♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Chào mừng bạn đến với ♥️ DBSJ's COUPLEs HEAVEN ♥️

Hãy cùng làm quen với các mem và thể hiện tình yêu cũng như niềm tin của bạn vào couples DBSJ nhé ^^


[ T ] Nắng. Biển. Trà. Và tàn hoa. TL0.9870713_1_1
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Chào mừng bạn đến với ♥️ DBSJ's COUPLEs HEAVEN ♥️

Hãy cùng làm quen với các mem và thể hiện tình yêu cũng như niềm tin của bạn vào couples DBSJ nhé ^^


[ T ] Nắng. Biển. Trà. Và tàn hoa. TL0.9870713_1_1
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥


 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Thông báo: Vì forum mới hiện có vấn đề về kĩ thuật, 
vì vậy BQT forum quyết định mở cửa lại forum ban đầu tại đây và tiếp tục để DSCH hoạt động.

Mong các bạn sẽ có những khoảng thời gian vui vẻ với DSCH

Share | 
 

 [ T ] Nắng. Biển. Trà. Và tàn hoa.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giả

Hãy bình chọn cho bài viết thay cho nút Thanks

Jichou
~ Couples là gì? ~
~ Couples là gì? ~
avatar

Tổng số bài gửi : 12
Won : 18
Thanks : 4
Age : 65
Medal : [ T ] Nắng. Biển. Trà. Và tàn hoa. OX0.12318165_67087_30189


[ T ] Nắng. Biển. Trà. Và tàn hoa. Vide
Bài gửiTiêu đề: [ T ] Nắng. Biển. Trà. Và tàn hoa.   [ T ] Nắng. Biển. Trà. Và tàn hoa. I_icon22Sun May 23, 2010 9:49 am


Mặt kệ bất cứ ai, chỉ muốn đưa tình yêu của anh đến nơi xa nhất ~




Written by Jichou


Rating K+ / Non-AU / Fluff / Oneshot.


Disclaimer Changmin thuộc về DBSK


Pairing Minx…


Warning Giffic – Hãy cứ xem như Fan Account.


A/N: Cho ss, Ếch yêu, người luôn nhắc dịu dàng hiện về.
Cho Nguyên, ghét yêu luôn từ một phía.
Cho Rei yêu, người thích cáo.
Và cho người du hí nơi biển xa.


Summary


Trà quán.


Hoa nở chậm.


Sáng nắng. Biển đêm.


Changmin, có một cuộc gặp gỡ…






--------------------------







[ T ] Nắng. Biển. Trà. Và tàn hoa. Nangbientra

©️ Rubie Minnie







Nắng. Biển. Trà. Và tàn hoa.







Sử dụng lời bài hát “ Ru ta ngậm ngùi” của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.





Môi nào hãy còn thơm, cho ta phơi cuộc tình
Tóc nào hãy còn xanh, cho ta chút hồn nhiên
Tim nào có bình yên, ta rêu rao đời mình
Xin người hãy gọi tên…








Đó là lần đầu tiên giữa quán xá không người, tháng ba, khi thứ hoa vàng rộ nở trong nắng, không phải dưới ánh đèn sân khấu, tôi gặp được anh. Góc nhỏ đầy nắng trong trà quán cũ kĩ cuối con đường đầy bụi, quán quen vắng người, tối tăm ẩm thấp. Chỉ có góc nhỏ đó là nơi duy nhất ánh sáng chạm đến, từng chút một, len sâu vào khẽ nứt của chiếc bàn gỗ lạnh tanh.


Không ánh đèn mờ, tiếng hò hét và hào quang sân khấu, đời để lại anh một góc nơi căn phòng nhỏ, tay mân mê chiếc muỗng gỗ cong gạt ít mật ong vào cốc trà nóng hổi. Cốc trà nóng, hơi phả ra tấp vào mặt khiến anh khẽ nhíu mày, tay viền trên mặt gỗ dịu dàng. Mắt anh sâu, sáng nhưng buồn thẳm. Không giống như khi tôi xem thấy trên MV, gameshow hay thứ gì đại loại như thế, mắt anh mang sắc thu muộn, cô đọng tĩnh mịch. Làn da anh xanh, sạm nhưng vẫn xanh. Điều đó làm tôi nghĩ đến việc dường như chính bản thân đã bị đánh lừa bởi hào quang sân khấu, hay hiệu ứng truyền hình chẳng hạn.


Changmin ngồi đó, trong góc nhỏ quán quen nơi thị trấn đầy gió bụi, nhấp môi cốc trà nóng hương mật ong thanh thanh dưới bầu trời tháng ba. Bên anh, hoa vàng nở rộ. Thứ hoa màu nắng, cánh mỏng, nở đã tàn ngay. Người ta bảo, cuộc đời nghệ sĩ của anh cũng giống thế đấy, nếu có gì đó khác hơn thì có lẽ là nó chưa kịp đến thời kì nở rộ, đã vội lụi tàn.


Tôi chầm chậm tiến về phía anh, nhưng anh không nhận ra điều đó. Mãi đến khi đã ngồi xuống đối diện, cất tiếng gọi, tôi mới nghe anh thở tiếng ngạc nhiên trong cái chớp mắt thật khẽ.



“Trông anh có vẻ mệt.” Tôi mở lời trước, khi anh nhích người ngồi thẳng dậy, lịch sự gom gọn đồ đạc trên bàn. “Xem trên truyền hình hiếm khi thấy anh mệt mỏi như thế.”


“Cô biết tôi không?” Khẽ nhíu mày, ánh sáng xao động trong mắt anh.


“Thị trấn này chán không? Buồn, và tĩnh mịch. Người ta không kịp nhận ra kẻ bán nụ cười.” Tôi trả lời, nhận thấy anh đưa mắt lướt qua người phục vụ đang đặt thêm cốc trà xuống bàn, rồi lại nhìn sang tôi.



Trong một giây phút, tôi đã nghĩ, có khi nào thời gian đã đánh lừa chúng tôi? Hào quang sân khấu và ánh đèn chập chờn ra đi, bỏ lại anh một góc bụi bặm nơi chẳng ai nhận thấy. Rồi cả tôi nữa, giai điệu và tiếng hò hét đã thôi vang lên nơi sâu nhất của vỏ não, tôi lại tìm được anh-người tôi chẳng bao giờ có thể chạm vào suốt bao nhiêu năm qua. Vậy mà, trong một thoáng yêu thương rơi rụng, tìm về thị trấn gió bụi này, tôi nhận ra anh ngay khi chẳng ai làm điều đó. Có khi nào cảm xúc đã đánh lừa tôi, và cả anh nữa. Có khi nào không?



“Nghệ sĩ, không phải chỉ là kẻ bán nụ cười.” Changmin đột nhiên lên tiếng, nhìn vào tôi, nhưng tôi vội lướt mắt đi. Và nhận ra điều gì đó, anh lại nói thêm. “Sao cô ở đây?”



Như thể anh mới là người ở đây, còn tôi là khách bộ hành phiêu lãng.



“Sao anh ở đây?” Tôi chợt cười, khuấy ít mật ong vào cốc trà đã nguội.



Changmin nhíu mày như thể quan sát, tôi-hoặc chiếc găng tay tôi chưa kịp cởi bỏ. Điều này làm tôi nhận thấy bàn tay anh-những ngón dài, cứng cáp nhưng hời hợt. Chúng vẫn luôn lướt trên mặt gỗ từ khi tôi ngồi vào chiếc bàn này, trong im lặng. Và dường như hài lòng với sự im lặng kéo dài này, anh điềm nhiên nhấp môi cốc trà đã nguội.



“Chúng tôi có một kì nghỉ…” Anh hơi ngẩng lên, buông lõng tay đặt cốc trà xuống bàn.


“Anh dường như đang tìm một điều gì đó…” Hoặc là, đôi mắt anh vốn không quen đặt yên một chỗ, hoặc là cánh hoa vàng tàn nhanh buông trong ánh sáng khiến anh phải đảo mắt dõi theo.


“Chúng tôi không bao giờ có đủ thời gian để kiếm tìm, việc tìm kiếm vốn thuộc về cô…” Sau một lúc im lặng, anh đưa mắt rời khỏi ô cửa nhỏ, quay lại nhìn tôi. “…hoặc những người giống cô…”



Khi nói điều này, trời thu trong mắt anh tối dần. Tôi thấy ở đó cả gió, tuyết, mưa, biển và bầu trời. Hoặc thứ gì khác đại loại như thế. Bỗng nhiên nhận ra ước mơ của tôi, hay những người như tôi, là chạm vào anh. Chúng tôi kiếm tìm gần như hết cuộc đời chúng tôi sống, như chúng tôi chưa bao giờ chạm vào anh, thân thể và tâm hồn, ước mơ và nghĩ suy, tất cả đều không.


Changmin ngồi đó, phía trước tôi, hoàn toàn không giống với những gì chúng tôi yêu và vẽ nên. Chiếc khuyên tai bằng bạc, tròn nhỏ không hoạ tiết ánh lên trong buổi sớm, lẫn hoà vào sắc vàng rơn của loài hoa chóng tàn. Anh nhìn tôi, dường như định nói gì đó nhưng rồi lưỡng lự quấn tròn chúng lại, nuốt vào tận sâu trong anh. Anh, dường như lúc nào cũng âm thầm như thế-như cái sức sống nửa lụi tàn nửa bùng cháy dưới đèn sáng chập choạng, cũng như thế giới hôm qua và hôm nay, anh nửa mới mẻ nửa cũ kĩ, bám bụi nơi góc phòng vắng lặng. Tất cả những gì còn có thể níu anh lại với cuộc đời này, tôi đã nghĩ, hay là nhánh hoa cũng sắp lụi tàn kia? Hay là những ngón tay đó-những ngón tay dài vẫn liên tục nhấp nơi mép chiếc bàn gỗ rạn nứt, sạm nắng đầy mơ.



“Chào…!” Sau một hồi yên lặng, anh nói. Hời hợt đứng dậy lách người qua khoảng trống, anh nhìn tôi mỉm cười-nụ cười tôi tưởng chừng đã quen. “Tôi phải đi trước khi có người nhận ra…”


“Chào…!” Tôi để một từ thoát ra khỏi môi mình. Nhìn theo đôi mắt anh, tôi vờ như vô tình buông một nụ cười ái ngại. “Em chưa thể gọi là nhận ra anh sao?”



Anh lại chăm chú nhìn tôi, nhướn mày như không hiểu.



“Có lẽ không.” Và buông tiếng thở dài.





Khi tình đã vội quên, tim lăn trên đường mòn
Trên giọt mắt cuồng điên, con chim đứng lặng câm






Hoa vàng rơi rụng.


Thứ hoa vừa nở đã tàn, một góc nơi quán quen vắng người, sớm nắng vội tan. Bàn tay anh, với những ngón tay tôi quen đã in hằn trong tâm trí cử động chuếnh choáng, khẽ khàng và mơ hồ. Bàn tay đó, tôi nhớ, dưới thứ ánh sáng nhạt nhoà của nắng và hanh hao bụi, anh đã ngắt đi vô vàn cánh của loài hoa tàn nhanh, thả vào cốc trà uống dang dở trước khi chào tôi ra đi.


Và lúc đó, khi tấm lưng Changmin quay lại cùng chiều với ánh sáng, mái tóc ngả màu nắng của buối sớm giữa thị trấn vắng người, tôi đã nghĩ có khi nào anh đã chôn vùi cả giấc mơ. Ngay tại vị trí anh ngồi đó, dưới chiếc bàn gỗ nứt rạn kia, hoặc len lỏi thật sâu trong thân cây có thứ hoa phai tàn theo từng giây; hoặc là cốc trà tôi đã uống, chiếc muỗng cong anh buông lơi trong câu chuyện, hay một thứ gì đó khác hơn nữa. Anh đã đem thứ đó đến, đào bới rồi chôn vùi, để lại khung cảnh lặng thầm, nhưng hư hỏng. Dù chẳng ai nhận ra sự hư hỏng đó, nhưng nó vẫn tồn tại, tính theo năm, theo tháng, hay từng phút giây.






Khi về trong mùa đông, tay rong rêu muộn màng
Thôi chờ những rạng đông







“Sao ở đây?” Anh khẽ khàng khi chúng tôi đối diện nhau dưới chân chiếc cầu thang dài trong công viên nhỏ. Chớp nhẹ mắt, anh ngồi xuống nơi bậc thang cuối cùng, im lặng không nói. Tôi chỉ nhìn theo anh, tận sâu trong đôi mắt sáng chếnh choáng thu muộn và cơn mơ không dứt-nơi in bóng chiếc xích đu cũ kĩ trong công viên nhỏ chẳng ai chơi, đôi mắt anh sáng, sâu và thoáng chút ảm đạm.


“Em đi theo anh.”


“Theo tôi?” Gương mặt anh thoáng nét ngạc nhiên, nhưng nhanh thôi, môi dãn ra cho nụ cười quen thuộc. “Sao em theo tôi?”


“Đó không phải việc các fan thường làm với thần tượng mình sao?”


“Fan? Dĩ nhiên là có thể làm thế rồi…” Anh chợt lên giọng, phá tan không khí trầm đục nãy giờ. “Nhưng sao em lại tìm tôi?”



Như thể, tôi chưa bao giờ là fan của anh.


Trong đôi mắt đó, cô đơn đã lấn chìm tất cả, để lại đó một vệt sáng xao động. Chập choạng những tia nắng đầu tiên của ngày, thị trấn này còn chưa kịp thức dậy, tinh khôi trong trẻo. Anh, dường như có thói quen nhìn theo bàn tay người khác-như khi tôi luôn chú ý đến những ngón tay dài của anh, đôi mắt anh luôn viền theo bàn tay tôi bên trong lớp găng trắng. Găng tay trắng, và tôi quên tháo bỏ.


Lúc đó, tôi đã nghĩ, hay anh thật ra rất cô đơn. Người chú ý đến bàn tay người khác hẳn phải là một người dịu dàng, nồng ấm. Hơn bất cứ ai khác trên đời, họ khao khát tình yêu và xúc cảm.


Tôi im lặng không nói, anh cũng không. Rồi dường như hài lòng với sự thinh lặng đó, anh chậm chạp tiến đến chiếc xích đu cũ bụi giăng. Ngồi lên đó, anh đẩy chân để chiếc đu bắt đầu dao động, chân anh là sát mặt đất, rồi lúc sau lại chống chân thật nhanh để chiếc đu khựng lại. Anh làm như thế, ba hay bốn lần gì đó, rồi lại ngồi im.


Tôi tiến đến ngồi xuống khoảng đất phía trước anh, nền đất ẩm, và lạnh. Bản thân tôi không phải không đủ can đảm để ngồi cạnh anh trên chiếc đu đó, nhưng anh, và cả những ngón tay của anh, quá mỏng manh và mờ nhạt. Tôi phía trước anh, nhưng không nhìn vào anh, bởi mỗi khi ánh nhìn tôi chạm đến đôi mắt anh lại xao động né tránh. Và tôi nghĩ, anh không muốn ai chạm quá sâu vào tâm hồn mình.



“Việc tìm kiếm lẽ ra chỉ thuộc về fan…” Dù rất nhỏ thôi, tôi nghe anh thì thầm bằng chất giọng cao vốn có của mình. Nhưng dường như chỉ nói để mình mình nghe, giọng nói anh vang lên khiến tôi mơ hồ nghĩ hay mình đã nhầm lẫn. “Thần tượng chỉ cố gắng và thoắt ẩn hiện chờ được tìm thấy…”


“Anh đang tìm một fan sao?” Tôi không ngăn nổi mình lên tiếng, nhận thấy anh cười một tiếng nghe như thở dài. “Như thế này có quá giống em tra khảo anh không?”


“Tôi đóan, có lẽ là fan…”


“…”


“…hình như thế… ”



Changmin nói, rồi chúng tôi trở về với sự thinh lặng. Lúc đó, tôi biết, anh dường như yêu thích sự thinh lặng đó, không hoàn toàn im ắng, nhưng đáng sợ. Mà anh cũng là người có thói quen phá vỡ sự thinh lặng. Changmin thường không nói, nhưng hễ mọi thứ rơi vào thinh lặng, anh lại lên tiếng phá tan làn khí đó, khuấy động mọi thứ trở lại, dù nó vẫn tĩnh mịch, và đơn côi.



“Em đang tra khảo tôi đấy à?” Lần này, anh cười. Nụ cười tôi tưởng chừng như đã thuộc nằm lòng.


“Ở đâu?”


“Trong kí ức của tôi.” Anh hơi cau mày. “Buổi biểu diễn, banner đèn sáng, mắt đen.”





Xin chờ những rạng đông. Đời sao im vắng.
Như đồng lúa gặt xong, như rừng núi bỏ hoang
Người về soi bóng mình giữa tường trắng lặng câm






Như thể, tình yêu này quá bé nhỏ.


Changmin có thói quen đi trên đường mòn. Những con đường nhỏ, uốn cong, nhẵn, và bụi bặm. Nó cũng giống như tấm lưng cô đơn của anh, dáng vẻ đổ nghiêng dưới nắng và màu hoa vàng rực. Tháng ba năm đó, anh xuất hiện nơi thị trấn nhỏ, giữa những vệt giao của thứ hoa mau tàn và nắng buổi sớm, cả bụi và trà nóng, anh đã ở đó, suốt một thời gian dài, chỉ là tôi lâu lâu mới tìm thấy.


Không ai nhận ra anh, ngoại trừ tôi. Hoặc là vùng đất này quá tẻ nhạt, hay quá nghèo nàn, người ta không kịp nhận ra anh đang tồn tại ở đó. Những buổi trưa chiều, khi tiếng chuông nhà thờ đổ, tôi vẫn thấy anh đi dạo dọc dọc con đường nhỏ, nhưng dù tôi gọi, anh cũng không trả lời. Từ bao giờ tìm kiếm anh đã là thói quen tôi vĩnh viễn không muốn dứt bỏ? Từ bao giờ tôi đã quên hình ảnh của con người tồn tại qua giai điệu và truyền hình? Trước mắt tôi, luôn luôn, một con người bằng xương bằng thịt, không phải ảo ảnh, nhưng chẳng bao giờ dám chạm vào.


Changmin có một hướng đi. Đó là trong kì nghỉ của cả nhóm, anh trở lại đây, một mình. Với ba lô to bám bụi, quần áo bạc màu, cả mái tóc rối để rũ, đôi mắt đầy muộn phiền và những ngón tay xạm màu, anh đến thị trấn nhỏ luôn ngủ muộn trong ánh sáng để tìm kiếm thứ gì đó chính anh cũng không thể xác định rõ ràng.



“Em có vẻ rất quan tâm đến cô ấy?” Anh dịu dàng cười khi tôi tiến đến gần. Dưới những tia nắng cuối cùng của ngày, trên chiếc cầu nhỏ bắc ngang dòng sông, tôi tìm được anh đứng đó, dang tay như thể đang đón nhận điều gì. Một điều có thể tôi không biết.


“Anh đã bắt đầu từ bao giờ?”


“Đủ lâu.”


“Đã tìm được chưa?”


“Không hẳn…”


“Anh có vẻ thích nói bỏ lửng?”


“Còn em dường như có tính tò mò?”



Anh nói, rồi bước đi. Những bước chân dài, chập choạng trước tôi như thể đùa cợt. Nhưng Changmin không đi thẳng, cứ một đoạn là nhấp nhấp chân một lần, khựng lại như thể đợi tôi bước kịp.


Tôi vội vàng đuổi theo anh-như vẫn thường làm bao lần trước, nếu có khác, chỉ là lần này tôi không bước một mình.



“Lúc còn nhỏ, mẹ thường kể em nghe chuyện cổ tích…” Tôi hít một hơi dài, lên tiếng khi anh dừng lại ở đầu cầu. “Có một câu chuyện kể về vị thuỷ thần bị nhốt trong chai chôn sâu dưới lòng biển. Một trăm năm đầu tiên, ông ta hứa sẽ đem hết giàu sang phú quý cho ai giải thoát ông ta. Một trăm năm tiếp theo, ông ta hứa sẽ cho người đó bất cứ thứ gì họ muốn. Một trăm năm sau nữa, ông ta hứa sẽ cho người ấy trường sinh bất tử… Nhưng không ai nghe thấy, cứ như thế, thời gian trôi qua… cuối cùng, ông ta nguyền rủa, bảo sẽ giết chết người nào thả ông ta ra…”


“Em có vẻ thích chuyện cổ tích.”


“Nếu cứ tìm, nhưng mãi không thấy, có bao giờ người ta quay lại ghét việc tìm thấy.”


“Không phải ai cũng như vậy.”


“Nhưng anh giống như vậy.”


“Em biết gì về tôi?” Anh nói, như thể tôi là kẻ phiến diện ngốc nghếch.



Tôi thì biết gì về anh? Một kẻ tôi chỉ loáng thoáng thấy dưới hàng trăm ngàn ngọn đèn chập choạng, tôi chỉ nghe giữa hàng vạn tiếng hò hét, tôi chỉ chạm vào qua những tấm ảnh vô tri vô giác, tôi có thể biết gì về anh-người con trai ngồi giữa hoa vàng và ánh sáng, buông lõng chiếc muỗng còn dính mật ong và những ngón tay nhấp nhẹ nơi mép bàn. Anh, và hình ảnh anh khi đó đã giữ tôi lại, bào sâu, ăn mòn một góc kí ức của tôi. Không giống như anh-trên báo chí, truyền thông, qua hiệu ứng truyền hình và công nghệ âm nhạc, anh ở đây, giữa tàn úa thời gian và ảo ảnh vô hình làm trái tim tôi thắt nghẹn. Không đau, nhưng nghẹn ngào.


Một người khiến tôi ngay cả khi đối diện còn xao động đến thế, tôi có thể biết gì về anh.


Nghệ sĩ, trở nên nổi tiếng và thành thần tượng không chỉ bởi tài năng và con người.


Ta thần tượng vì họ là ảnh ảo ta khao khát. Tình yêu cũng là một dạng khát khao như thế. Ta yêu vì ta không thể chạm vào. Ta nâng niu vì đó là thứ ta trân trọng, nhưng lý do ta trân trọng, có lẽ vì sợ vỡ tan thứ ta ao ước. Lại là khát khao. Nơi một con người chẳng bao giờ chạm vào được.


Như anh, dù cho trước tôi, dù chỉ một cử động khẽ tôi đã có thể chạm đến nó-những ngón tay tôi nhớ qua tháng ngày. Anh ở đó, bằng xương bằng thịt, dù mơ hồ tôi nghĩ chạm vào có thể vỡ tan thì anh vẫn đứng đó, vẫn tồn tại bất kể một cái chạm tay. Nhưng như thế thì sao? Một mai đây, khi anh trở về với ánh đèn sân khấu, cái chạm tay đó sẽ bào mòn tôi bằng khát khao, không chỉ tôi, mà những người như tôi nữa. Tâm hồn anh, và nhiều hơn thế, là những thứ chúng tôi không bao giờ có thể chạm vào.


Nghệ sĩ không phải người sống bằng đam mê và chết vì tình yêu với niềm đam mê đó. Họ không sống vì lẽ sống của mình, có thể, nó tồn tại những ngày đầu họ chập choạng bước vào ngành nghề khi trái tim khao khát đầy lý tưởng. Nhưng cũng như anh, cũng như cái nghiệp ca hát chập chờn cuộc đời anh, anh không hát vì anh khao khát hát. Mà vì chúng tôi.


Nghệ sĩ là khao khát của fan, nhưng fan là lý do và sức mạnh để làm khát khao đó bùng cháy.


Như chúng tôi, sống vì nhau.



“Em có thể chẳng biết gì về anh cả.”


“Một cô bé thật thà.” Anh chợt cười.


“Thật thà là đức tính tốt.”


“Em thích biển không?” Anh nói, đưa tay về phía tôi trong cái nghiêng đầu thật khẽ.


“Có lẽ không.” Tôi buông lõng hai bàn tay mình vẫn áp chặt vào nhau, lắc đầu cười cười.


“Đi đi.” Anh lên tiếng trong khoảng không thinh lặng, nắm nhẹ tay rồi buông lõng bàn tay tôi không đáp lại. “Đi với tôi.”



Vì tôi biết, bàn tay và sự ấm áp tôi khao khát đó vốn không thuộc về tôi.



“Ừm…”



Dù tôi biết, bàn tay và sự ấm áp tôi khao khát đó vốn không thuộc về tôi.







Có đường phố nào vui, cho ta qua một ngày
Có sợi tóc nào bay trong trí nhớ nhỏ nhoi








Chúng tôi đến biển trong một đêm tháng ba hoang liêu vô tận. Và khi nhìn thấy nước tràn lênh láng, sóng gió và hơi mặn của biển, tôi mới ngạc nhiên ngẩn ra vì lý do mình ở nơi này.


Lý do tôi ở nơi này. Rồi cả anh nữa. Lý do anh ở nơi này.


Changmin chạm những bước chân đầu tiên xuống làn nước lạnh, từng bước một, anh nhấn mình chìm ngày một sâu trong lòng biển rộng. Tôi không theo anh, đứng trên bờ cát trải dài, tôi chỉ nhìn theo anh chìm ngập trong mênh mang trăng vàng đổ. Người con trai ấy, anh đến từ đâu trong cuộc đời này? Từ lần đầu tiên vô tình nhìn thấy anh nơi quán trà sáng rạng đó, tôi đã nghĩ có khi nào anh đến từ chân trời-ửng vàng và chấp choáng hệt như ánh đèn anh chìm ngập bao buổi diễn chúng tôi không biết. Rồi kẻ may mắn, cô gái nhận thức được thời cuộc ấy đã nắm lấy trái tim anh, bằng cách nào đó đẩy khát khao lên dồn nén, và dần dần bước ra hiện thực.


Anh bước lên từ biển, tóc ướt, môi ướt và đôi mắt sáng rạng. Mà có thể vì trăng vàng vọt nên sự nhợt nhạt anh có vẫn làm tôi tưởng như rực sáng. Này, anh có nghe thấy tiếng sóng vỗ không? Khi những bước chân anh đi đổ nghiêng dưới trăng, khi bàn tay anh nắm hờ đã thôi bình yên, khi đôi mắt anh đã dừng lại một hướng. Anh tiến về phía tôi ngồi-vị trí dựa vào tảng đá lớn trông ra phía biển, chấp choáng đèn hắt từ ngọn hải đăng rất xa. Biển đêm đen, hoang liêu tĩnh mịch.



“Sao nhận ra tôi…” Lần đầu tiên sau mấy ngày gặp gỡ, anh hỏi, bằng đôi mắt biết cười. “Thị trấn ấy quá bụi bặm, quá nghèo, cũng quá bé nhỏ.”


“Nơi bé nhỏ như thế không thể có người nhận ra anh à?” Tôi đùa, hơi nghiêng đầu.


“Dường như thôi…”


“Vậy tại sao lại đến đây, đến một nơi có thể không ai biết mình để tìm?”


“Em lại nhắc về cô ấy.” Anh bặm môi, trông ra phía biển.


“Mỗi lúc đó, anh rất dịu dàng.”




Anh quay lại nhìn tôi, hơi nhướn mày, rồi lại quay đi.




“Vì nơi này bình yên.” Anh lên tiếng khi tôi vừa dựa vào tảng đá lớn phía sau, đứng thẳng dậy, anh đi vài bước về phía biển rồi quay lại nhìn tôi còn đang che mắt nhìn theo. “Đã nghĩ một cô gái dịu dàng như thế có lẽ phải ở nơi bình yên thế này…”


“Em ở nơi đó đấy…” Tôi chợt cười khi anh nhún nhẹ vai đạp trả, đôi mắt sáng và mái tóc gió thổi rối tung vẫn rất cô đơn. “Em cũng dịu dàng?”


“Tôi đã nhầm lẫn, em không thấy sao?”



Anh nói, đưa mọi thứ trở về im lặng.



Lần này, khi đôi mắt tôi chạm vào mắt Changmin, anh không quay đi. Tiếp nhận chúng như một hiển nhiên, anh chỉ nhẹ nhàng để thoát ra môi một nụ cười. Cô đơn, đó là những gì tôi nghĩ về anh ngay lần đầu tiên gặp gỡ. Chúng tôi, hoặc chỉ riêng anh đang đơn độc bởi thế giới mình vẽ ra. Bàn tay anh lạnh, lúc nào cũng lạnh, dù cho tôi chưa bao giờ chạm vào cũng biết nó rất lạnh, đến mức rát buốt.


Những ngón tay Changmin nhấp nhẹ nơi cánh tay, lồng vào nhau như thể anh đã rất cô độc. Lạnh, đó không chỉ là cảm giác của tôi khi chúng tôi đối diện nhau, mà cả anh nữa. Như loài hoa nở chậm, nhưng vừa nở đã vội tàn ngay, thứ anh mang đến cho cuộc sống này hời hợt và đau đớn, nó nghẹn ngào, không như thanh âm anh phát ra khi hát, dặt dìu và cô tịch hơn. Con người anh, mỗi khi đối diện lại làm tôi nhớ đến chiếc đồng hồ chết máy nơi căn phòng một người bạn, cô ấy không bình thường, nhưng chiếc đồng hồ ấy làm dậy sự sống nơi căn phòng đó. Tích tách, tích tách, từng nhịp nhích khẽ vẽ nên làn khói của cốc trà nóng đã hoà mật ong, hoa vàng rũ chờ tàn và ánh sáng muộn, một người con trai với nụ cười nở chậm và mau tàn như chính những gì anh thể hiện. Và bây giờ ở đây, trước biển đêm và tình đời.



“Cô ấy là một người rất dịu dàng…”



Đột nhiên, anh lên tiếng trong im lặng. Lần gặp này tôi mới nhận ra, anh là người hay chọn thời điểm thinh lặng nhất để nói.



“Giữa biển người, từ lần đầu tiên nhận ra cô ấy, sau đó thì buổi diễn nào cũng nhìn thấy, vô tình thôi, dù không tìm kiếm… Chỉ một vị trí, lúc nhìn thấy là lúc cô ấy đang ở thật gần, em có thể tưởng tượng ra được không…” Giọng anh vang vang, lồng trong âm thanh gào thét trong sóng gió. “… cô ấy đứng ở kia, còn tôi đứng đây, sau đó tôi hát… cô ấy vẫn đứng đó, cô ấy không hát theo như những người khác, cô ấy cũng không nhịp bóng đỏ, cô ấy luôn tồn tại trong các buổi diễn, lần nào cũng vị trí thật gần như thế…”


“Cô ấy không đáp trả, không bao giờ đáp trả khi mọi người trên sân khấu kéo dài giọng chờ hồi đáp, ngay cả khi các fan dưới kia hét lớn, cô ấy vẫn cứ đứng im nhìn đâu đó, gương mặt cũng không có vẻ vui… nhưng khi tôi nói, em không biết đâu, cô ấy cười…”



Khi nói những lời này, tôi nhận ra anh cũng cười. Đôi mắt cong, đầu nghiêng khẽ và mái tóc đã thôi ướt. Những ngón tay anh đan vào làn tóc ấy cách nhẹ nhàng, hất tung những giọt vàng trăng làm rơi rụng trên tóc, anh lắc nhẹ đầu, đưa tay quệt ngang mũi rồi lại nhìn tôi. Khi ấy, khi đôi mắt chúng tôi chạm vào nhau, tôi nghe tim mình xao động, còn anh thì cúi mặt, cười thật dịu dàng.


Đó là lần đầu tiên tôi biết một con người lại có thể dịu dàng như thế.
Nhắc về cô gái lạ, lời nói, giọng điệu và cả đôi mắt anh đều trở nên dịu dàng hơn. Mà không hẳn là dịu dàng, có thứ gì đó khác hơn nữa tồn tại trong anh mà tôi không rõ. Có lẽ anh đã bị cuốn sâu vào thế giới mộng mị đó, thế giới ẩn bên trong sự khát khao một thứ con người ta gọi là tình yêu.


Kẻ cất tiếng hát lên những ca từ yêu đương mà bảo chưa từng biết đến tình yêu thì hoặc là đang nói dối, hoặc là đang lừa dối. Họ hát thứ họ không biết, họ vẽ ra một tình yêu như mơ và sự đợi chờ dai dẳng, chung thuỷ và duy nhất. Qua tiếng ca của anh, những huyng của anh, những người bạn của anh, thế giới ảo tưởng ấy tràn ngập sự tốt đẹp len sâu vào tâm hồn, chính thế giới đó, chính nó, đã phá hỏng và làm tàn lụi tình yêu anh còn chưa biết đến. Tình yêu của anh, rồi cả những người kia nữa, có thể nào yêu không tính toán không? Hay tình yêu đó đều được cân, đo, đong, đếm sao cho hợp với lí tưởng tình yêu người ta xây dựng…


Anh, rốt cuộc cũng là kẻ khao khát yêu thương đến cháy bỏng. Nhưng yêu thương đó không đủ để giữ anh tồn tại. Hoặc là không đủ để kéo anh ra khỏi mộng mị bởi những ảo tưởng mơ ước.



“… anh tìm, chỉ vì cô ấy cười khi anh nói…?” Tôi không ngăn nổi giọng mình vang lên xót xa. Con người này vì đâu mà lại đơn độc đến thế.


“Cô ấy không cười vì hài lòng, cô ấy cười như thể tôi là một tên ngốc…” Khi những từ cuối cùng phát ra khỏi môi, tôi nghe giọng anh có chút đắng cay. Nhưng nhạt thôi.


“Anh có vẻ nhạy cảm.”


“Còn em thì có tính tò mò?”


“Anh luôn bảo em tò mò.” Tôi cắn nhẹ môi như thể hờn dỗi, đáp lại, anh chỉ cười. “Em thắc mắc vì em quan tâm.”


“Haha… nói dối… vậy mà đã bảo là em thật thà…” Gió biển hắt vào chúng tôi làn khí buốt lạnh, hơi mặn làm tay tôi rin rít. Còn anh, những ngón tay anh đã dính đầy cát biển, mùi tanh tưởi của sự sống nơi lòng sâu biển cả và mặn chát đầu lưỡi của đắng cay. Tôi bắt đầu tháo đôi găng trắng thường đeo bỏ sang một bên, đưa tay nghiêng qua lại để móng hồng ánh dưới ánh sáng nhợt nhạt của trăng, tôi nghe tiếng anh khẽ cười.


“Fan, chỉ nói những gì để trông mình xinh đẹp hơn. Muốn thật thà là chuyện không thể…”


“Haha… cuối cùng thì bảo quan tâm đến những người như chúng tôi, vì chúng tôi là những thứ không thể chạm vào được, thoắt ẩn hiện, chỉ vì em tò mò thôi đúng không…” Khi nói những lời này, biển chiều hằn sâu trong mắt anh những đường đơn độc.



Đó là chân trời nơi anh xuất phát. Người con trai này, anh có thể đi đến bao nơi, qua bao con đường, dừng chân bao quán xá hay chọn bao ngã rẽ, nhưng chắc chắn cuộc đời anh cũng mờ nhạt như tâm hồn anh vậy. Những thứ anh sở hữu, nếu có, chỉ có thể là giấc mơ không thành hình của yêu thương, và dù có lớn lao thế nào, điều đó cũng không bao giờ có thể giữ anh lại.


Tôi sợ cái mỏng manh đó, rất sợ. Sợ cả đôi mắt cười và dáng vẻ bụi bặm, cô đơn đến đáng sợ đó. Rồi sẽ ra sao? Ai biết chúng tôi sẽ đi đâu dưới bầu trời này? Ai biết chúng tôi sẽ dừng lại ở đâu? Nơi nào tôi tìm mà còn nhìn thấy anh của một thời xưa cũ, không phải người con trai ngồi bên đoá hoa nhanh tàn hay cười nhạt nhoà trong sáng nắng tháng ba, người con trai dưới ánh đèn chập choạng, đẹp như mơ nhưng bằng xương bằng thịt, bao giờ tôi mới tìm thấy?



“Are… you a good girl? ~” Bỗng nhiên, tôi nghe giọng anh cất lên. Nghiêng đầu cười, giọng hát vẫn tiếp tục vang trong đêm tối. Đó là lần đầu tiên tôi nghe giọng anh ở cự li gần như thế. Không nhạc nền, không tiếng hò hét, giọng hát vang lên và ngay lập tức bị âm thanh của biển nuốt lấy. “Good girl?”


“Anh đùa em đấy à?” Tôi bật cười, dù không muốn thì tôi vẫn để nụ cười thoát ra trên môi. “Dĩ nhiên.”


“Why? Why? Why? Why ~”


“Don’t ask me why ~” Tôi ngần ngại lên tiếng. Để âm thanh thoát ra khỏi cổ họng, kín đáo liếc mắt về phía anh.




Anh lúc này dựa người vào tảng đá lớn, hơi cười cười, đôi mắt anh cong, nụ cười nghẹn ngào nhưng đau đớn. Từ bao giờ, từ bao giờ anh đã trở nên lặng lẽ như thế, hay ngay từ đầu con người anh đã vậy mà tôi không hay. Trái tim anh, tâm hồn anh dường như quá lớn, quá sâu rộng, nhưng trong đôi mắt đó, tình yêu dường như chẳng dành cho ai khác ngoài anh. Anh, có thể, chỉ yêu bản thân mình mà thôi.




“Nơi này thật bình yên… lại có thế nghe thấy tiếng biển…” Anh đứng dậy, chậm chạp tiến về phía biển, được vài ba bước thì dừng lại, dang tay như thể muốn ôm trọn cả biển xanh. “Hello ~ Wellcome to my world ~”




Giọng anh vang vang, lẫn vào tiếng sóng biển, buôn buốt. Quay lại nhìn tôi, dang rộng tay giữa sóng biển, đôi mắt anh xao động.




“Changmin ah! Có vẻ cô đơn quá.”


“Giấc mơ đó, tôi đã chọn để mơ mãi.” Changmin tiến đến ngồi sát bên tôi, thật gần, như thể chỉ cần một cử động nhẹ, tôi đã có thể chạm vào anh. “Nếu muốn thì cứ khóc, nhưng đừng khóc cho tôi.”



Tôi nhìn anh, anh cũng nhìn tôi trong thinh lặng.





Không còn không còn ai, ta trôi trong cuộc đời
Không chờ không chờ ai






“Thật ra, cô ấy rất đặc biệt…” Cuối cùng, anh nói, giọng vang lên nghe lạ lùng. “Xinh đẹp, thông minh và có vẻ kiêu kì. Đôi mắt cô ấy to, và đen, rất đen, cảm giác nó có thể nuốt trọn cả vũ trụ này. Cô ấy hình như là fan của Jaejoong hyung thì phải, không rõ nữa, cô ấy cầm banner YunJae, nhưng đã nói ấy, cô ấy không hét hò. Cô ấy đứng đó, giữa đám đông nhưng cứ như cái bóng, lẻ loi và đơn độc. Dường như cô ấy đã rất cô đơn, tôi đã nghĩ, em có biết một người khi cô đơn thì sẽ như thế nào không…?”



Giống anh, tôi vốn định trả lời. Như anh, hệt như anh, đơn côi và lặng lẽ. Cô ấy và anh quá giống nhau, hoặc là vì xuất phát từ chính những câu chuyện của anh mà tôi tưởng tượng như thế, nhưng, đó dường như là một người có tình yêu lớn, quá lớn và quá sâu rộng. Đến mức không dám đem trao cho người khác giữ lấy, sợ đau, sợ thương, hay một điều gì khác không rõ ràng. Có thể chỉ là vì sợ thương tổn người khác mà thôi.



“Có thể không biết đâu, nhưng mà, có thể mường tương được đấy…” Anh chợt cười, quay sang nhìn tôi bằng đôi mắt mơ hồ. “Cô ấy luôn ở đó, luôn luôn, dịu dàng và thầm lặng. Đôi mắt lúc nào cũng mở thật to, nhưng luôn đọng nước, như thể cô ấy có thể khóc bất cứ lúc nào.”


“Chỉ như thế?” Tôi nghe mình thở một tiếng dài, biển tháng ba câm lặng, lạnh lẽo. “Anh thậm chí còn chẳng biết cô ấy như thế nào.”


“Em cũng đâu biết tôi như thế nào?”


“Nhưng em biết anh là ai.”


“Tôi là ai?”



Anh là ai? Và anh đang đi đâu dưới bầu trời này?



“Anh đã bao giờ cố tìm gặp cô ấy chưa?” Tôi hỏi, nhìn theo những ngón tay lạnh tanh của anh.


“Rồi, một lần.” Giọng anh chậm lại, trong một thoáng, tôi thấy đôi mắt anh xao động. Và lặng lẽ. “Lúc đó ở Tokyo Dome, chúng tôi hát We Are trên những chiếc xe đẩy quanh khán đài. Tôi ghi số điện thoại của mình lên trái bóng nhựa, tìm cách ném cho cô ấy.”


“Rồi sau đó…”


“Cô ấy bắt được.” Anh bật cười, quay sang nhìn tôi. “Nhưng không gọi.”


“Không gọi ạ?” Tôi không ngăn nổi mình cất tiếng nghi hoặc, nhưng nhanh thôi, tôi lại hạ giọng. “Em đã nghĩ, fan chúng em, nếu nhận được số điện thoại đó, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.”


“Haha..”


“Nếu cô ấy gọi thì sao? Hai người sẽ hẹn hò à?”


“Không…” Giọng anh trở nên nhẹ hẫng. “Không biết nữa.”


“Và anh tìm?”


“Tôi biết, sẽ không tìm được… có lẽ…” Changmin nhìn tôi, mái tóc đã khô tung rối trong gió. “Tôi cũng không mong tìm được. Chúng tôi như đang chơi một trò đuổi bắt, cô ấy thắng, luôn luôn… nhưng dù thắng hay thua thì tôi vẫn phải mạnh mẽ hơn cô ấy. Nếu chúng tôi gặp gỡ, nắm lấy tay nhau, buông tay ra chúng tôi sẽ trở thành người xa lạ, có thể sẽ không bao giờ gặp nhau nữa…”




Em về hãy về đi, ta phiêu du một đời
Hương trầm có còn đây, ta thắp nốt chiều nay






Gío biển lạnh căm. Tôi bắt đầu xoa dọc theo cánh tay vì lạnh. Nhìn về anh, về nụ cười nghiêng nghiêng đã thôi nở, bỗng nhiên góc phòng bụi bặm và đoá hoa vàng hiện về. Vì anh, có thể, chỉ vì anh mà tôi nhớ và quên quá nhiều. Tôi chưa từng biết, anh, và trái tim anh lại đơn côi đến thế-đến mức chạm vào là vỡ tan.



“Sau đó, chúng tôi gặp lại, ở một buổi biểu diễn. Cô ấy không cầm banner YunJae nữa, cái banner đèn sáng màu đỏ, hướng về phía tôi. Sau đó thì cô ấy cũng không xuất hiện nữa.” Vẫn nhìn tôi, anh chớp mắt. “Cô ấy biến mất. Vậy mà tôi đã nghĩ đó là mở đầu.”


“Anh… đã rất cô đơn…”


“Có lẽ…” Anh chợt cười, nhìn ra phía chân trời đã rạng dần. “Gần sáng rồi sao? Chúng ta đều mệt mỏi..”


“Nếu mệt…” Tôi chầm chậm. “Anh có thể dựa vào em…”


“Tôi đâu phải người hư hỏng.” Anh cười cợt, đan hai bàn tay vào nhau trong nụ cười hiền lành.



Nhưng nụ cười đó làm trái tim tôi thắt lại. Hẫng và xấu hổ. Trước anh, tôi không ngăn nổi mình nói những câu nói kiểu đó, không giống kiểu quan tâm và luôn làm mình xinh đẹp tôi từng nói, phía trước anh, trái tim tôi đầy vụng về và lúng túng. Bỗng nhận ra chúng tôi chưa bao giờ chạm vaò nhau, chưa hề.
Bàn tay đó, nếu tôi nắm lấy bây giờ, nếu anh ra đi mãi, tôi sẽ tồn tại thế nào với tình yêu này. Tình yêu đó, nếu tôi giữ lấy, nếu trái tim tôi không đủ lớn để đón nhận, tôi phải ôm giữ ra sao để hết đau? Nên chúng tôi thế này, tôi không trốn chạy, anh cũng không, nhưng dù gần nhau cũng chẳng thể chạm vào.


Vì tôi là fan.


Bỗng nhận ra, tình yêu tôi dành cho anh không giống thứ tình cảm tôi biết. Tôi yêu, và tôn sùng mọi thứ thuộc về anh. Trái tim tôi khao khát thứ anh vẽ dựng, nhưng chính anh cũng hiểu, hai kẻ cần hơi ấm như chúng tôi, nếu tìm đến nhau chỉ có thể gây nên đau đớn.


Cô gái ấy giống anh, giống, hoàn toàn, như một phiên bản nữ hoàn chỉnh của anh. Đầy ý tứ và nghĩ suy, cô ấy hiểu anh, anh cũng hiểu cô ấy. Sự cô đơn đẩy ánh mặt họ tìm đến nhau, nhưng cũng chính sự cô đơn ấy bào mòn trái tim họ. Họ không chạm vào nhau, nhưng tôi biết, cô ấy đã từng bước chạm vào trái tim anh. Tâm hồn anh bây giờ, đó là những mảnh vụn vỡ tôi không quen. Cô ấy đã gom nó hết lại, chôn sâu và biến mất cùng với tình yêu của mình.


Đó là người anh vẫn tìm, và yêu.


Sự ngây thơ là liều thuốc độc, ai cố giữ lại phải trả giá cho nó.


Ánh nắng đầu tiên của ngày bắt đầu lan toả, hắt lên mi mắt anh mộtt màu nhạt hanh hao. Chậm chạp quay sang tôi, Changmin bật cười, ngả đầu về phía tôi. Cứ như thế, thật chậm và nhẹ nhàng, anh chỉ dừng lại khi đầu anh chạm đến vai tôi, mái tóc phết qua má tôi lạnh lanh. Và ngay lập tức sau đó anh ngồi thằng dậy, nhìn về phía biển, đưa tay đón những tia nắng đầu tiên của ngày.



“Thôi, em về đi…”


Đứng dậy tiến về phía trước, nhẹ nhàng, anh quay về phía tôi trong cái cười dịu dàng.



“Thôi, em về đi…”



Đưa tay về phía tôi, anh chợt cười. Nhưng tôi không nắm lấy.



“Chào!” Tiếng nói quen thuộc, chỉ có chia ly là chưa từng trải.


“Chào!” Nhìn về phía biển, đâu là tận cùng của cơn mơ. “Anh về đi...”



Vì lý do gì, anh chọn tôi-một người xa lạ để nói về khát khao vỡ oà sau ánh đèn sân khấu. Buổi sớm tinh mơ, bên cỏ cây và gió rạng, vì cớ gì chúng tôi còn đứng đây. Sau này rồi, nếu chúng tôi nắm tay, một cái nắm tay thật khẽ cũng sẽ hằn lên trái tim vết thương không phai nhoà. Để rồi, anh sẽ thôi tìm kiếm một bóng hình trong các buổi diễn, để tôi còn lại đây, có thể một mình thôi, với vết thương anh gây ra chẳng thể chữa lành.


Một lúc nào đó, ở một nơi nào đó, nếu anh đi qua thị trấn nghèo này, có lẽ sẽ không còn nhìn thấy tôi nữa. Tôi, rồi cũng sẽ đi. Nhưng nếu sau này trên các nẻo phố con đường, nơi quán xá đông người, giao lộ, nếu tôi nhìn thấy bóng dáng anh trên các phương tiện truyền thông, trái tim có thể nào sẽ dấy lên đau thương không? Rồi tôi sau này sẽ hối hận với quyết định bây giờ của mình, không giữ lấy anh, nhưng rồi tôi sẽ bình yên. Sẽ có một thời điểm, một thời điểm khi thời gian dừng lại với anh, khoảnh khắc này, giấc mơ này sẽ sống lại mãi. Anh, biển và quán trà quen vẫn là nơi bình lặng nhất tôi có thể tìm về.


Rồi cả anh nữa. Sẽ có lúc anh nghĩ về biển, về cuộc đời, về fans và cái nghiệp ca hát của anh. Anh cũng sẽ nghĩ về cuộc kiếm tìm vô vọng người con gái giữa biển người mênh mông, nhưng anh có lẽ sẽ quên tôi. Nhưng rồi cũng chẳng sao cả, chúng tôi, vẫn còn những con đường chưa trải nghiệm. Và dù có nắm lấy tay nhau, ôm siết thật chặt, sau chia ly này anh có thể nào cũng sẽ quên tất cả. Hoặc là, anh không đủ thời gian để nhớ.


Anh còn hời hợt, còn vô tâm lắm. Tình yêu chúng tôi, cái tên của tôi, cái nắm tay tôi ngần ngừ, trái tim anh,… tất cả anh đều chưa nghĩ đến, chưa sẵn sàng để nâng chúng lên bằng khát khao vỡ oà. Anh tự tiện cho phép chúng tôi chạm vào cuộc đời mình, để rồi sẵn sàng đẩy chúng tôi ra, quên chúng tôi và mơ hồ những kí ức. Rồi sẽ ra sao, nếu anh yêu một ai đó hơn lý trí và bản thân mình? Yêu thương đó có khi nào chẳng kịp giữ anh tồn tại không?



“Anh vẫn đang mơ đấy…” Tôi chậm chạp lên tiếng khi anh quay lưng, cái dáng đó, vẫn gầy, và đơn độc. “Như thế là tàn nhẫn.”


“Có ai mà không phải trải qua những thứ như thế. Ai có quyền quyết định được những điều ấy?”


“Nhưng như thế sẽ đau nhiều lắm.”


“Em vẫn rất ngây thơ.” Giọng anh vang vang, lẫn vào sóng biển.



Vì anh chưa sẵn sàng bước về hiện thực. Bao trùm anh, từ khi tôi quen, người con trai ngồi bên hoa vàng gần ô cửa sổ trắng nắng, anh vẫn còn là giấc mơ, là ảo ảnh tình yêu người ta dựng xây. Anh cũng đi tìm ảo ảnh, nhưng ảo ảnh giấc mơ đó đơn thuần là liều thuốc cho trái tim anh bớt đau, nhưng anh lại không đau, không bao giờ…



“Em chỉ muốn nói rằng em vui lắm…”



Cười nhẹ, Changmin đưa tay về phía tôi. Nắm bàn tay ấy rồi, chúng tôi sẽ quên nhau mãi.


Rồi từ đây, sẽ có lúc anh nhớ, anh quên, nhưng rồi anh sẽ tỉnh. Đến một quán trà quen, nhấp môi một tình yêu thầm kín. Rồi anh có thể sẽ không biết tôi, không nhớ tôi, nhưng vĩnh viễn không thể quên góc quán đó. Thứ hoa nở chậm, vừa nở đã vội tàn, khung cửa bụi bặm, gió và ánh sáng, hơi nóng và chiếc muỗng cong… anh sẽ vẫn nhớ mãi…





Xin ngủ trong vòng nôi, ta ru ta ngậm ngùi






Dè dặt nắm lấy tay tôi, những ngón tay anh bất chợt run khẽ. Tay tôi cũng run, móng hồng ánh lên dưới tia nắng đầu ngày. Anh nghiêng đầu cười khẽ, để nắng rọi qua từng sợi tóc mảnh.



“Cho em.” Đôi mắt sóng dâng và ánh sáng xao động. Anh áp vào tay tôi chiếc khuyên tai tròn, nhỏ và sáng. Rồi quay lưng đi, mãi không nhìn lại.



Cắn nhẹ môi nhìn theo anh, tấm lưng ấy, bỗng chốc kí ức về buổi uống trà nơi quán quen hiện về, màu nắng vàng nhạt chiếu toả, mùi loài hoa mau tàn phảng phất trong trí nhớ, tôi có lẽ sẽ chẳng bao giờ quên. Bất cứ thứ gì, chắc chắn, không bao giờ quên.


Tôi tháo chiếc ba lô khỏi vai, ngồi xuống bên tảng đá anh từng dựa lưng vào, miên tay theo hơi ấm còn lưu giữ, tôi nhớ bàn tay anh đã dè dặt nắm lấy tay tôi thế nào. Gói chiếc khuyên nhỏ vào tấm giấy dầu mỏng, tôi khẽ cười, nhét nó vào đáy ba lô.


Mang găng tay, tôi trở về thị trấn nghèo nàn cũ. Quán trà hiện ra lại một buổi sáng, góc nhỏ bụi bám còn quen, hoa đã tàn, nắng vừa vương, và cốc trà hương mật ong hiện ra ấm áp…





Xin ngủ dưới vòm cây








20.02.2010 | Vì tình yêu một thời câm lặng |
Nắng buông | Nhớ biển |
Yêu |
Về Đầu Trang Go down
Triệu
~ Retired staff ~
Triệu

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : YunJae
Tổng số bài gửi : 151
Won : 305
Thanks : 26
Age : 111
Đến từ Đến từ : dưới gầm cầu Dong Bang bắc ngang dòng sông Shin Ki
Gia huy : [ T ] Nắng. Biển. Trà. Và tàn hoa. 2trcopy

[ T ] Nắng. Biển. Trà. Và tàn hoa. Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [ T ] Nắng. Biển. Trà. Và tàn hoa.   [ T ] Nắng. Biển. Trà. Và tàn hoa. I_icon22Mon May 24, 2010 7:19 pm

đặt gạch định tháng 6 quay lại comm rồi rốt cục quay lại edid luôn

Đầu tiên...vì em rất hay chú ý đến chính tả nên nhắc hyung một số lỗi type...hyung edid cho fic hoàn hảo nhá.

Trích dẫn :
Tôi chợt cười khi anh nhún nhẹ vai đạp trả
đáp
Trích dẫn :
huyng
hyung
Trích dẫn :
mộtt
một
Trích dẫn :
lạnh lanh
lạnh lạnh/lạnh tanh.

Bây giờ...vào vấn đề nội dung của fic
Khi bắt đầu đọc em đã có cảm giác mơ hồ sợ hãi. Hyung đã thành công trong việc dựng nên một không gian đặc biệt trong fic: quán trà vắng khách, chiếc xích đu cũ kĩ, bãi cát dài vô tận và biển xanh bí ẩn. Chỉ bấy nhiêu chi tiết mà em đã tưởng như mình bị ngợp trong không khí bức
bách, não nề đến héo tàn của nó. Hyung gây dựng hình tượng một Max Changmin sau ánh đèn sân khấu, đến một vùng đất gần như nguyên sơ. Anh ấy đến đó để làm gì? Rốt cục không biết. Nhưng chỉ biết Changmin đã đạt được cái anh ấy muốn. Nhân vật là của hyung, có thể em không hiểu sâu sa được tâm lý của nhân vật... nhưng em lại rất sợ...sợ vô cùng là mình hiểu được sâu thẳm nỗi lòng con người đó. Hyung đề cập đến một khía cạnh mà trước nay em luôn tránh... và nay em lại tình nguyện đối mặt với nó: bản chất và suy nghĩ đích thực của thần tượng. Ngay từ đầu em đã vừa tò mò lại vừa kinh hoảng. Em vốn là fan Yunjae, đặc biệt là fan Jae. Nhưng trong lòng em Changmin luôn có một vị
trí thật đặc biệt. Tồn tại như một khao khát thầm kín, tỏa sáng như một đỉnh Everest băng giá kiêu ngạo dưới ánh mặt trời. Em yêu vô cùng nhưng cũng sợ vô cùng con người ấy. Changmin...em luôn muốn tìm cách xoa dịu tâm hồn gai góc đó...Vì vậy trong fic của em em luôn để một Changmin nhí nhảnh, ranh ma và vô lo nghĩ. Phải chăng là vì em ích kỉ? Không dám đối mặt với sự thật? Changmin trong fic.... chính là Changmin mà em sợ. Và nhân vật "tôi" kia, không ngoa... em cảm thấy như có một phần của cô ấy tồn tại trong e vậy.

Tự hỏi, tột cùng thì được sống thật với bản thân là đau khổ hay hạnh phúc?

Lảm nhảm....hyung lượng thứ tiểu muội



Văn phong rất mượt mà và có tính triết lý, suy nghĩ.... Càng đọc càng bị ám ảnh... Bây giờ...em muốn xem lại Picture of you quá.

haish, e đi xem đây....


p/s: Em ít khi
comm fic lắm nên có gì không đúng mong hyung lượng thứ

ôm hyung


Được sửa bởi Triệu ngày Fri Jun 11, 2010 4:32 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
danky
~ Couples thực tập ~
~ Couples thực tập ~
danky

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : YunJae is real !!!
Tổng số bài gửi : 125
Won : 350
Thanks : 9
Age : 35
Đến từ Đến từ : Evil's World
Gia huy : [ T ] Nắng. Biển. Trà. Và tàn hoa. OX0.12318165_67087_30189


[ T ] Nắng. Biển. Trà. Và tàn hoa. Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [ T ] Nắng. Biển. Trà. Và tàn hoa.   [ T ] Nắng. Biển. Trà. Và tàn hoa. I_icon22Tue May 25, 2010 10:10 pm

.




Thật ra là chẳng biết nói gì đâu, nhưng vì tôi đã tự hứa là sẽ ủng hộ dù nó được đem post ở bất cứ nơi nào, nên giờ tôi sẽ làm lại điều đó.

Đầu tiên là, không ngạc nhiên vì nó đoạt giải, vì tôi và Nast đã dự đoán ngay từ ngày đầu T.T Nhưng ở kết thúc, có chút phiền muộn.

Xin phép copy com ở Vcass.

Vì tôi chẳng phải thiếu nữ mơ mộng.


Trích dẫn :
Com vì tàn hoa. Sẽ có chút gì đó vương lại sau khi kết thúc, hoặc là nỗi nhớ, hoặc là băn khoăn, chắc là không suy nghĩ vẩn vơ nhiều như trước nữa.

Com vì có một người quan trọng rất giống cô gái này. Kẻ muốn yêu cả thế giới, vậy mà lại hay khóc, hơi một tí là có thể dễ dàng tổn thương. Vì tôi yêu cô gái đó rất nhiều.

Và com, vì tình yêu đối với một kẻ ngốc cô độc.

Có lẽ chạm vào nỗi đau, vì không thể nhìn thấy, không thể yêu, mà cũng chẳng thể chạm vào được. Những cái bản thân cho là hiểu nhiều, biết nhiều, cuối cùng cũng chỉ là sự võ đóan mà thôi. Ai biết, thần tượng cần những gì?

Bây giờ ngồi đây, nói với một người bạn rằng cô ta ngốc thật, gặp kẻ khác là sẽ bám theo mãi không buông. Rốt cuộc cũng chỉ là đùa cợt. Có thể là, thậm chí còn không dám đến bắt chuyện, đứng từ xa, rồi vụt mất cả cơ hội chạm đến. Đối với một người hay mơ tưởng như tôi, những thứ quá ảo mộng thì thường dễ tan vỡ.

Thật ra khi com, nhớ nhất là đọan nói về fan và thần tượng. Có lẽ là đụng chạm đến điều mình suy nghĩ. Nhưng yêu nhất, vẫn là câu cô gái may mắn ấy nói.

“Fan, chỉ nói những gì để trông mình xinh đẹp hơn. Muốn thật thà là chuyện không thể…”

Thật ra, ai dám chắc mình có thể thật lòng. Trước người mình yêu và trân trọng, chỉ cố để trở nên thông minh và xinh đẹp hơn; dù rằng có thể người đó đang hướng về một kẻ khác, giống với họ, cũng dễ tổn thương và khao khát hạnh phúc nhiều như thế.

Changmin trong fic, là một người cô độc. Nhưng dịu dàng [ T ] Nắng. Biển. Trà. Và tàn hoa. 808976 Một sự dịu dàng rất giống với Changmin ngoài thật mà tôi biết, lại một sự võ đoán thôi, nhưng có lẽ tôi sẽ giữ niềm tin này đến phút chót.

Kẻ không dám yêu thương, không thể chạm vào hơi ấm, tìm kiếm một điều vô thực, thậm chí không hề có chút gì gọi là chắc chắn. Có lẽ, một ngày sẽ nhận ra mình thua cuộc, vấp ngã, hay là không thể tiếp tục một lần nữa.

Thật sự ra, cảm giác lạc lõng vô cùng...

Cám ơn vì đã viết nó.

Thân.

Một đêm an lành.


Và quên nói với bạn, hình tượng Changmin ở fic. Là hình tượng thuộc về CM mà tôi thích nhất từ trước đến giờ, sau A.S.H.E.S



.
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




[ T ] Nắng. Biển. Trà. Và tàn hoa. Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [ T ] Nắng. Biển. Trà. Và tàn hoa.   [ T ] Nắng. Biển. Trà. Và tàn hoa. I_icon22

Về Đầu Trang Go down
 

[ T ] Nắng. Biển. Trà. Và tàn hoa.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥ :: DBSJ couple's Corner :: †< Fiction >† :: ~ Short Fic ~-