- Trích dẫn :
- @Ra: Cảm ơn Ra nhá Tại ta ngồi ta ôm cái fic kia nên tranh thủ vít cái fic này Ra ủng hộ mềnh nha ^^ Thanks Ra!
- Trích dẫn :
- @nguyen: Cảm ơn bạn vì đã đọc Mói thiệt thì đây ko phải fic đầu tin mình vít Ngán quá tự nhin đi coi film và vít cái fic này thui ^^ Thiệt ả thì về việc cách dòng mình cũng sẽ xem lại ^^ Thỉnh thoảng nó vẫn lỗi thế đó =.= Bực cả ng` =.= Còn... câu từ hả ^^ Mình sẽ coi lại Vì cái film đó nó cứ huyền ảo thế nào ý nên cũng khó miu tả =.= Vả lại, lúc 2 ng` gặp nhau cũng đơn giản lắm bạn ạ ^^ Cái chỗ đó nó không huy hoàng hay lung linh gì đâu, chỉ đơn thuần là họ gặp nhau và bắt gặp ánh mắt của nhau, từ đó mà có cảm giác lạ với nhau thôi. ^^ Họ ko nói chuyện nhiều vì cũng đâu có quen nhau nên chỉ cho nó qua rất nhanh, sẽ có 2 thứ cảm giác mps bon chen đó Dù sao mình cũng sẽ cố gắng ^^ Cảm ơn bạn... và chào mừng đến với rum! ^^
ÂM HƯỞNG
CUỐI CÙNG CỦA DÒNG THỜI GIAN
KHÚC NHẠC
THỨ 2 – CÂU NHẠC THỨ NHẤT: CHIẾN THẮNG
Jaejoong quay trở lại nhưng bỗng thấy có gì đó là lạ, cậu liền hỏi Yunho:
_ Này bạn… ban nãy lúc mình đi có chuyện gì xảy ra ở đây ư?
_ À, không có gì đâu. Mà… bạn đã đi đâu vậy?
_ Mình á? Đi có chút chuyện linh tinh ý mà, cậu đừng bận tâm. – Jaejoong cười đáp lại.
_ Uhm. Mà mình cũng ăn xong rồi, bạn còn muốn ăn thêm gì nữa không?
_ Thôi, mình cũng no rồi. Giờ mình về nghỉ thôi. Hẹn gặp lại bạn chiều nay nhé!
Rồi họ chia tay nhau và mỗi người đi về hai hướng khác nhau.
Chiều hôm đó…
_ Này này!!! Nhanh lên nhanh lên! Họ sắp thi rồi đó. Đến coi đi nào.
_ Nhanh lên chứ, lề mề quá à. Mà tôi cam đoan là Yoochun sẽ thắng cho coi.
_ Yunho cũng có thể lắm chứ. Cậu ấy cũng có tài năng đó.
Cả trường cứ gọi là nhốn nháo hết cả lên với cái thông tin ngôi sao của trường thi đấu
với một tân binh mới chân ướt chân ráo bước vào học viện. Jaejoong thấy mọi người cứ đổ đến phòng nhạc ở tầng 2 cũng vội vàng đi theo.
Trong căn phòng cổ trang trí những họa tiết phong phú và lạ mắt là 2 người con trai có
khuôn mặt rất đẹp đang ngồi bên 2 chiếc đàn piano đối nhau. Họ có vẻ như rất tự tin và đang bước vào trận đấu. Một học sinh trong đám học sinh kia bước lên giữa phòng rồi nói vọng xuống:
_ Các bạn! Hôm nay chúng ta có mặt ở đây để chứng kiến cuộc đọ sức giữa ngôi sao trường ta – Park Yoochun công tử và chàng tân binh mới đến – Jung Yunho! Hai bạn hãy cho mọi người thấy tài năng của mình nào! Cuộc tranh tài xin được… BẮT ĐẦU!
Lập tức, Yoochun liền đưa tay lên và lướt chúng trên những phím đàn một cách nhẹ nhàng như những cánh chim. Từng giai điệu mạnh mẽ ngân vâng khắp cả căn phòng, ai nấy đều bàng hoàng và chăm chú nghe đến từng nốt nhạc.
Jaejoong cố gắng chen vào trong đám người cuồng nhiệt kia. Cậu cũng chăm chú lắng nghe Yoochun chơi đàn. Âm hưởng của chúng càng lúc càng rộn rã và rồi dần lên đến cao trào của bản nhạc và… những nốt nhạc ngân dài ra… kết thúc một khúc nhạc ngắn, chỉ ngắn thôi nhưng cũng cho thấy được tài năng của Yoochun. Mọi người vỗ tay chúc mừng và tiếp sau đó là đến lượt Yunho, cũng trình bày lại khúc nhạc đó.
Yunho dừng lại vài giây rồi… nhẹ nhàng chuyển động những ngón tay trên phím đàn một cách nhanh nhạy và chuẩn xác đến từng nốt. Những câu nhạc cứ vuốt qua thật nhanh khiến cho mọi người đều phải choáng ngợp rồi kết thúc cũng thật nhẹ nhàng như lúc bắt đầu.
Mọi người vô cùng ngỡ ngàng trước cách chơi của Yunho rồi bỗng vỗ tay lên thật lớn và vô cùng hào hứng, không ai ngờ rằng anh lại chơi khá vậy. Yoochun có vẻ thích thú
hơn, anh liền suy nghĩ rồi chơi một bản nhạc khó.
Bản nhạc này có tốc độ khá nhanh và kĩ thuật cũng đã cao hơn so với khúc nhạc ban nãy. Yunho và mọi người lắng nghe từng tiếng nhạc ngân lên mạnh mẽ và sắc nét. Từng âm thanh thật rõ ràng và nó chúng tỏ cho mọi người thấy được sự tài năng của
người nghệ sĩ khi chơi.
Sau Yoochun, Yunho lại tiếp tục chơi lại bản nhạc đó nhưng lần này… anh lại chỉ chơi
với một tay. Điều này khiến chi tất cả những ai có mặt ở đó thật sự là vô cùng ngạc nhiên. Chơi piano mà chỉ bằng một tay, điều này rất khó vì phải điều khiển được giai điệu của cả hai chìa khóa Fa và chìa khóa Sol, đâu ai dễ làm vậy mà lại còn
khiến cho chúng được chuẩn xác, không bị ngỡ ngàng hay vô lý, thật sự là một thử thách cho người chơi. Thế mà bản nhạc đó tuy khó vậy nhưng Yunho chơi vẫn rất
bình thường, thậm chí tốc độ tay những lúc cao trào của bản nhạc được thể hiện cũng
rất tốt.Những ngón tay lướt trên phím đàn, lúc nhanh lúc chậm hài hòa âm điệu mà
lại cuốn hút người nghe, đây quả là một điều tuyệt diệu!
Jaejoong đứng ngoài nghe mà mỉm cười, ngưỡng mộ, cậu bỗng bật lên tiếng khen:
_ WOA!!! Anh ấy chơi tốt nhỉ?
_ Đương nhiên rồi! – Cô gái đứng bên cạnh vừa chăm chú nghe vừa khen – Anh ấy chơi thật sự rất giỏi mà, mình đã đoán ngay từ đầu là Yoochun không thắng nổi đâu.
_ Ồ, thật vậy à?
Cậu trầm trồ rồi lại say sưa nghe anh đàn, thật hay biết bao. Tiếng nhạc dứt, những tràng vỗ tay lại nổi lên rộn rã, mọi người đều đang vô cùng hào hứng với cái không
khí này.
Yoochun cũng ngỡ ngàng, anh không nghĩ rằng học sinh mới như Yunho lại giỏi như vậy. Giờ có vẻ như anh cũng bị kéo theo cái không khí sôi nổi này rồi và trong lòng anh
thì không muốn thua Yunho chút nào. Anh bẻ tay và xoay xoay cổ, hít một hơi dài
lấy lại khí thế rồi bắt đầu chơi một bản nhạc cực kì khó.
Mọi người ở ngoài có vẻ như đã nhận ra sự thay đổi của Yoochun và càng háo hức muốn xem những chuyện tiếp theo sẽ xảy ra thế nào. Yoochun chơi một đoạn dài anh dừng lại để Yunho chơi lại. Yunho suy nghĩ rồi anh bắt đầu lướt thật nhanh những ngón tay của mình trên phím đàn thật chuẩn xác và rõ ràng.
Những tiếng nhạc vút lên rồi lại dịu xuống thật tuyệt, anh không bị phân tâm mà thậm chí cũng không đánh sai lấy một nốt nhạc, một chi tiết nào trong bản nhạc. Tình cảm
được truyền vào bản nhạc khiến cho ai nấy đều thấy được cái hồn bên trong. Yoochun
cũng không chịu thua, anh liền chơi tiếp vào đoạn mà Yunho đang chơi. Hai con người
với những ngón tay lướt nhanh và kéo cả bản nhạc lên đến những cao trào. Nhữn búa
đàn đập vào giây bass thật đều làm cho những nốt nhạc cũng chở nên tròn trĩnh, hoàn hảo.
Càng lúc khi thời gian cũng bị kéo theo vào từng giai điệu làm cho mọi người càng hồi hộp đến đoạn kết của bản nhạc. Và rồi lớn hơn, lớn hơn và lớn hơn nữa…
…
Tiếng nhạc cuối cùng cũng dứt… không khí im lặng bao trùm hết cả căn phòng, không ai có thể thốt ra được một câu nào. Những giai điệu của bản nhạc vẫn cứ ngân vang trong tâm trí họ và cả trong tim nữa khi nó ngân nga mãi…
Rồi dần dần, những tiếng vỗ tay nổi lên và càng lúc càng lớn hơn. Tất cả học sinh đều hò hét với vẻ thích thú. Họ không ngớt lời khen ngợi cả hai đều tài năng như nhau, có
vẻ như chọn người thắng cuộc sẽ rất khó. Sau những tràng vỗ tay đó, Yoochun im
lặng giây lát rồi anh đứng dậy, mỉm cười:
_ Yunho, thực sự là tôi đã rất ngạc nhiên trước tài năng của cậu đấy. Tôi nghĩ có lẽ mình đã thua thật rồi, thật khó để vượt qua được những gì cậu đã thể hiện cho chúng tôi xem.
Rồi anh cầm quyển nhạc còn mới lên, đó là một tuyển tập những tác phẩm nổi tiếng và rất khó có ai có được quyển sách này, nói với Yunho:
_ Dù sao tôi cũng đã được biểu diễn cùng cậu, nó rất tuyệt! Cảm ơn nhiều, Yunho! Đây là quyển nhạc mà tôi đã hứa sẽ tặng lại nếu cậu thắng tôi và giờ nó thành sự thật, hãy nhận lấy này.
Yoochun đưa quyển sách ra trước mắt Yunho, anh đắn đo lát rồi hỏi lại:
_ Liệu tôi nhận nó có được không? Đây là phần thưởng của anh mà, tôi chỉ muốn chơi đàn thôi.
_ Đừng ngại, cậu cứ cầm lấy đi. Nó xứng đáng với cậu lắm. Mong rằng tôi sẽ lại được nghe những tiếng đàn tuyệt diệu của cậu một lần nữa, Yunho.
Yunho ngạc nhiên đôi chút rồi anh mỉm cười và cầm lấy quyển sách, cảm ơn Yoochun vì anh ta đã tặng cho anh một vật quý vậy. Có lẽ họ sẽ chở thành những người bạn tốt của nhau thôi, đúng không nào.
Mọi chuyện cũng đã kết thúc, tất cả học sinh chia tay nhau và chở về lớp học để chuẩn bị vào giờ buổi chiều, ai cũng cảm thấy hưng phấn lạ, chẳng nhẽ những tiếng đàn mà họ đã nghe được giúp họ cảm thấy thoải mái hơn? Chắc chắn là như vậy rồi vì âm nhạc luôn khiến con người ta quên đi mệt mỏi và có thể có lại được đủ năng lực để làm tiếp những việc khó khăn hơn mà.
----
Giờ học đã kết thúc, mọi người chuẩn bị về nhà. Yunho đến bãi gửi xe và anh đang cố kéo trước xe đạp của mình ra. Trời có vẻ như sắp mưa, những đám mây đen đang che
phủ cả một khoảng lớn. Anh nhìn quanh định tìm Jaejoong nhưng chẳng thấy cậu đâu,
có lẽ cậu đã đi về trước. Giờ đây, những hạt mưa nhỏ đã bắt đầu rơi xuống.
Yunho cố đạp thật nhanh về nhà, mưa lớn hơn rồi và quanh đây thì chẳng có chỗ nào trú cả. Bỗng anh thấy phía xa xa có bóng ai đó đang trú dưới một mái hiên lớn, anh
liền đạp xe đến gần và nhận ra đó là cậu, Jaejoong.
Đỗ xe lại, anh cũng chạy vội đến chỗ mái hiên đó cùng cậu. Mưa đang lớn hơn nhưng có vẻ như cả hai chẳng bận tâm khi họ được gặp lại nhau. Jaejoong thấy anh thì rất vui, cậu liền bắt chuyện để cho không khí đỡ buồn tẻ:
_ Này, hôm nay bạn chơi hay thật đó, mình ngưỡng mộ ghê!
_ Bạn cũng đến coi mình đàn ư? – Yunho ngạc nhiên khi thấy cậu biết đến cuộc thi đó.
_ Uhm, mình có nghe loáng thoáng. Bạn chơi hay vậy mà giờ mình mới biết đó, sao giữ kĩ thế? – Jaejoong cười hỏi lại.
_ À, có gì to tát đâu chứ. Mình thấy bản nhạc mà lần đầu mình nghe cậu đàn ấy hay hơn nhiều.
_ Thật hả?
_ Uhm. Nhưng… sao cậu không chơi lại? Mình muốn nghe cậu đánh lại bản nhạc đó.
_ Không được, bản nhạc đó… chỉ được đánh một lần thôi. - Cậu nói, giọng có vẻ buồn buồn.
_ Sao lại chỉ được đàn một lần? – Yunho thắc mắc trước thái độ của Jaejoong.
_ Vì… nếu cậu quay chở về thì sẽ không thể đến nơi mà mình đã đi một lần nữa…
Những lời nói của Jaejoong thật khó hiểu, Yunho không biết cậu đang nói về điều gì nhưng bản thân anh cũng biết rằng… nó là một điều có vẻ như rất đau đớn.
Họ đứng một lúc và không nói thêm với nhau câu gì nữa, trời cũng đã ngớt mưa. Thấy có vẻ ổn hơn, Yunho liền quay sang cậu đề nghị:
_ Jaejoong này, có vẻ tạnh mưa rồi. Mình đưa bạn về nhé?
Jaejoong nhìn anh giây lát rồi mỉm cười gật đầu đồng ý. Yunho vui lắm, anh liền kéo tay cậu và để cậu ngồi đằng sau xe rồi lai cậu về. Trên đường đi Yunho hỏi rất nhiều thứ và cả hai nói có vẻ rất hợp nhau, họ cười liên tục.
Đạp xe lên đến con dốc chỗ nhà Jaejoong, cậu thấy lạ sao Yunho lúc này lại im lặng vậy liền chọc chọc và lưng anh, hỏi:
_ Này, Yunho! Bạn sao im lặng vậy?
Yunho im lặng lát rồi mới đáp lại:
_ Vì mình hỏi điều gì bạn cũng nói là bí mật thì biết làm sao?
_ Hahaahaa! Vì nó là bí mật mà. Chỉ mình mình biết thôi, bạn không biết được đâu. –
Jaejoong cười và bám chặt hơn vào người Yunho.
_ Tại sao chứ? Mình thì có ảnh hưởng gì đâu? Sao không thể nói cho mình nghe? – Yunho bắt đầu đưa bộ mặt trẻ con ra làm nũng.
_ Hì, rồi sau này bạn sẽ biết, Yunho àh!
Rồi cậu vòng tay hẳn sang và ôm lấy Yunho khiến anh hơi ngượng chút nhưng cũng cảm thấy rất vui. Cả hai đều khẽ mỉm cười và họ cảm thấy rất hạnh phúc. Dừng xe cách nhà Jaejoong một đoạn, cậu bước xuống và mỉm cười, vẫy tay chào Yunho:
_ Vậy mình về nha, cảm ơn bạn nhiều nhé!
_ Không có gì. Nhưng sao không để mình đưa bạn về hẳn nhà? – Yunho hỏi.
_ Thôi, đến đây được rồi, mình có thể tự về. Với lại… nếu như mẹ biết mình để bạn mới quen đưa về nhà thế này lại bảo mình làm phiền bạn mất.
_ Thế cũng đâu có sao, nhưng thôi cũng muộn rồi, mình về đây. Hôm nay nói chuyện với Jaejoong vui lắm, cảm ơn bạn nhiều nhé! Mai mình đến đón bạn nha?
Jaejoong gật đầu đồng ý rồi mỉm cười chào anh sau đó mới quay người đi về nhà. Đứng từ xa thấy bóng cậu đẩy cổng đi vào trong rồi thì Yunho yên tâm vòng xe lại và đi về.
Tâm trạng anh giờ rất vui, nhớ lúc cậu ôm lấy anh mà anh lại cảm thấy tim đập nhanh đến kì lạ, hơi ấm và mùi hương của cậu vẫn còn đọng lại trên áo.
__ End part 1 __