♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Chào mừng bạn đến với ♥️ DBSJ's COUPLEs HEAVEN ♥️

Hãy cùng làm quen với các mem và thể hiện tình yêu cũng như niềm tin của bạn vào couples DBSJ nhé ^^


[PG-13]Cao và thấp TL0.9870713_1_1
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Chào mừng bạn đến với ♥️ DBSJ's COUPLEs HEAVEN ♥️

Hãy cùng làm quen với các mem và thể hiện tình yêu cũng như niềm tin của bạn vào couples DBSJ nhé ^^


[PG-13]Cao và thấp TL0.9870713_1_1
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥


 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Thông báo: Vì forum mới hiện có vấn đề về kĩ thuật, 
vì vậy BQT forum quyết định mở cửa lại forum ban đầu tại đây và tiếp tục để DSCH hoạt động.

Mong các bạn sẽ có những khoảng thời gian vui vẻ với DSCH

Share | 
 

 [PG-13]Cao và thấp

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giả

Hãy bình chọn cho bài viết thay cho nút Thanks

yukinohana
~ Couples là gì? ~
~ Couples là gì? ~
avatar

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : YunJae
Tổng số bài gửi : 7
Won : 31
Thanks : 12
Age : 30
Đến từ Đến từ : Fuyu

[PG-13]Cao và thấp Vide
Bài gửiTiêu đề: [PG-13]Cao và thấp   [PG-13]Cao và thấp I_icon22Tue May 25, 2010 10:41 pm

CAO VÀ THẤP


Title: Cao và thấp
Author: yukinohana
Disclaimer: Tôi viết kịch bản, họ diễn.
Pairing: YunJae
Rating: PG- 13
Genre: General
Length: oneshot
Summary: You know that I love you so, I love you enough to let you go


Từ thấp nhìn lên cao



Jaejoong ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đang kéo mây, chuyển dần sang màu xám xịt. Liếc nhìn đồng hồ, 3h chiều, cậu thở dài cúi đầu xuống, chăm chú vào đĩa đậu hũ lạnh khai vị đang trang trí dở



Bầu trời Tokyo u ám.



Kim Jaejoong, 20 tuổi, người Hàn, đang học tại Đại học Tokyo nhờ học bổng của mình. Cậu nhận việc làm thêm tại một quán ăn, không lớn nhưng cũng chẳng phải là nhỏ.



Nhanh tay cắt mớ tỏi tây, phủ lên món ăn để trang trí, cậu giao đĩa thức ăn cho người phục vụ. Trời mưa tầm tã nên Jaejoong rảnh tay. Bất giác, cậu thò đầu ra ngoài cửa sổ, ngước nhìn tòa nhà đối diện quán, cám giác rõ ràng khoảng cách từ dưới đất lên tầng cao nhất. Vài hạt mưa quất vào mặt lạnh buốt khiến Jaejoong thèm một cái ôm ấm áp.



Ngày cậu ra sân bay, trời cũng mưa lất phất. Lúc vào phòng cách ly, cậu đã mong biết bao một tiếng gọi “Jaejoong!” Nhưng.. không, trong tầm mắt của cậu chỉ là những hạt nước rơi xuống nhạt nhoà. Khi nhận tin được học bổng, cậu không báo cho ai, kể cả anh. Bước ra khỏi vòng tay anh với ước vọng bước lại gần anh. Người chọn con đường đơn độc này chẳng phải là cậu đó ư ? Anh đã nói gì nhỉ ? “Giữa chúng ta không còn khoảng cách khi anh ôm em vào lòng” A~ lại nhớ tới gương mặt ngu ngốc đó nữa rồi. Gì mà không còn khoảng cách chứ. Anh luôn ở trên cao như thế, bảo cậu phải làm sao đây ? Ngày đó, luôn ở bên nhau nhưng cậu vẫn nhìn thấy khoảng không chắn trước mặt họ.Nó xa, xa lắm, hệt như khi cậu nhìn tòa cao ốc kia vậy. Địa vị, hai chữ nhẹ tênh mà khiến cậu nặng trĩu. Cậu biết, anh không so đo, anh yêu cậu, là thế. Nhưng cậu không muốn thế, cậu không muốn anh phải chịu đựng những lời mỉa mai từ những người cùng “giai cấp”. Thảng hoặc, những ánh mắt cậu nhìn thấy khiến lòng cậu dậy sóng. Chúng xoáy sâu vào anh và cậu, những lời nói cay độc...



Là anh giả vờ không thấy hay anh quá vô tâm để nhìn thấy nó ? Cậu đang vượt qua khoảng không gian ấy, mà không có anh bên cạnh. Vậy nên, không được yếu lòng, Kim Jaejoong



Chị chủ quán bước vào bếp, nhìn Jaejoong đang ở tư thế kì cục - nửa người vươn ra cửa sổ hứng mưa, nửa người còn lại ở trong bếp – trong lòng bỗng thấy cậu trai này thật cô đơn. Một thân một mình nơi đất khách quê người, lại là chốn đắt đỏ, bao nhiêu thứ phải lo toan. Chị tiến lại gần, kéo tay áo Jaejoong, bảo :



- Ra ngoài cho thoáng, Jaejoong. Hôm nay ít khách mà, ở trong này không thấy khó chịu sao.



- Em mà thấy khó chịu khi ở trong bếp thì sao có thể làm việc được chứ - Jaejoong ngoảnh mặt lại đáp, đứng thẳng người rồi theo chị chủ ra ngoài.



Rảnh rỗi nên nhân viên trong quán họp cả lại, ngồi nói chuyện phiếm. Chị chủ quán còn làm trung tâm trong cái vòng tròn nhiều chuyện đó nữa. Hết chuyện nhảm ngoài đường rồi đến mấy câu đổ điên khùng. Chị chủ quán là người ra câu hỏi rồi chỉ định người trả lời, đúng còn được quà. Nghe đâu “đúng” là đúng ý chị chủ cơ. Aida ~ chị ấy quả nhiên là người rộng lòng. Jaejoong hờ hững nhìn đám người nhốn nháo lấy lòng chị chủ quán rồi lại ngắm trời mưa. Những hạt nước vô vị đó lại có một sức hút kì lạ với cậu. Có lẽ vì khi có chúng, cậu mới nhớ đến hơi ấm từ anh.



- Thế theo em, từ đâu đến đâu thì được gọi là xa ? – Chị chủ quán hí hửng quay qua hỏi Jaejoong, cơ bản là vì nãy giờ chả ai trả lời vừa ý chị ấy mà vòi quà



Jaejoong hơi sững người, cười nhẹ, bảo.



- Chắc là từ dưới đất nhìn lên mấy tòa nhà.



Cả đám nhân viên quay phắt lại nhìn cậu, rồi cười phá lên



- Gì mà xa chứ, bước vài bước lại đằng kia, vào thang máy là đến được nơi cần đến thôi.



Chị chủ quán cười giòn tan, hôm nay chị không có số mất của, vỗ vai Jaejoong bảo.



- Nhìn thì xa, nhưng để đến thì không xa đâu.



Jaejoong đứng dậy khi thấy khách vào quán, trong lòng đang gào lên “Mất 2 năm để đi mà vẫn chưa đến nơi thì là gần sao ?” Cậu vào bếp chuẩn bị thức ăn, trời tạnh.



Quán bắt đầu đông, mọi người vội vã chạy qua chạy lại. Đang chăm chú nhồi mấy cuốn bắp cải, Jaejoong nghe tiếng chị chủ quán nói vọng vào



- Jaejoong, em đi lấy giùm chị khay đồ ăn ở bên kia đi – Bàn tay chị chủ hướng vế đúng tòa nhà mà Jaejoong thường nhìn. Cậu nghi hoặc nhìn chị chủ, có gì đó không bình thường - Gần mà, phải không ?



Nụ cười trên môi chị chủ nở ra rộng hơn, mấy đầu bếp khác rinh rích cười. Jaejoong gật đầu. Cậu bước ra ngoài. Sau cơn mưa, bầu trời quang hẳn.



Jaejooong nhìn lên, nheo mắt lại tránh ánh nắng loá mắt từ tòa nhà. Bất giác lại nhớ đến anh. Cậu rảo bước nhanh hơn.



Ở lưng chừng



Jaejoong đứng trong thang máy, không ngừng rủa xả bản thân trong lúc lơ đễnh lại nói ra câu đấy. Cuối cùng thì sao chứ ? Bị coi như đứa thần kinh không bình thường. Thật là ....~ Mọi ngày có bận đến đâu cũng chẳng đến lượt cậu đi lấy lại đồ. Chị chủ rõ ràng muốn chơi xỏ cậu cơ mà.



Cửa thang máy mở ra, Jaejoong nhìn bảng chỉ tầng, ngẩng đầu lên.



Và trong một phút, cậu tưởng rằng mình đang nằm mơ giữa ban ngày. Ánh mắt dán vào con người đang đứng trước cửa thang máy. Con người đó cũng ngỡ ngàng nhìn cậu. Jaejoong run rẩy, vươn tay tới... nhấn nút bấm đóng cửa thang máy. Gần như ngay lập tức, người con trai lao đến khiến cửa mở ra. Jaejoong bàng hoàng thốt lên



- Y..Yunho, Yunho-ah ~~~~



Ngay sau đó, Jaejoong cảm nhận rõ ràng cái ôm siết và mùi hương quen thuộc phủ lấy mình. Cậu siết chặt vòng tay quanh tấm lưng vững chãi của anh, dụi mặt vào vòng tay ấm áp của anh. Khoảng cách thì sao ? Giây phút này cậu chỉ nhìn thấy anh, anh đang ở bên cậu, thế thôi. Thang máy đóng lại, tiếp tục đi lên



Yunho ôm gọn thân người nhỏ bé kia, lòng không khỏi xót xa khi thấy cậu gầy hơn trước. Những nụ hôn rải trên mắt trên má, trên mội Jaejoong. 2 năm, 2 năm trời dài đằng đẵng, một lần nữa được ôm cậu trong lòng, để cảm giác hai người đang đứng thật gần.



Trong thang máy chật hẹp, hai con người ôm siết lấy nhau, cảm nhận từng hơi thở của nhau, trọn vẹn. “Ting” thang máy mở cửa kèm tiếng chuông báo, Jaejoong mở to mắt, cậu vội vã đẩy Yunho ra, nói nặng nhọc



- Không thể, bây giờ.. chưa phải lúc, Yunho



Yunho cảm giác rõ ràng hơi lạnh len vào khi Jaejoong rời khỏi vòng tay anh.



- Em sắp đến đích rồi, em đang ở rất gần anh. Vậy nên.. xin anh... Yunho... hãy để em đi tiếp – Jaejoong bước ra khỏi thang máy, đứng quay lưng trướccửa.



Yunho đứng bất động, nhìn dáng người mảnh mai trước mặt mình.



- Em vẫn luôn cố chấp, Jae – Giọng anh phút chốc nhẹ bẫng – Anh chưa bao giờ ngăn cản em làm những điều em muốn. – Yunho nói nhỏ dần, cánh cửa khép lại – Anh đang đợi em



Jaejoong quay phắt người lại, chỉ kịp nhìn thấy gương mặt Yunho điểm một nụ cười.



Cánh cửa đóng sập lại trước mặt.



Jaejoong hít sâu, cảm giác rõ khí lạnh tràn vào buồng phổi. Gương mặt bỗng dưng nóng bừng lên



Yunho, anh là đồ ngốc ~ ~ ~



Từ trên cao nhìn xuống



Yunho vuốt mặt mình, lạnh cóng. Nụ cười biến mất. Thật không thể tin rằng anh vừa có cậu trong vòng tay. Cuộc gặp không đầy 2 phút này rốt cuộc là do ai tạo ra chứ ?



Khi cậu lẳng lặng đi du học, không một câu từ biệt, anh biết, cậu đã chọn con đường của mình, và anh là đích đến của con đường. Jaejoong là một người cố chấp, và đầy lòng kiêu hãnh. Cậu không muốn bị nhìn như một cái bóng mờ trong mối quan hệ của cả hai. Cậu đã nhiều lần nói với anh rằng “Chúng ta chưa khi nào ở gần nhau” Anh hiểu, nhưng anh thật sự không muốn cậu nghĩ nhiều về điều đó. Vậy nên, cứ cho là anh vô tâm, anh không nhìn thấy đi, anh nguyện bảo bọc cậu suốt cuộc đời này. Nhưng Jaejoong không nghĩ như thế. “Là hai miếng ghép khít nhau, chứ không phải viên sủi vào nước” – Jaejoong đã nhắn vào máy anh như thế, sau khi cậu đi.



Là anh nông cạn, khi yêu nhau, anh đã không hề nghĩ đến chuyện địa vị giữa hai người. Yêu chỉ là yêu, thế thôi. Nhưng cậu không nghĩ thế, và anh buộc phải thừa nhận rằng, cậu suy nghĩ rất thấu đáo trong những việc thế này. Anh đã lờ mờ đoán ra từ những lần Jaejoong nói xa gần. Cậu muốn tìm cho mình một chỗ đứng, mà nơi đó, anh và cậu có thể gần nhau hơn bây giờ. Và cậu đi. Anh biết cậu nhận được học bổng, nhưng cậu không nói, và anh hiểu; ngày cậu đi, anh không tiễn. Khi đó, nếu anh đến chỉ làm cậu nhụt chí mà ở lại.



Anh sẵn sàng chờ đến khi cậu đến bên anh với nụ cười rạng rỡ. Nhưng anh nhớ cậu, nhớ cậu đến phát điên. Những bức ảnh của cậu đều đặn gửi về nhà hằng ngày, nhưng nhìn vào gương mặt đó, lòng anh lại quặn lên nỗi nhớ vô vàn. Anh sống qua hai năm trời nhờ những bức ảnh chụp cậu từ mọi góc độ, không tạo dáng. Là khi cậu tất bật chạy qua chạy lại giữa căn bếp với những chồng đĩa cao ngất, là khi cậu chăm chú nêm nồi nước dùng, là khi cậu lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ... Thề là nếu cậu biết được, nổi điên lên mà dùng cái mớ hình ấy đập vào đầu anh thì anh đến nước nằm viện mất. Nhiều quá mà. ~ Một cuộc gặp 2 phút nhưng anh biết, nó có ý nghĩa hơn lúc nào hết.



Yunho giật mình vì tiếng nhạc từ di động. Tin nhắn. Của Jaejoong.



“Nobody else in the world can love you more than I do”



Yunho nở một nụ cười. Gì chứ, hai năm ở bên Nhật mà lại dùng tiếng anh đế thổ lộ tâm tình ư ?



Kim Jaejoong, mặt em chả dày lên chút nào cả ~ ~ ~



Mà.. câu này chẳng phải nên là anh nói sao ? Em làm sao yêu anh nhiều bằng anh yêu em chứ.



Kim Jaejoong, nếu đã tự tin được như thế thì phải cho anh xem đấy.



~.~.~.~.~.~



~.~.~



.~.





Tầng cao nhất



Yunho thở dài mệt mỏi lê bước về phòng. Dạo gần đây thật nhiều việc bận rộn. Sắp tới là cuộc hẹn với cố vấn tài chính của chi nhánh bên Nhật, anh lật qua mớ hồ sơ trên tay, trong lòng bất chợt nhói lên một cái. Cậu đang ở nơi đây, bước từng bước đến bên anh. Và anh đã nói rằng, sẽ chờ... Nhưng đến bao giờ đây, khi nỗi nhớ đang gặm nhấm anh từng ngày. Những dòng chữ nhảy múa trước mắt, hít vào thật sâu, anh mở cửa bước vào phòng. Có vẻ người cần gặp đã đến trước. Nhíu mày nhìn dáng người đứng quay lưng lại với anh, hướng về bầu trời cao và rộng, anh hắng giọng



- Xin lỗi...



Người đó quay mặt lại, và trong ánh nắng rực rỡ từ ngoài kia, Yunho nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Jaejoong.



- Từ tầng cao nhìn xuống, cảnh vật thật đẹp đấy, tổng giám đốc...



Câu nói của Jaejoong bị chặn lại bởi hương vị quen thuộc, hương vị theo cậu đến từng giấc mơ. Hơi thở của anh, bàn tay của anh.. cậu khao khát chúng từng ngày khi xa anh.



- Yunho ~ - Cậu gọi tên anh giữa những nụ hôn – Cám ơn anh đã hiểu cho em. Đã bắt anh chờ lâu rồi.



- Vậy thì - Yunho vừa nói vừa siết Jaejoong chặt hơn - Em sẽ phải làm việc ngoài giờ đấy



Jaejoong cười khúc khích, vòng tay quanh cổ Yunho, giữ cho nụ hôn được sâu hơn.



Không phải là cuộc gặp nhau trong 2 phút. Lần này gặp nhau, cậu đã có thể đường hoàng đứng cùng anh, nơi đây, tầng cao nhất.



Giữa chúng ta, không khoảng cách.



-End-
Về Đầu Trang Go down
o0o_SA_o0o
~ Couples là gì? ~
~ Couples là gì? ~
o0o_SA_o0o

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : YunJae
Tổng số bài gửi : 6
Won : 5
Thanks : 0
Age : 27
Đến từ Đến từ : Những cơn ác mộng của tất cả mọi người ^^

[PG-13]Cao và thấp Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13]Cao và thấp   [PG-13]Cao và thấp I_icon22Mon Jun 06, 2011 4:24 pm

hahaha tem tem tem.. co' dc rui hahaha :hmua: hanh phuc wa' :yohi: hohoho
fic hay wa' au oi!!! ung ho au nhiu nhiu :yup:
Về Đầu Trang Go down
bff_of_you
~ Couples là gì? ~
~ Couples là gì? ~
bff_of_you

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : yunjae
Tổng số bài gửi : 11
Won : 13
Thanks : 3
Age : 27
Đến từ Đến từ : Ninh Binh
Gia huy : ????????????

[PG-13]Cao và thấp Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13]Cao và thấp   [PG-13]Cao và thấp I_icon22Mon Jun 13, 2011 3:24 pm

thui giut phong bi tam vay :hbye:
fic nay cung hay nua ne :hmua:
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




[PG-13]Cao và thấp Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13]Cao và thấp   [PG-13]Cao và thấp I_icon22

Về Đầu Trang Go down
 

[PG-13]Cao và thấp

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥ :: DBSJ couple's Corner :: †< Fiction >† :: ~ Short Fic ~-