiên lớn, anh
liền đạp xe đến gần và nhận ra đó là cậu, Jaejoong.



Đỗ xe lại, anh cũng chạy vội đến chỗ mái hiên đó cùng cậu. Mưa đang lớn hơn nhưng có vẻ như cả hai chẳng bận tâm khi họ được gặp lại nhau. Jaejoong thấy anh thì rất vui, cậu liền bắt chuyện để cho không khí đỡ buồn tẻ:




_ Này, hôm nay bạn chơi hay thật đó, mình ngưỡng mộ ghê!



_ Bạn cũng đến coi mình đàn ư? – Yunho ngạc nhiên khi thấy cậu biết đến cuộc thi đó.




_ Uhm, mình có nghe loáng thoáng. Bạn chơi hay vậy mà giờ mình mới biết đó, sao giữ kĩ thế? – Jaejoong cười hỏi lại.



_ À, có gì to tát đâu chứ. Mình thấy bản nhạc mà lần đầu mình nghe cậu đàn ấy hay hơn nhiều.



_ Thật hả?




_ Uhm. Nhưng… sao cậu không chơi lại? Mình muốn nghe cậu đánh lại bản nhạc đó.



_ Không được, bản nhạc đó… chỉ được đánh một lần thôi. - Cậu nói, giọng có vẻ buồn buồn.



_ Sao lại chỉ được đàn một lần? – Yunho thắc mắc trước thái độ của Jaejoong.



_ Vì… nếu cậu quay chở về thì sẽ không thể đến nơi mà mình đã đi một lần nữa…












Những lời nói của Jaejoong thật khó hiểu, Yunho không biết cậu đang nói về điều gì nhưng bản thân anh cũng biết rằng… nó là một điều có vẻ như rất đau đớn.



Họ đứng một lúc và không nói thêm với nhau câu gì nữa, trời cũng đã ngớt mưa. Thấy có vẻ ổn hơn, Yunho liền quay sang cậu đề nghị:



_ Jaejoong này, có vẻ tạnh mưa rồi. Mình đưa bạn về nhé?




Jaejoong nhìn anh giây lát rồi mỉm cười gật đầu đồng ý. Yunho vui lắm, anh liền kéo tay cậu và để cậu ngồi đằng sau xe rồi lai cậu về. Trên đường đi Yunho hỏi rất nhiều thứ và cả hai nói có vẻ rất hợp nhau, họ cười liên tục.



Đạp xe lên đến con dốc chỗ nhà Jaejoong, cậu thấy lạ sao Yunho lúc này lại im lặng vậy liền chọc chọc và lưng anh, hỏi:



_ Này, Yunho! Bạn sao im lặng vậy?




Yunho im lặng lát rồi mới đáp lại:



_ Vì mình hỏi điều gì bạn cũng nói là bí mật thì biết làm sao?



_ Hahaahaa! Vì nó là bí mật mà. Chỉ mình mình biết thôi, bạn không biết được đâu. –
Jaejoong cười và bám chặt hơn vào người Yunho.



_ Tại sao chứ? Mình thì có ảnh hưởng gì đâu? Sao không thể nói cho mình nghe? – Yunho bắt đầu đưa bộ mặt trẻ con ra làm nũng.


_ Hì, rồi sau này bạn sẽ biết, Yunho àh!



Rồi cậu vòng tay hẳn sang và ôm lấy Yunho khiến anh hơi ngượng chút nhưng cũng cảm thấy rất vui. Cả hai đều khẽ mỉm cười và họ cảm thấy rất hạnh phúc. Dừng xe cách nhà Jaejoong một đoạn, cậu bước xuống và mỉm cười, vẫy tay chào Yunho:



_ Vậy mình về nha, cảm ơn bạn nhiều nhé!



_ Không có gì. Nhưng sao không để mình đưa bạn về hẳn nhà? – Yunho hỏi.



_ Thôi, đến đây được rồi, mình có thể tự về. Với lại… nếu như mẹ biết mình để bạn mới quen đưa về nhà thế này lại bảo mình làm phiền bạn mất.



_ Thế cũng đâu có sao, nhưng thôi cũng muộn rồi, mình về đây. Hôm nay nói chuyện với Jaejoong vui lắm, cảm ơn bạn nhiều nhé! Mai mình đến đón bạn nha?


Jaejoong gật đầu đồng ý rồi mỉm cười chào anh sau đó mới quay người đi về nhà. Đứng từ xa thấy bóng cậu đẩy cổng đi vào trong rồi thì Yunho yên tâm vòng xe lại và đi về.
Tâm trạng anh giờ rất vui, nhớ lúc cậu ôm lấy anh mà anh lại cảm thấy tim đập nhanh đến kì lạ, hơi ấm và mùi hương của cậu vẫn còn đọng lại trên áo.





__ End part 1 __
Về Đầu Trang Go down
http://twitter.com/#!/Insa_Joongie
yukinohana
~ Couples là gì? ~
~ Couples là gì? ~
avatar

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : YunJae
Tổng số bài gửi : 7
Won : 31
Thanks : 12
Age : 30
Đến từ Đến từ : Fuyu

[R] ÂM HƯỞNG CUỐI CÙNG CỦA DÒNG THỜI GIAN Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [R] ÂM HƯỞNG CUỐI CÙNG CỦA DÒNG THỜI GIAN   [R] ÂM HƯỞNG CUỐI CÙNG CỦA DÒNG THỜI GIAN I_icon22Sun May 23, 2010 12:48 pm

"Được" bạn nguyen dẫn dụ đi hoạt động. Tôi com đê ~ Mặc dù là đọc bên sexyjj rồi

Ấn tượng với cái tựa, nghe chút mơ mộng, chút huyền ảo. Không thực.

Theo nội dung cứ cảm giác như giữa Chun và Jae có gì đó, không rõ lắm. Rồi cả chuyện Jae không cho Yun chở về tận nhà cũng có phần khó hiểu. Đoán nhé, bản nhạc đó giống như cánh cửa để Jae đi lại giữa dòng thời gian ? Ờm, mà thôi, coi rồi biết, hen.

Ở chap 1, giọng văn có chút gượng ép, giống như bắt nó phải toát lên vẻ bí ẩn vậy, nhưng qua
chap 2 thì khá mượt rồi. Phần Chun và Yun đấu nhau miêu tả tốt đấy, thấy đã ~ Chap 2 này như cầu dẫn vậy, mong là chap sau có chuyện để coi.

Cách trình bày có vấn đề đó bạn au, rối, làm mất mạch đọc, theo đó có thể sẽ làm cảm xúc bị vơi bớt. bạn nên coi lại

Ngày lành ~
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




[R] ÂM HƯỞNG CUỐI CÙNG CỦA DÒNG THỜI GIAN Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [R] ÂM HƯỞNG CUỐI CÙNG CỦA DÒNG THỜI GIAN   [R] ÂM HƯỞNG CUỐI CÙNG CỦA DÒNG THỜI GIAN I_icon22

Về Đầu Trang Go down
 

[R] ÂM HƯỞNG CUỐI CÙNG CỦA DÒNG THỜI GIAN

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥ :: DBSJ couple's Corner :: †< Fiction >†-