| | Tác giả | Hãy bình chọn cho bài viết thay cho nút Thanks |
---|
Park_Linh ~ Couples là gì? ~
Tổng số bài gửi : 23 Won : 45 Thanks : 7
| Tiêu đề: [G] Sakura Thu May 20, 2010 4:24 pm | |
| Title: Sakura Author: Park_Linh aka Nấm Disclaimer: Họ không thuộc về tôi. Paring: YunJae Rating: G Category/Genre: Romantic Length: Shortfic Status: On going Summary:
Nếu hoa anh đào nở...
Liệu em có còn gặp anh
Series: Love Sonata
Sakura ___ YunJae ver___
Nấm/ PG13/ YunJae
Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày đầu tiên mà tôi gặp anh, cũng đã hai năm rồi. Ba mẹ tôi lúc đó chuyển công tác đến Tokyo - đô thị phồn hoa nhất của Nhật Bản - được coi là " Xứ sở hoa anh đào". Năm đó tôi tròn 18 tuổi.
Mùa xuân năm ấy, khi gia đình tôi chuyển đến đây đúng vào dịp hoa anh đào nở rộ nhất. Lần đầu tiên được chiêm ngưỡng tận mắt loài hoa này tôi mới thấy hết được sự tuyệt vời của nó. Anh đào ở đây không trồng riêng lẻ thành cây mà được trồng thành cả một khu rừng, cánh rừng này nằm êm đềm bên cạnh một dòng sông uốn lượn đầy duyên dáng, khung cảnh nơi đấy mới thật thơ mộng làm sao. Rừng đào ở đây rộng bát ngát, lớn chừng một trang trại ở Tây Mĩ vậy, nhìn về phía chân trời, tít tắp cũng chỉ nhìn thấy một màu hồng đặc trưng của loài hoa này.Người dân ở đây coi loài hoa này như một phần trong nền văn hóa của nước mình, người người kéo đến đây tấp nập, chỉ đơn giản để ngắm loài hoa này mà thôi. Đôi khi hoa cũng khiến cho người ta ghen tị, nghe thật buồn cười nhỉ. Tôi tự tìm cho mình một chỗ để ngồi nghỉ chân. Những cơn gió xuân ở đây thật dễ chịu, nó mát rượi khiến người ta thấy thật thoải mái, cứ mỗi cơn gió đi qua là những cánh hoa rủ nhau cùng bay theo ngọn gió. Cánh hoa mỏng manh, hồng phớt, có mùi hương thoang thoảng, nhẹ nhàng.Đưa tay để đón lấy những cánh hoa đang đùa nghịch, bay nhảy cùng gió, chợt khiến cho tôi thấy thật thích thú. Tôi tiến về phía con sông ở trước mắt, ở góc độ này nó hiền hòa, dịu dàng hơn bao giờ hết, làn nước ở đây trong vắt, thật tuyệt vời. Tôi có nghe người bên cạnh nói rằng con sông ở đây, quanh năm không hề đóng băng, là con sông duy nhất ở Nhật Bản như vậy, thậm chí còn có cả một truyệt thuyết về con sông này nữa, thật kì diệu có phải không? Tôi nhìn mọi vật ở xuang quanh mình, và chính lúc này đây, người con trai hiện ra từ đằng sau tấm màn hoa anh đào, tôi gặp anh.
Anh trong mắt tôi tựa hệt như một vị thần vậy. Những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt hoàn hảo kia hiện lên rõ nét đằng sau những cánh hoa rơi trong gió. Anh tựa mình vào gốc cây, dường như đang ngủ. Tôi không thể ngăn mình bước lại gần anh, cũng như không thể ngăn được việc nhìn anh chằm chằm. Càng lại gần hơn, càng nhìn rõ anh hơn tôi lại càng bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của anh. Anh ... thực sự rất đẹp. Cái đẹp mạnh mẽ, nam tính, và ... đầy quyến rũ.
- Cậu đã nhìn đủ chưa ? Mặt tôi có nhọ à?
- À không, tôi xin lỗi! - Tôi giật mình bởi tiếng nói ấy, anh đang nhìn chằm chằm vào tôi. Ngồi xuống một gốc cây bên cạnh, quá xấu hổ vì hành động của mình, tôi dấu khuôn mặt đỏ ửng dưới hai cánh tay. Tôi không biết rằng mình đã ở trong tình trạng đó đến bao giờ, chỉ biết đến khi giọng nói ấy cất lên lần thứ hai, tôi mới dám ngẩm mặt lên.
- Ngắm hoa mà cậu như vậy thì cậu ngắm cái gì?
Tôi ngầng mặt lên một cách từ từ, cảm giác rằng khuôn mặt mình vẫn còn hơi ửng đỏ. Tôi chỉ dám nhìn về phía trước chứ không dám quay sang nhìn anh một lần nào.
Và lần đầu tiên trôi qua như thế.
Lần thứ hai,cũng là buổi tối hôm ấy, tối đến đúng ví trị sáng nay, quả thật là anh ta vẫn đang ngồi ở đó, tôi tự hỏi mình rằng là tôi đang chờ anh ta hay sao. Quả thật rằng tôi không biết anh ta làm gì ở đây nhưng điều đó không khiến tôi quan tâm cho lắm. Tôi ngồi xuống, nhưng khác với buổi sáng, tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh trong sự yên tĩnh. Tuy trời bây giờ rất tối nhưng không vì thế mà hình ảnh của anh trong mặt tôi trở nên mờ nhạt. Tôi không thể hiểu được cảm giác của mình lúc này, thật là đặc biệt. Đặc biệt hay khác người, tôi cũng không biết nữa, mà cũng chẳng quan tâm, vì dù sao thì trong mắt của mọi người, tôi luôn là một đứa quái dị. Đưa mắt nhìn ra mặt hồ, dưới ánh đèn leo lét, những cánh hoa rơi lại làm cho người ta có một cảm giác khác biệt đến vô cùng. Thật kì lạ.
- Cậu thích loài hoa này lắm à?
- Hả? Tôi giật mình quay lại bởi tiếng nói phát ra từ bên cạnh - Sao anh lại nói thế?
- Đơn giản là chẳng có ai không thích loài hoa này cả! - Anh nói rồi đưa tay nhặt một cánh hoa rơi còn vương trên áo
- Cũng đúng! - Tôi gật gù- Lần đầu tiên nhìn thấy những cánh hao này, tôi nghĩ mình đã bị nó quyến rũ mất rồi!
- Vậy... còn tôi?
- Hả? Anh nói gì cơ?
- Không có gì... Cậu là người nước ngoài à?
- Uhm, tôi là người Hàn Quốc!
- Ra thế!
Dứt lời, cả hai lại chìm vào sự tĩnh lặng vốn có.
Phải, ngay từ đầu tôi đã bị quyến rũ bởi loài hoa này, và... bởi anh.
Sau lần đó, tôi liên tục đến đây, vì nghe người bản địa ở đây nói rằng loài hoa này chỉ nở rộ một lần duy nhất trong năm. Hơn thế nữa, thời gian nở hoa của nó rất ngắn. Nếu như tôi tới đây được n lần, thì tôi cũng phải gặp anh ta đến n-1 lần, N - 1? Vì sao ư? Vì hôm nay anh ta không tới. Có một chút gì đó hụt hẫng trong tôi. Ngày hôm nay thật là trống vắng.
Lần kế tiếp, phải nói đó là lần gặp mặt đáng nhớ nhất của tôi. Hôm nay tôi cũng vẫn ngồi nguyên ở gốc cây đó, như là một thói quen. Nhưng... anh ta lại không có ở đây. Một cảm giác gì đó bắt đầu nhem nhóm trong trái tim tôi, thật khó chịu. Và nó khiến cho tôi không nén được tiếng thở dài.
Đột nhiên có một vòng tay vòng qua người tôi và kéo tôi lại. Giật mình và nhìn ra đằng sau, tôi ngỡ ngàng:
- Là anh à?
- Hôm nay cậu cũng ra đây ư? - Anh hỏi khi vẫn giữ chặt tôi trong vòng tay rắn chắc đó.
- Tôi cứ nghĩ rằng hôm nay... anh sẽ không đến! Anh đã đi đâu vậy? - Tôi nói, không hề lảng tránh vòng tay của anh.
- Một chút việc riêng thôi. Người cậu lạnh ngắt cả rồi này, cậu ngồi đây lâu lắm rồi đúng không?
- Thì ra đó là lí do mà anh ôm tôi à?
- Tôi nhớ cậu! - Anh khẽ thì thầm bên tai tôi
- Nhớ tôi? Anh đang đùa đấy à?
- Cậu nghĩ rằng tôi đang đùa cậu hay sao? - Anh hỏi ngược lại tôi, giọng vẫn đều đều nhưng rất nghiêm túc
- Nhớ tôi thật à? Tại sao?
- Không biết nữa!
Hình như tôi đang vui thì phải?
Lại một lần khác, tôi đnag đi dạo trên phố, quả thật người ta nói không ngoa chút nào, Tokyo thực sự rất đẹp, tấp nập và phồn hoa. Tuyết đang tan dần. Và tôi nhìn thấy anh. Nhưng lúc này đây, anh lại không chỉ đi có một mình, mà bên cạnh anh còn có một người khác nữa. Đó là một cô gái, cô ấy xinh đẹp.Anh đang cười. Và anh ôm người đó.
Thế đấy!
Anh nói anh nhớ tôi. Có thể... anh không nói dối! Anh nhớ tôi... nhưng nó không đồng nghĩa với việc anh yêu tôi. Thế đấy. Anh không yêu tôi. Mà thật ngờ ngệch, tôi hy vọng gì về tình yêu ở một người con trai chưa quen được 5 ngày cơ chứ? Ngốc thật! Chợt tôi thấy hơi cay cay ở sống mũi
Hình như tôi đang cảm thấy đau.
Ngày hôm nay, hoa đã bắt đầu tàn. Những cánh hoa rụng nhiều hơn bao giờ hết. Tự nhiên trong tôi lại có một cảm giác nuối tiếc. vả đẹp này... nó quá ngắn ngủi. Hôm nay, tôi lại đến đây, dường như việc này đã trở thành một thói quen của tôi rồi, và tôi lại gặp anh. Nhưng trong tôi, cái cảm giác vui mừng thường ngày đã tan biến đi đâu hết, chỉ thấy trong lòng nặng nề thôi. Tôi lặng lẽ ngồi xuống chỗ ngồi thân thuộc của mình. Tôi không nói, anh cũng im lặng. Rồi chợt anh lên tiếng:
- Hôm nay... cậu làm sao vậy?
- Hoa rụng rồi này! - Tôi hờ hững đáp - Chúng yểu mệnh quá!
- Hoa tàn để rồi hoa nở. Chúng sẽ được hồi sinh! Cậu mong muốn sự vĩnh cửu ở loài hoa này hay sao?
- Chỉ là... tôi thấy chúng bạc mệnh quá! Có khi nào... con người rồi cũng sẽ như vậy không?
- Hôm nay... cậu làm sao vậy?
- Tôi làm sao? - Đạp lại chỉ là câu nói đầy hờ hững của tôi - Tôi chỉ muốn hỏi... liêu rằng... tôi còn có thể tiếp tục nhìn anh nữa hay không?
- Sao tự nhiên lại hỏi thế?
- Vì tự nhiên muốn biết.
- Không phải là có thể... mà bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào... cậu cũng chỉ được nhìn riêng mình tôi mà thôi.
- Ngay kể cả khi anh khiến cho tôi mệt mỏi?
- Cho dù thế nào đi nữa!
- Vậy sao?
- Nói đi! Rốt cuộc là ngày hôm nay cậu bị làm sao vậy hả?
- Không có gì!
Hoa vẫn rơi nhiều lắm
Qua một đêm, hoa anh đào đã rụng hết, những cành cây trở nên trơ trọi. Vậy là... phải đến tận năm sau, tôi mới có thể được chiêm ngưỡng lại vẻ đẹp của nó. Nhưng liệu rằng... tôi có còn ở đây cho tới tận mùa hoa năm sau hay không?
Tiến vào trong rừng hoa, tôi đi một cách nhẹ nhàng nhất có thể, tôi sợ mình sẽ làm tổn thương tới những cánh hoa yếu ớt nằm kia. Dù tôi biết... rồi chúng cũng sẽ héo úa hết cả mà thôi.
Người đó... đã không còn ở đây nữa. Kì lạ, tôi còn muốn gặp anh ta nữa hay sao?
Những ngày sau đó, vẫn thế, người đó dường như biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi không để lại một dấu vết. Đau ư? Việc gì tôi phải khóc! Buồn ư? Tỗi vẫn đang cười mà! Hận ư? Người đó đã làm gì sai chứ. Chỉ là...
Cuộc sống bình thường của tôi vẫn diễn ra như vậy. Tôi đã quen dần với không khí ở Nhật Bản dù không thể nào bỏ được thói quen ăn cay. Ba vẫn đi làm, mẹ vẫn ở nhà như vậy, cuộc sống như thế cứ diễn ra. tôi theo học một khóa ở đây. Khi ở một môi trường mới, nơi mà người ta không biết gì về mìh, phải chăng sẽ khiến cho ta hòa nhập với mọi thứ nhanh hơn. Có phải không nhỉ? Hòa nhập... hay tôi đang bàng quan.
Ngày qua ngày, cuộc sống vẫn trôi đi như thế, cứ như thế. Có chăng... là còn vương vấn một nỗi nhớ không tên.
Gần một năm trôi qua như vậy, tỗi vẫn sống thế thôi, một mình. Tôi nghe loáng thoáng đâu đó, người ta nói là chỉ còn khoảng hai tuần nữa thôi... hoa anh đào sẽ nở.
Trong lòng tôi chợt dấy lên một cảm giác nao nao. Đã gần một năm... kể từ cái ngày mà người ấy biến mất khỏi cuộc đời tôi. Vẫn dằn lòng là đừng có nhớ.
Thế nhưng...
______________End part 1_______________
A/N: Lần đầu tiên viết fic về YunJae có gì mọi người thông cảm. Đáng nhé post cái này từ mùa xuân nhưng lại kéo dài nó cho mãi tới giờ, thành thật có lỗi quá!
|
| | | InsaJJ (¨`• † cross † •´¨)
Couple bạn thích nhất trong DBSJ : YunJae and KyuMin Tổng số bài gửi : 813 Won : 1346 Thanks : 101 Age : 28 Đến từ : (¨`• YunJae's Heaven •´¨)
| Tiêu đề: Re: [G] Sakura Fri May 21, 2010 6:38 am | |
| Fic của bạn chưa viết hết nên ko đc để ở mục Short fic, đây là nơi post fic đã hoàn thành ^^ Mình đã chuyển fic bạn sang mục Ongoing!
Cảm ơn bạn đã góp bài viết cho rum nhé! ^^
Thân!
p/s: Vít típ đi mình com cho ^^ |
| | | Jichou ~ Couples là gì? ~
Tổng số bài gửi : 12 Won : 18 Thanks : 4 Age : 65 Medal :
| Tiêu đề: Re: [G] Sakura Sun May 23, 2010 9:16 am | |
| Đầu tiên, là vì Nhật Bản. Thứ hai, là vì trong lượng fic bị ít ở đây, 6 fic, vẫn thấy nó ít khô nhất. Nghĩa là dù không cao trào, nhưng mọi thứ bắt đầu và êm đềm trôi, lãng đãng. Dù vẫn không phải là loại fic bạn thích, nhưng bỗng nhiên muốn comm cho nó. Nên bạn chọn nó comm đầu tiên. - Trích dẫn :
- Tôi nhìn mọi vật ở xuang quanh mình, và chính lúc này đây, người con trai hiện ra từ đằng sau tấm màn hoa anh đào, tôi gặp anh.
"Xung"? - Trích dẫn :
- Tôi ngầng mặt lên một cách từ từ, cảm giác rằng khuôn mặt mình vẫn còn hơi ửng đỏ. Tôi chỉ dám nhìn về phía trước chứ không dám quay sang nhìn anh một lần nào.
"Ngẩng"? - Trích dẫn :
- Lại một lần khác, tôi đnag đi dạo trên phố, quả thật người ta nói không ngoa chút nào, Tokyo thực sự rất đẹp, tấp nập và phồn hoa. Tuyết đang tan dần. Và tôi nhìn thấy anh.
"Đang"? - Trích dẫn :
- Ngày hôm nay, hoa đã bắt đầu tàn. Những cánh hoa rụng nhiều hơn bao giờ hết. Tự nhiên trong tôi lại có một cảm giác nuối tiếc. vả đẹp này... nó quá ngắn ngủi.
"Vẻ"? - Trích dẫn :
- - Tôi làm sao? - Đạp lại chỉ là câu nói đầy hờ hững của tôi - Tôi chỉ muốn hỏi... liêu rằng... tôi còn có thể tiếp tục nhìn anh nữa hay không?
"Đáp"? - "Liệu"? - "Nhìn thấy anh?" - Trích dẫn :
- Gần một năm trôi qua như vậy, tỗi vẫn sống thế thôi, một mình. Tôi nghe loáng thoáng đâu đó, người ta nói là chỉ còn khoảng hai tuần nữa thôi... hoa anh đào sẽ nở.
"Tôi"? --------- ~ Bạn chỉ lướt qua thấy từng đó thôi, còn lại =''= ( hoặc không còn lại ) phải chờ người khác. Một số câu văn chưa cách giữa dấu chấm phẩy, hoặc chưa có dấu chấm câu. Một số câu đọc lên còn nghe hơi khó chịu. Anw, nếu bạn không có beta-reader mà làm đc thế đã là tốt. Vì lỗi chính tả không nhiều. Một điều cuối về nhân vật =''= thật tình không thích "tôi" ở đây, quá ... thiếu suy nghĩ? Chỉ để sự việc diễn ra rồi quay theo nó, vui buồn theo cảnh =''=. Vẫn biết tức cảnh sinh tình đấy, nhưng vs một char nam thì có hơi yếu đuối? Trông chờ vào part sau, có gì đó nhiều hơn. ------ Sẽ edit những phần không lảm nhảm sau. -------- |
| | | Park_Linh ~ Couples là gì? ~
Tổng số bài gửi : 23 Won : 45 Thanks : 7
| Tiêu đề: Re: [G] Sakura Mon May 24, 2010 2:50 pm | |
| @ Jichou: Cảm ơn bạn rất nhiều ^^
Part 2
Khi thấy buồn chán thì người ta thường làm gì nhỉ? Có lẽ mỗi người sẽ có một cách đối diện khác nhau với điều này. Đi KTV, uống rượu, hay chỉ là hét lên. Còn tôi... tôi chỉ muốn ở một mình, không bị bất cứ ai làm phiền. Sẽ nhẹ nhõm và thanh thản hơn nếu như tự mình suy ngẫm. Vậy thôi.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng theo ý muốn của mình. Đôi khi bất chợt cảm thấy mệt mỏi, không thể gượng mà bước tiếp, thì chỉ muốn dừng lại và ngồi xuống. Sống chậm lại... có khi nào dễ chịu hơn?
Thế là tôi cũng đã ở nơi này được bốn năm rồi. Khoảng thời gian quá ngắn ngủi cho một đời người nhưng cũng đủ dài để xây dựng một tình yêu, đủ để làm cho mảnh đất xa lạ này thành quen thuộc. Tuy không phải là cảm giác như chính quê hương của mình nhưng đối với tôi, nơi này đã quá thân thuộc, không phải cái gì cũng có thể nói dứt bỏ là dứt bỏ được. Vậy mà... tôi chỉ còn có thể dừng chân ở mảnh đất này cho đến hết mùa xuân mà thôi. Mà... tôi thì lại không muốn thế.
Nhật Bản còn có quá nhiều điều đang níu giữ tôi lại đây. Tôi không đành lòng rời bỏ Tokyo mà đi. Tokyo còn có quá nhiều cái mà tôi chưa được biết đến, còn có quá nhiều điều mà tôi chưa kịp khám phá, còn có quá nhiều món ăn chưa từng một lần được thưởng thức, còn quá nhiều nơi chưa từng được đặt chân đến, chưa được chiêm ngưỡng hết cái đẹp của Tokyo. Và giờ đây, lại có thêm một lí do nữa khiến tôi không muốn dời đi, bởi vì... tôi đã gặp em.
Tôi gặp em trong những ngày cuối cùng của mùa xuân này. Em đứng đó, bước vào cuộc đời tôi, bước vào trái tim tôi một cách bất ngờ, không hề báo trước cũng chẳng nói một lời. Em vô tình đến, vô tình bước vào cuộc đời tôi, và bây giờ, em vô tình chiếm lấy trái tim tôi. Tôi còn nhớ giây phút đó, em bước ra trong làn gió hoa anh đào, và em đứng trước mặt tôi. Tôi có thể cảm nhận được, nhẫn làn gió xuân đang ưu ái em, cứ mơn trớn gò má em, mái tóc em, con người em, y hệt như những chú thú cưng đang nũng nịu, dụi dụi đầu và người chủ vậy. Em trong tôi đẹp lắm, không biết có phải là do làn hoa kia làm em đẹp hơn không, chỉ biết là em hệt như một thiên thần, cái đẹp trong sáng và thuần khiết. Và rồi em nhìn thấy tôi, em nhìn tôi như thể rằng tôi kì lạ lắm. Cái nhìn của em khiến cho tôi cảm thấy như máu đang dồn lên mặt vậy. Cái cảm giác lạ lùng này... Tôi phải lên tiếng trước nếu không tôi sẽ không chịu nổi nữa. Và phản ứng của em, như là đứa trẻ vừa ăn vụng bị bắt gặp ấy, thật dễ thương.
Và trái tim tôi đã trật đi một nhịp. . . .
Tôi gần như ở đây cả ngày, và em cũng hay tới chỗ này nhiều hơn nữa. Nhưng tôi và em hầu như không hề nói với nhau một câu nào. Bởi vì, cả tôi và em chỉ ngồi đó, yên lặng và ngắm hoa. Ngắm hoa, theo đúng nghĩa của nó. Những cánh hoa nương mình theo cơn gió, bay lượn trong không trung và nhẹ nhàng đáp xuống mặt hồ. Nhiều khi tôi tự hỏi, tại sao hoa anh đào lại đẹp và in sấu trong tâm trí tôi đến thế? Phải chăng vì tôi sắp đi rồi. Em ngắm hoa như là để tận hưởng hết vẻ đẹp của loài hoa này.
Còn tôi, tôi ngắm hoa như để lưu giữ tất cả vào trong kí ức, những lần cuối cùng.
Liệu tôi còn có thể ở đây mà nhìn nó đến khi nào.
Một lần tôi được biết, tôi và em là đồng hương, nhưng tôi không nói. Tôi có thể giữ điều này cho riêng tôi? . . .
Ba mẹ tôi bắt đầu làm thủ tục xuất cảnh, tôi và em gái cũng phải đi cùng, có quá nhiều việc phải làm mà ba mẹ xem chừng mệt mỏi lắm. Nhìn hai người khiến tôi không thể không giúp được, vì họ làm tất cả cũng là vì chúng tôi mà. Nhưng như vậy, cũng đồng nghĩa với việc là hôm nay tôi không gặp được em. Tôi nhớ em. Và tự hỏi rằng tại sao ngày hôm nay lại trôi qua lâu đến vậy.
Mới trở về từ Kyoto, cho dù suốt ngày hôm qua tôi chợp mắt chưa đầy hai tiếng khiến tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi thì điều đó cũng không ngăn được được mong muốn gặp em của tôi. Kì lạ, thật sự rất kì la. Tại sao mới chỉ một ngày mà đã nhớ nhung đến thế rồi? Thu xếp đồ đạc xong xuôi, tôi không ăn uống gì mà chạy thẳng đến rừng anh đào. Nhanh lên, tôi tự giục mình, tôi sợ em đi mất.
Tuy giờ tuyết đã tan nhưng ngoài trời vẫn còn đang rất lạnh. Cả ngày mệt mói làm cho tôi không khỏi chóng mặt nhưng cái hơi lạnh trong không khí đã làm tôi tinh táo nhiều hơn. Thật may mắn, em vẫn đang ở đây. Nhưng, bờ vai em thỉnh thoảng cứ run lên.
Em đang lạnh, phải không?
Em chờ tôi, phải không?
Tôi nhớ em, tôi nhớ em đến nỗi không thể nào ngăn mình chạy đến bên em và ôm em vào trong lòng. Ôm trọn em trong vòng tay tôi mới biết em nhỏ bé làm sao. Em không còn run lên nữa, tôi biết mình đang làm em cảm thấy ấm áp hơn. Em biết người ôm em là tôi nhưng em không hề lảng tránh vòng tay này.
Em đang có cùng cảm giác với tôi, phải không?
Em đang cho tôi cơ hội, phải không?
- Tôi cứ nghĩ rằng hôm nay... anh sẽ không đến! Anh đã đi đâu vậy?
Lần đầu tiên em là người lên tiếng trước, nói như vậy là em có để ý đến tôi, có quan tâm đến tôi, có nhớ đến tôi. Tôi không thể ngăn được nụ cười đang nở trên môi mình. Tôi nói là tôi nhớ em, em nghĩ là tôi đnag đùa sao? Không đâu, tôi nhớ em thật mà
- Nhớ tôi thật à? Tại sao vậy? - Em hỏi tôi
Tại sao? Tôi đơ người ra. Ừ nhỉ, tại sao lại như thế? Tại sao tôi lại nhớ em, tôi cũng không biết nữa, chỉ là... một ngày không được nhìn thấy em, tôi cảm giác thật trống vắng, như thiêu thiếu cái gì đó. Cảm giác này... có được gọi là yêu? Nhìn khuôn mặt em hơi ửng hồng, dường như đang hạnh phúc.
Tôi đang làm đúng, phải không? . . .
Ngày hôm sau, gia đình tôi bận rộn chuẩn bị, gói ghém đồ đạc. Xong phần việc của mình, tôi cùng đứa em gái đi dạo trên con phố quen thuộc, lần cuối. Con phố này... là nơi nó tặng quà sinh nhật cho tôi lần đầu tiên khi đến Nhật Bản, là nơi hai anh em vui đùa mỗi đợt Giáng Sinh về, là nơi tôi an ủi và khiến cho nó cười khi con bé thật tình, là nơi..., là nhiều lắm, biết bao nhiêu kỉ niệm của cả hai đã chôn chặt trên từng viên gạch, từng bước chân. Chẳng biết có phải là do khí lạnh hay không mà vai con bé cứ run lên từng hồi, rồi tôi thấy, mắt nó đỏ hoe, một giọt nước lăn dài trên má. Tội nghiệp con bé, nó yêu Tokyo lắm. Kéo đứa em gái bé bỏng vào lòng, tôi ôm chặt lấy nó để an ủi nó như ngày nào, nó cứ run lên trong lòng tôi. Tôi đứa tay vuốt tóc con bé, ba mẹ luôn bận bịu nên hai anh em làm gì cũng có nhau, buồn thì cũng chỉ có thể tìm người còn lại mà chia sẻ. Tôi khẽ nói với nó:" Rồi sẽ ổn cả thôi, chỉ cần em không quên Tokyo thì Tokyo sẽ không bao giờ quên em." Nó nhìn tôi, tôi mỉm cười với con bé, khóe miệng nó cũng khẽ giãn ra. Mỉm cười và lau nước mắt, nó tin tôi lắm, đã bảo là nó thương tôi nhất mà.
Nhưng có phải rằng tôi là một kẻ nói dối giỏi hay không? Vì chính tôi cũng không thể làm được điều mà mình đã nói. Vì bỏ lại Tokyo là đồng nghĩa với việc bỏ lại tình yêu của tôi.
Liệu rằng, em còn nhớ đến tôi? . . .
Hôm nay là ngày cuối cùng mà tôi còn có thể gặp em. Tôi đến đây từ rất sớm. Hoa anh đào đang rụng nhiều hơn bao giờ hết. Chẳng có gì là vĩnh cửu, cái đẹp rồi cũng sẽ úa tàn. Hoa tàn... xuân qua... vậy thì tôi và em...
Tôi thực sự đang phân vân vì không biết mình nên nói điều này như thế nào với em, và em đến. Em đã đến nhưng ánh mắt của em hôm nay chợt khiến tôi cứng lưỡi... chuyện gì đã xảy ra với em?
Không thể chịu đựng cái không khí này thêm nữa, lần thứ hai, tôi lại là người chủ động lên tiếng. Nhưng trái với suy nghĩ của tôi, em không hề trả lời mà chỉ nói một câu vu vơ. Câu nói của em ấy, chỉ đơn giản là em nuối tiếc cho loài hao tuyệt đẹp kia, hay chăng trong đó còn ẩn chứa một điều gì đó khác nữa. Em hy vọng gì ở sự vĩnh hằng?
Rồi em chợt hỏi tôi rằng, liệu em còn có thể tiếp tục nhìn tôi nữa hay không? Câu hỏi của em chợt khiến tôi sững người lại, tôi phải nói sao đây khi ngày mai tôi sẽ không còn ở đây nữa, thế nhưng... Nhưng tôi lại là một con người ích kỉ, tôi có thể là một người tốt bụng chứ không phải là một người rộng lượng, tôi không thể để em đi, tôi muốn sau này, dù thế nào đi chăng nữa thì trong mắt em chỉ có thể có mình tôi mà thôi, em chỉ được nhìn tôi mà thôi. Vô hình, tôi đã ràng buộc em như thế.
Hoa vẫn rơi nhiều lắm. Em ra về khi tôi con chưa nói được những suy nghĩ của mình, chưa nói được những gì cần phải nói. Như thể rằng tôi đang để tuột mất em. Liệu sau này còn có cơ hội được gặp lại nữa hay không? Khi mà ngay cả những cánh hoa kia tôi cũng không thể níu giữ được.
Có điều gì mà trọn vẹn mãi được? . . . .
Máy bay cất cánh, để lại sau lưng một vùng đất thân quen, gắn bó. Ngoảnh đầu nhìn lại, tại sao bây giờ tối mới hiểu được ra. Người ta nói thật đúng, chỉ đến khi ra đi, con người ta mới cảm thấy nuối tiếc những gì mà mình đã vô tâm để vụt mất.
Với mảnh đất, nuối tiếc khi chưa kịp khám phá hết tất cả những gì tuyệt vời ở nơi đây nuối tiếc vì chưa kịp nói rằng tôi yêu nơi này nuối tiếc vì mình đã bỏ lỡ quá nhiều...
Với gia đình, nuối tiếc vì vô tâm mà bỏ quên cảm xúc của những người thân yêu nuối tiếc vì không kịp ôm khi họ cần nhất...
Và với một người, chỉ với một người, nuối tiếc vì chia tay mà không nói được lời từ biệt nuối tiếc vì chưa kịp nói rằng tôi yêu người ấy...
Còn có quá nhiều điều nuối tiếc mà chỉ khi nó không còn bên cạnh ta thì mới ngu ngốc nhận ra. Tất cả đã đều quá muộn. Mọi lời nói, suy nghĩ cũng chỉ là ngụy biện mà thôi.
Con người ta liệu còn giữ được cái gì mãi mãi?
. . . . . . . . . .
Một năm trôi qua, mọi việc cứ xô bồ cuốn trôi đi tất cả ưu tư, phiền muộn, lo lắng của mỗi người. Cuộc sống khiến cho người ta bận rộn đến nỗi không có thời gian để mà buồn, để mà suy nghĩ. Vậy là cũng đã một năm rồi, kể từ ngày tôi rời khỏi Tokyo để về đây - Seoul. Chợt nhận ra rằng, Seoul đã thay đổi quá nhiều so với cái ngày mà tôi theo bố mẹ sang công tác ở Nhật Bản. Cái mới lạ khiến tôi hơi ngỡ ngàng khi tiếp xúc với nó. Càng tiếp xúc, va chạm nhiều hơn tôi mới thấy, Seoul khác Tokyo nhiều quá. Cuộc sống ở nơi này không diễn ra quá nhanh nhưng đôi khi không khỏi khiến cho con người ta cảm thấy mệt mỏi và buồn chán.
Những ngày cuối năm, tôi tự thưởng cho mình một ngày nghỉ đúng nghĩa. Không công việc, không lo lắng, chỉ có nghỉ ngơi mà thôi. Nhưng ở một góc trong tâm hồn, nó không hề hoàn hảo. Khi mà không có công việc xung quanh thì nỗi nhớ lại bắt đầu lấp đầy tâm trí tôi, hình bóng của em cứ quanh quẩn quanh tôi.
Nhưng liệu rằng, em còn nhớ đến tôi?
Cái hơi lạnh trong không khí ùa về từ lúc nào mà tôi không hay để ý đến. Để bây giờ mới chợt nhận ra, mùa đông đã sắp trôi qua, lại một lần nữa, tôi bỏ lỡ mất mùa đông rồi.
Nhưng nó cũng nhắc tôi nhớ đến, không lâu nữa, mùa xuân lại sắp về. Một chút háo hức chợt dấy lên. Có khi nào...
Tôi đi bộ dọc theo cách đồng cỏ ở đây, nó nằm sát cạnh sân bay. Tôi rất thích nơi này, nó rất yên tĩnh, không có ai làm phiền. Sự yên bình này lại làm tôi nhớ về em. Những ngày ở bên em tôi cũng đều cảm thấy như vậy, vô hình, em đã dần dần trở thành nơi chốn bình yên trong tâm hồn tôi.
Liệu rằng chúng ta còn có gặp lại nhau nữa được hay không? Cậu bé mà tôi chưa hề biết tên.
________________End______________
A/N: End ngang xương nhỉ??? Nhưng đúng là end thật đấy!
Chờ extra nhé ^^
Thanks for reading and leave a comments |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: [G] Sakura | |
| |
| | | |
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |