♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Chào mừng bạn đến với ♥️ DBSJ's COUPLEs HEAVEN ♥️

Hãy cùng làm quen với các mem và thể hiện tình yêu cũng như niềm tin của bạn vào couples DBSJ nhé ^^


[PG-13]Thật và ảo TL0.9870713_1_1
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Chào mừng bạn đến với ♥️ DBSJ's COUPLEs HEAVEN ♥️

Hãy cùng làm quen với các mem và thể hiện tình yêu cũng như niềm tin của bạn vào couples DBSJ nhé ^^


[PG-13]Thật và ảo TL0.9870713_1_1
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥


 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Thông báo: Vì forum mới hiện có vấn đề về kĩ thuật, 
vì vậy BQT forum quyết định mở cửa lại forum ban đầu tại đây và tiếp tục để DSCH hoạt động.

Mong các bạn sẽ có những khoảng thời gian vui vẻ với DSCH

Share | 
 

 [PG-13]Thật và ảo

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giả

Hãy bình chọn cho bài viết thay cho nút Thanks

yukinohana
~ Couples là gì? ~
~ Couples là gì? ~
avatar

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : YunJae
Tổng số bài gửi : 7
Won : 31
Thanks : 12
Age : 30
Đến từ Đến từ : Fuyu

[PG-13]Thật và ảo Vide
Bài gửiTiêu đề: [PG-13]Thật và ảo   [PG-13]Thật và ảo I_icon22Tue Jun 15, 2010 9:05 pm

THẬT VÀ ẢO


Title: Thật và ảo
Author: yukinohana
Disclaimer: Tôi viết kịch bản, họ diễn.
Pairing: YunJae
Rating: PG- 13
Genre: General
Length: oneshot
Summary: Jung Yunho gần đây tưởng như mình đang rơi.

Ngay giây phút này đây, Yunho nhìn thấy mình đang rơi.





Jung Yunho gần đây tưởng như mình đang rơi.


Cuộc sống của mỗi con người là những bánh răng khớp nhau, vận hành đều đặn. Nhưng với Yunho, dường như vài cái bánh răng đã sai sót chỗ nào đó. Mọi thứ đều vượt ra ngoài tầm tay của anh. Điểm thấp trong kì thi cuối kỳ, dù chỉ một môn nhưng cũng khiến gia đình anh không hài lòng. Appa anh mỗi lần thấy anh về nhà lại bắt đầu gào thét. Umma anh tuy không la mắng nhưng ánh mắt lúc nào cũng lộ vẻ buồn phiền. Và những ánh mắt tò mò, ái ngại của bạn bè khi nhìn anh, cũng dễ hiểu, vì Yunho vốn chưa bao giờ để tên mình rơi khỏi danh sách năm người đứng đầu.


Jung Yunho, học sinh cao trung năm II, cảm giác như mọi chyện đang cùng lúc đổ vào đầu mình.

Áp lực học hành, gia đình, bạn bè. Con người sống trên đời này còn gì nhiều hơn thế ?


Cả thế giới đều ruồng bỏ và xa lánh anh, trừ cậu.



Cậu là ai ? Anh không biết, anh gọi cậu là Jaejoong, và cậu đáp lại anh bằng một nụ cười. Anh coi đó là lời đồng ý.


Cậu từ đâu đến ? Cậu không nói, và anh cũng chưa bao giờ hỏi.


Jung Yunho chỉ biết, cậu là người anh tin tưởng.


Anh gặp cậu trong một lần đến căn nhà cũ đang chờ xây lại của gia đình. Khi anh đứng trước lan can gỗ cũ gần mục nát tự hỏi nếu từ đây rơi xuống thì mọi chuyện sẽ chấm dứt chứ.


Gặp ? Không, chỉ là nhìn thấy
.




Giữa không gian nửa sáng nửa tối, cậu ở đó, vắt vẻo trên lan can gỗ hình bán nguyệt, với nụ cười mỉm. Mái tóc đen ôm sát khiến gương mặt cậu trở nên hiền hoà và dịu dàng đến lạ. Cậu ở đó, màu áo trắng sáng lên trong bóng đêm, đôi chân vẩy nhẹ nhàng trong không khí. Không rõ tại sao, trong cái dáng ngồi tưởng như chênh vênh đó Yunho lại thấy bình yên và vững vàng đến lạ. Trong đầu Jung Yunho lúc đó, chỉ có một câu nói.


Cậu là người anh cần.


Cậu sẽ lắng nghe anh, cậu sẽ ở bên anh.



Và hằng đêm, anh lại đến căn nhà cũ, tìm cậu. Để có thể nhìn nụ cười mỉm bình an, để bên cạnh cậu, cùng hưởng gió đêm, trong khi cậu lắng nghe những lời phàn nàn của anh về bạn bè, gia đình.


Bởi vì, khi anh bảo rằng bạn bè đang coi thường coi, thì cậu sẽ xoa nhẹ mái tóc xù lên vì gió khuya của anh, cất giọng khẽ khàng “ Yunho tốt thế này, ai có thể xa lánh chứ”


Và sau đó anh có thể mỉm cười với bạn bè cùng lớp, để thấy những cái cười đáp lại và những lời trêu chọc như hồi trước.

Bởi vì, khi anh bảo rằng umma, appa đang rất thất vọng về anh, thì cậu sẽ quay lại, đôi mắt to dài long lanh nhìn anh. “Cha mẹ nào chẳng hy vọng nhiều về con cái. Sao không chứng minh cho họ thấy.”


Và sau đó, anh lao đầu vào học, để những đêm khuya, lại nhìn thấy umma đặt vào bàn tay anh cốc sữa ấm áp.


Bởi vì, ở bên cậu rất dễ chịu, thoải mái và an tâm, không sức ép, không muộn phiền.


Anh mong chờ cả ngày dài trôi qua. Khi màn đêm buông xuống, khắp con phố rơi vào tĩnh lặng là lúc anh được gặp cậu. Và hai người sẽ lại ở bên nhau đến khi anh ngáp dài, và cậu sẽ khẽ khàng cười, bảo anh mau về nhà ngủ đi.




Mọi chuyện sẽ vẫn cứ trôi qua như thế, nếu như thần sắc của anh càng ngày càng tệ đi.

Park Yoochun thường lom lom nhìn mặt anh rồi vỗ vai anh, bảo “Đi chơi đêm ở đâu mà không rủ tớ với.”

Kim Junsu lấm lét nhìn anh rồi mặt mày tái xanh tái xám chạy lại chỗ Yoochun bảo “Yunho hyung nhìn như bị ma ám, sợ quá ~” rồi sau đó bị gã họ Park thản nhiên lợi dụng.

Shim Changmin – đứa duy nhất nhảy cóc 2 năm của khối II cao trung trường anh, đá đểu “Tương tư em nào đến nỗi đi sớm về trễ thế à.”



Anh phớt lờ tất cả, chỉ có điều, khi cậu nhìn anh, hơi nhíu mày, bảo rằng anh nên về ngủ sớm đi, và cũng đừng nên ngày nào cũng tìm cậu thế này, nhìn đã không còn ra hình người nữa rồi. Yunho cuống quýt nói rằng, anh không sao, mọi chuyện bây giờ với anh rất tốt đẹp, nên có thức khuya một chút, mệt mỏi một chút cũng chẳng là gì. Và dưới ánh trăng bàng bạc, cậu lại cười nhẹ nhìn anh, lông mày hơi nhướn lên kiểu “anh cố chấp thật”.




“Mọi việc với anh bây giờ đã rất tốt đẹp rồi”




Một ngày nọ, khi Yunho đến tìm cậu như thường lệ, cậu bất giác hỏi


- Yunho, tên em là gì ?


- Jaejoong. – Anh thì thầm.


Cậu khẽ cười, cười thành tiếng, dường như chứa chút xót xa.


- Yunho, em từ đâu đến ?


- Anh không biết. – Yunho nói khẽ. - Và anh cũng không cần biết. Vì em luôn ở đây, bên anh.


- Anh đang nói dối đấy.


- Sao cơ ?


- Jung Yunho, anh là người biết rõ nhất, tên em không phải tên Jaejoong, và em cũng không phải sẽ mãi ở bên anh. Anh cũng biết rõ, em đến từ đâu. - Giọng Jaejoong vang lên, vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng khác với mọi khi, cậu không nói những điều anh vẫn muốn nghe, anh quả quyết lắc đầu. Không phải thế. – Đến lúc rồi, Yunho ah, đến lúc em không thể ở bên cạnh anh như thế này được nữa rồi. Mọi thứ đã trở về quỹ đạo vốn có của nó, anh cũng nên để em đi.


Yunho vẫn một mực lắc đầu. Gương mặt của Jaejoong chìm một nửa vào màn đêm, mờ ảo. Không phải thế, Jung Yunho chỉ biết Jaejoong tên là Jaejoong, Jung Yunho không biết Jaejoong từ đâu đến.


- Jaejoong ah. – Yunho run run gọi tên cậu, người anh tựa hẳn vào lan can gỗ. - Anh vốn không muốn đế em đi.


Bằng đôi mắt đen to dài, Jaejoong lại nhìn anh. Trên gương mặt của cậu nở một nụ cười. Rực rỡ. Không phải là nụ cười mỉm như mọi khi. Xung quanh vang lên tiếng “răng rắc” khẽ khàng, và Yunho thấy rõ, mình đang rơi.




Ngay giây phút này đây, Yunho nhìn thấy mình đang rơi.



Cám giác không trọng lực khiến Yunho chới với, không khí lạnh buốt bao bọc xung quanh. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi đang rơi đó, bộ não của Yunho dường như đang hoạt động tối đa để anh nhận ra một điều mà bản thân mình biết rõ.



Gương mặt của Jaejoong mờ dần đi trong ánh mắt của Yunho.




Cuối cùng thì, cậu cũng rời xa anh
.






~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~


Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, và mãi đến sau này, Jung Yunho biết rằng, Jaejoong không phải là một thực thể.

Bởi anh chưa một lần nắm tay cậu.

Bởi anh chưa một lần chạm vào cậu.



Nhưng cậu cũng không phải là một hồn ma.


Cậu luôn ở bên cạnh anh lúc anh cần. Cậu xoa đầu anh nhẹ nhàng, và nhìn anh cười âu yếm.

Những thứ mà anh không thể có từ umma hay appa.


Cậu luôn động viên anh, ngồi lắng nghe anh kể lể những câu chuyện không đầu không cuối, những điều anh cảm thấy bất mãn, mà anh biết rằng, nếu đó không phải là cậu, thì người đó sẽ nhìn anh khinh thường, hay trong lòng bật ra hai chữ “phiền phức”.


Những thứ đó, anh không thể có từ bạn bè.


Cậu là ảo ảnh do chính anh tạo ra.

Vậy nên, cậu không có tên, mà tên của cậu là do anh gọi.

Vậy nên, cậu luôn ở bên cạnh anh, nói những điều anh muốn nghe, làm những điều anh muốn người khác làm với anh. Cậu thoả mãn những mong ước của anh.

Những thứ mà anh không thể có trong đời thật.


Chỉ có thể có trong ảo mộng
.



Yunho quả thật có đến căn nhà cũ, đứng trước lan can gỗ, nhưng không ai có thể ngồi trên lan can đó, bởi nó đã quá mục nát. Những việc anh đã trải qua, tất cả, đều là không thực. Chúng đều diễn ra, nhưng không phải ở đây, mà là trong tâm tưởng của anh, Jung Yunho.


~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~




Khi gặp những rắc rối trong cuộc sống, có thể ta biết cách giải quyết, nhưng ta không đủ can đảm để thực hiện. Chỉ cần một cú đẩy, thì mọi thứ sẽ được thực hiện, vấn đề ở chỗ, cú đẩy đó là gì.

Với Jung Yunho, bằng ý chí mạnh mẽ của mình đã tạo ra một ảo ảnh để có thể trở thành tác nhân khiến anh ta làm mọi việc mình muốn.

Có những điều mà khoa học không bao giờ có thể cho một câu giải thích hợp lý.
.
.
.

END.




Extra 1: Lời bình luận của những người xung quanh về sự việc này.

- Shim Changmin – đại thiên tài : “Yunho hyung là người có ý chí manh mẽ, nhưng lại mang đi làm một việc hao calo, tốn năng lương, đó là tạo ra một cậu trai để anh ta dựa vào. Thật kì quái. Anh ta không bao giờ biết cách sử dụng hợp lý khả năng của mình như tôi. Đó là lý do vì sao anh ta chẳng bao giờ vượt mặt tôi được”


- Park Yoochun – công tử đào hoa: “ Có tên bạn nào tệ như hắn không chứ. Lúc nào rủ đi chơi hay đi hẹn hò cũng chối đây đẩy, nhưng cuối cùng thì sao hả, tâm trí lại cũng hướng về một cậu em xinh đẹp. Nó phải nắm viện với tình trạng chân bó bột vì lý do té từ ban công mục xuống là đáng. Quả báo.”


- Kim Junsu- cá heo ngây thơ: “Yunho hyung không muốn chơi với Su nữa. Su đi chơi với Yoochun hyung. Nhưng mà Yunho hyung ở trong viện buồn lắm, tí nữa Su sẽ kêu Yoochun hyung với Changmin vào thăm hyung ấy.”


Coi thế thôi, chứ thực ra họ vẫn luôn quan tâm đến Jung Yunho. Anh ta rất may mắn có những người bạn như vậy.



Extra 2:

- Vậy nên, khi hyung cân bằng được cuộc sống, thì Jaejoong cũng biến mất ? – Changmin vừa tích cực xử lý mớ lê thăm bệnh của Yunho vừa ra sức gật gù.


- Ah, nên nói là Jaejoong biến mất hay nên nói là hyung tự thoát ra khỏi vọng tưởng của bản thân nhỉ ? – Yunho chống cằm suy nghĩ. Trong lòng không khỏi nghĩ rằng mình vừa bước ra khỏi một giấc mộng dài. Những đêm lạnh buốt, những cái vuốt tóc dịu dàng, bao nhiêu uất ức dồn nén trong lòng, cuối cùng đều tan đi vào không khí.


- Đôi khi những ước vọng của con người cũng thật mãnh liệt. Giữa dòng đời đông đúc này, lại có những lúc ta thấy mình thật cô độc. – Yunho trợn mắt nhìn thằng nhóc xấc láo đã ngừng chiến đấu với mấy thứ trái cây, giờ đây trầm ngâm như ông già sáu mươi. – Hyung có thể là hoàn hảo, mạnh mẽ trong mắt mọi người. Nhưng khi đối diện với bản thân mình, cũng chỉ là người trầm mắt thịt, có khi yếu đuối như ai. Cho nên, hyung à, khi mệt mỏi, vẫn có em, có Junsu và Yoochun hyung ở bên cạnh mà.


Yunho cười xoà, vỗ đầu Changmin.


- Không thế thì giờ này em chỉ biết hyung nằm đây vì bị té từ trên ban công xuống chứ không phải vì thêm cái hồ sơ “điều trị tâm lý” đâu nhé.


Có tiếng đẩy cửa phòng, rồi tiếng lạch cạch của xe thuốc, người y tá bước vào khiến Changmin làm rớt mất quả quýt đang bóc dở.

Nụ cười mỉm nhẹ nhàng, mắt to đen dài. Liếc mắt qua bảng tên, Changmin dường như thấy mình sắp ngất.




Anh ta tên Jaejoong. Kim Jaejoong.




Là ảo hay là thật đây hả trời ?






Có ai đó cảm phiền trả lời câu hỏi của Shim Changmin không ?





Tiện thể, đoán xem một chuyện tình ba xu hay bốn xu sắp diễn ra nào ?
__________________
Về Đầu Trang Go down
Triệu
~ Retired staff ~
Triệu

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : YunJae
Tổng số bài gửi : 151
Won : 305
Thanks : 26
Age : 111
Đến từ Đến từ : dưới gầm cầu Dong Bang bắc ngang dòng sông Shin Ki
Gia huy : [PG-13]Thật và ảo 2trcopy

[PG-13]Thật và ảo Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13]Thật và ảo   [PG-13]Thật và ảo I_icon22Tue Jun 15, 2010 9:33 pm

giữ chỗ...đi du lịch về edid...
Về Đầu Trang Go down
 

[PG-13]Thật và ảo

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥ :: DBSJ couple's Corner :: †< Fiction >† :: ~ Short Fic ~-