♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Chào mừng bạn đến với ♥️ DBSJ's COUPLEs HEAVEN ♥️

Hãy cùng làm quen với các mem và thể hiện tình yêu cũng như niềm tin của bạn vào couples DBSJ nhé ^^


[PG-13] CaFe ~ N.O.I.R TL0.9870713_1_1
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Chào mừng bạn đến với ♥️ DBSJ's COUPLEs HEAVEN ♥️

Hãy cùng làm quen với các mem và thể hiện tình yêu cũng như niềm tin của bạn vào couples DBSJ nhé ^^


[PG-13] CaFe ~ N.O.I.R TL0.9870713_1_1
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥


 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Thông báo: Vì forum mới hiện có vấn đề về kĩ thuật, 
vì vậy BQT forum quyết định mở cửa lại forum ban đầu tại đây và tiếp tục để DSCH hoạt động.

Mong các bạn sẽ có những khoảng thời gian vui vẻ với DSCH

Share | 
 

 [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giả

Hãy bình chọn cho bài viết thay cho nút Thanks

Kim RaeRi
♥ Only 18 angels in my heart ♥
♥ Only 18 angels in my heart ♥
Kim RaeRi

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : YunJae
Tổng số bài gửi : 612
Won : 901
Thanks : 135
Đến từ Đến từ : Nhà của Jaejoongie !!
Gia huy : [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R CS0.12317292_55950_1


[PG-13] CaFe ~ N.O.I.R Vide
Bài gửiTiêu đề: [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R   [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R I_icon22Thu Apr 29, 2010 4:03 pm

TITLE: Café ~ N.O.I.R


Author: nh0ck0n_l0ve_Her0_f0rever



Beta: Nast


Disclaimer: DBSK không thuộc về tôi. Họ là của nhau và thuộc về nhau


Pairing: Yunjae – Yoosu – Min???


Category/Genre: Chả biết nữa =.= Đọc đi rồi sẽ biết


Rating: PG-13 (May be =.=)


*Notes:* Có sự xuất hiện của một số thành viên SNSD là nhân vật phản diện. Ai thích SNSD thì xin vui lòng click back. Tôi không chịu trách nhiệm về sự tổn thương của các bạn. Vui lòng thông cảm.



Summary: Đen và đắng như cuộc đời của cậu vậy…





Đây là fic viết cho những người mà mình yêu thương nhất. Không mang ra ngoài nếu chưa có sự cho phép của author
Mong các bạn đừng Spam nhé !!!



Café ~ N.O.I.R






Chap 1:


Chiếc Ford mui trần màu đen tuyền phóng như bay trên đường quốc lộ số 12. Đưa tay chỉnh lại gọng chiếc kính râm, tay còn lại cầm vô lăng, chàng thanh niên rẽ vào con đường 0602 thẳng đến biệt thự Rising Sun



Mục tiêu đã được xác định, Jung YunHo.



~~~Flashback~~~



Reeeeng…… Reeng…..Reeng…..



Tiếng điện thoại vang lên từ phòng khách trong căn hộ nhỏ ở phố Checkmate. Jaejoong bước ra từ phòng tắm với chiếc khăn quấn ngang eo .Nhấc chiếc điện thoại lên, bấc giác cậu rùng mình khi nhìn thoáng qua con số lạ chạy trên màn hình



- Yoboseyo - Giọng Jaejoong lạnh lùng



Xin chào, cậu là Jaejoong-sshi con trai sát thủ nổi tiếng KimJoon? - Giọng người đàn ông vang lên phía bên kia điện thoại



- Phải. Ông là …? Hơi bất ngờ khi hắn nhắc đến tên ba mình nhưng giọng Jaejoong vẫn đều đều trong điện thoại.



- Tôi là chủ tịch Jang của tập đoàn xe hơi JiJi, tôi muốn nhờ cậu giết một người tại biệt thự Rising Sun đường 0602, được chứ ?



- Bao nhiêu ?



- Nếu thành công, tôi sẽ chi cho cậu $1000. Số tiền ứng trước sẽ là một nữa, được chứ?



- Ok. Hắn tên gì ?



- Jung Yunho.



- Ông muốn tôi khử hắn tại đâu ?



- Nhà riêng của hắn. Hãy nhớ làm cho tốt, nếu khử được hắn tôi sẽ đưa nốt phần còn lại cho cậu bằng không thì cậu biết hậu quả rồi đấy, tôi nghe nói cậu cần tiền để chữa bệnh cho em trai mà ? Giọng hắn đe dọa.



Nghe đến 2 chữ “em trai”, cậu có chút bối rối, tại sao hắn biết cậu cần tiền chữa bệnh cho Su, phải chăng hắn đã từng hợp tác với ba của cậu.



- Này, cậu hiểu rồi chứ, tôi biết cậu sẽ làm tốt việc này.



- Tôi hiểu, ông yên tâm – Giọng ông ta kéo cậu về thực tại, dẹp mớ suy
nghĩ trong đầu sang một bên, cậu lấy lại giọng nói vô cảm của mình.



Trở về phòng, cậu suy nghĩ về người đàn ông đã gọi cho cậu ban nãy, tại sao hắn lại biết cậu và cả số điện thoại mặc dù đây là nơi ở thứ 3 của cậu và Su. Cả cái tên ấy nữa, Jung Yunho. Hắn phải là một người quan trọng thì cậu mới được nhiều tiền như vậy. Suy nghĩ một lát cậu chìm vào giấc ngủ không mộng mị để rồi ngày mai cuộc đời cậu đã bước sang trang mới.

~~~End flashback~~~



Bước ra từ trong chiếc xe đậu ở phía sau ngôi biệt thự, bỏ khẩu súng vào bên trong áo khoác, cậu nhếch mép cười rồi lẻn vào cửa sau ngôi biệt thự. Cậu đã bỏ ra cả buổi sáng để xem xét và nghiên cứu về ngôi biệt thự này. Mặc dù là một doanh nhân thành đạt nhưng hắn không thích có quá nhiều người bảo vệ nên việc vào trong cũng không khó khăn gì nhiều đối với cậu. Trèo qua hàng cây bên trái tòa biệt thự, cập đáp nhẹ nhàng lên bệ cửa sổ lớn tầng 2. Rút con dao cắt kinh, cậu không gặp chút khó khăn nào trong việc tạo nên một đường tròn khoảng 5cm trên của sổ. Đưa sợi đây thép mỏng luồn vào mở khóa và bước vào. Đi dọc hành lang, tiến đến cánh cửa gỗ được chạm khắc tinh xảo đang hé mở, cậu lách người vào bên trong, từ từ rút khẩu súng ra mà không biết rằng YunHođã thấy hình phản chiếu của cậu qua lớp kính trước mặt.




- Định giết tôi sao? – Nói rồi hắn quay đâu lại đối diện với cậu, mặt không chút biểu cảm.



Đôi mắt nâu của cậu mở to sau cặp kính đen, tại sao thái độ của hắn không hề hoảng sợ khi cậu có mặt ở đây và không có một hành động la toáng lên cho bảo vệ biết hay đại loại là một điều gì tương tự như những người cậu từng ám sát trước đây.



- Có thể - Lấy lại giọng nói vốn có, cậu bẻ khớp tay tỏ ý thách thức.



Hắn cười. Ngay khi cậu đang bất ngờ trước nụ cười ấy thì hắn đã tiến sát bên cậu. Làn hơi lạnh mùi bạc hà phả vào tai JaeJoong. Tim cậu hẫng một nhịp



- Vậy thì tự nhiên nhé.



Không chờ cậu phản ứng hắn đã nhanh chóng giữ chặt 2 tay cậu áp sát vào tường.
Khẩu súng rơi xuống nền nhà lạnh ngắt. Tay còn lại hắn gỡ chiếc kính trên chóp mũi của cậu xuống. Nhìn sâu vào đôi mắt cậu, đôi mắt màu nâu to và sáng nhưng ẩn chứa những nét đượm buồn. Thừa cơ hội, Jaejoong cho hắn một gối vào bụng, cậu xoay người đá vào mặt hắn. Mất thăng bằng hắn ngã xuống sàn. Bật dậy, hắn chùi mệt máu ở khóe môi rồi lộn hai vòng trên không tiếp đất nhẹ nhàng nhìn cậu sắc lạnh. Định đá vào bụng Jaejoong nhưng cậu đã nhanh tay xịt hơi mê vào mặt hắn. Bất tỉnh…



Xốc hắn trên vai, thu dọn lại những vật rơi trên nền đất, cậu nhặt khẩu súng lên và đeo lại chiếc kính râm. Giật mình khi thấy khẩu súng đã bị khóa chốt an toàn, cậu cười khẩy rồi thả hắn rơi xuống tấm bạt căng sẵn bên dưới. Jaejoong cũng leo xuống vác hắn ra ngoài xe rồi phóng đi thẳng.



-----------------------------------



- Ông chủ, cậu ta đã đưa hắn lên xe và rẽ vào phố One. – Người đàn ông lạ mặt nấp sau bụi cây gần nơi đỗ xe của Jaejoong nói vào điện thoại của mình



- …



- Vâng tôi hiểu, thưa ông. – Rời khỏi chỗ nấp, một chiếc xe màu xám chạy tới. Nhanh chóng lên xe, gã đi theo bóng chiếc xe đen sậm hướng đến phố One






23h45’ mọi người vẫn ra vào nhộn nhịp ở cái đất Seoul này nhưng chỉ trừ một nơi _ phố One. Có thể nói đối với cậu thì đây là nơi yên tĩnh nhất ở Seoul. Không xe cộ, không bảng hiệu đèn ne-ong, không tiếng nhạc xập xình ở các quán bar tất cả chỉ có một màu đen bao trùm tĩnh mịch. Vài ánh sáng hắt ra từ những gia đình nhỏ hòa vào ánh trăng bạc trải dài trên nền đất. Cậu dừng xe trước cửa một ngôi nhà hoang, đây là nơi cậu thường qua đêm khi không thể về nhà. “Tách”. Ánh đèn vàng dìu dịu đủ để làm sáng khắp căn phòng. Nói là nhà hoang nhưng trông nó cũng không quá bụi bẩn, hình như Jaejoong cũng thường xuyên quét dọn ở đây. Một bộ bàn ghế làm việc và một cái giường là tất cả những gì có trong phòng. Cậu vác hắn vào nhà quăng xuống sàn rồi tự pha cho mình một tách café nóng ở cái máy pha café đặt trên bàn. Nhấp từng ngụm nhỏ, hương vị café đắng lan tỏa trên đầu lưỡi nhưng cậu thích, bởi nó làm cậu cảm thấy thoải mái.




Thuốc mê vẫn còn tác dụng, hình như cậu đã cho quá liều. Đối phó với hắn mệt quá, nếu lúc đó cậu không xịt thuốc gây mê thì chắc cậu sẽ không thoát được. Bản thân là một sát thủ nhưng từ nhỏ đến lớn cậu vẫn luôn dùng súng để giết người. Cậu rành về súng hơn là các thế võ mà ba cậu đã dạy. Nếu lúc đó cậu không bất cẩn thì đã nã cho hắn một viên vào đầu rồi, đâu đế đến bây giờ hắn vẫn còn nằm mê man ở đây. Nhưng cậu không thể giết Yunho khi hắn còn đang bất tỉnh thế này. Đợi hắn tỉnh lại cậu xử cũng không muộn.




- Này, tôi đang ở đâu đây ? Chưa giết tôi sao? – mải suy nghĩ mà cậu không để ý rằng hắn đã tỉnh dậy từ bao giờ



- Bây giờ giết vẫn chưa muộn mà. Đâu cần phải gấp gáp như vậy. – Cậu đưa súng lên ngay trước mặt hắn




RÂẦM…….. RRẦMMM…………RR ẦẦẦM……..



- Kim Jaejoong, mày mở cửa ra mau nếu không tao sẽ phá cửa.



- Xông vào giết nó cho tao. Khử luôn thằng Jung Yunho. Giải quyết nhanh gọn, đừng để lộ ra ngoài. – Giọng một đám người láo nháo từ bên ngoài vọng vào.


1s


2s


3s






Cậu nhanh chóng lật nắp hầm ở góc căn phòng lên rồi chui xuống phía dưới. Một lúc sau cậu trèo lên tay cầm khẩu súng đã lên nòng.



- Này – Cậu quăng cho hắn một khẩu súng nữa rồi ra hiệu tiến sát về phía cánh cửa nhìn ra bên ngoài.



Khoảng hơn 20 người được trang bị đầy đủ súng và dao. Cậu không biết đó là ai vì có lẽ đã quá nhiều người thù oán cậu. Chuyện như thế này xảy ra như cơm bữa, chỉ có điều lần này có thêm hắn mà thôi.



Cậu và hắn im lặng chờ mọi chuyện xảy ra và như dự đoán có 2 tên vào xem xét tình hình bên trong. Cánh cửa được mở tung ra, vừa bước vào chũng đã bị YunHo đánh ngất bằng một đòn ở sau gáy. Cánh cửa lại khép lại đằng sau lưng. Bên trong trở lại vẻ yên ắng ban đầu. Một lúc sau, dường như đã quá sốt ruột, tên cầm đầu cho tất cả bọn chúng vào chỉ để lại 3 tên canh gác phía ngoài. Thấy chúng đập cửa, cậu và hắn nhanh chóng nhảy qua lối cửa sổ phía đằng sau ngôi nhà.




- Theo tôi – Không đợi hắn trả lời, cậu đã kéo hắn chạy sang đống gỗ chất bên ngoài.



- Ba thằng đứng đó xử sao –YunHo hất mặt về phía 3 tên canh gác bên ngoài



- 3 viên – Cậu đưa khẩu súng lên nhắm thẳng vào đầu tên đầu tiên rồi nã một phát đạn ngay đầu.



- Để tôi – Hắn nói, giọng có vẻ hứng thú khi thấy tên thứ nhất đã gục xuống



- Đừ…n….





ĐOAÀNNG…..




Cậu định ngăn hắn lại nhưng không kịp nữa rồi. Tiếng súng chúa chát vang lên phá tan cái không gian tĩnh lặng của phố One. Cậu đã quên không nói cho hắn biết, cậu chỉ có một bộ phận giảm thanh thôi còn súng của hắn thì không có. Định sẽ đến lúc nào bị phát hiện thì mới để hắn bắn nhưng không kịp rồi.



- Bọn nó kìa – Một tên đã nhìn thấy cậu và hắn chạy ra từ sau đống gỗ. Bọn người bên trong ùa ra ngoài chạy theo bóng của cả hai đang ngày càng khuất dần.



- Tại sao bắn tụi nó mà không nói tôi hả - Cậu rít qua kẽ răng khi thấy hắn chạy với tốc độ khá nhanh.



- Cậu có nói cho tôi biết là súng không có bộ phận giảm thanh đâu – Hắn vẫn chạy hồng hộc kéo cậu theo phía sau



- Dừng lại đi tôi mệt rồi – Cậu thở dốc khi thấy hắn càng ngày chạy càng nhanh hơn



- Cậu làm sát thủ kiểu gì vậy, mới chạy chút xíu mà đã mệt rồi sao – Hắn cười khẩy thả tay cậu ra rồi núp sau một căn nhà cách đó khá xa



ĐOÀNG…ĐOÀNG…




Tiếng súng lại vang lên, hình như tên đó không thấy cậu và hắn nữa. Tình hình này có lẽ hắn sẽ lậy tung tất cả các ngôi nhà ở đây lên mất. Cậu chạy ra ngoài cho bọn chúng thấy rồi ung dung nhả từng phát đạn vào từng tên một. Mỗi một viên đạn đều cắm thẳng vào tim của mỗi tên.



ĐOÀNG….. ĐOÀNG ….



Lại một loạt súng nữa nhưng lần này là của hắn. Hắn đã đứng bên cậu bắn những tên còn lại. Có lẽ hắn bắn không giỏi như cậu nhưng hắn cũng bắt đầu tập dùng súng từ hồi 16 tuổi.



- Hết đạn rồi – Hắn nói trong khi vẫn kéo cò nhưng không còn viên đạn nào nữa.



YunHo kéo tay cậu chạy vào trong những dãy nhà. Bọn chúng đuổi theo bám riết, cậu và hắn vẫn chạy quanh mọi khu nhà. Tiếng người, tiếng bước chân và cả tiếng súng, máu trải đầy khắp các con đường. Xác người rải rác nhưng hình như chúng vẫn chưa chấm dứt cuộc truy sát này.



- Bên kia, tao thấy chúng chạy về phía khu rừng Dead End phía Tây kìa – Một trong những tên đi đầu hét lên khi thấy cậu và hắn chạy vào khu rừng tử thần.



- Đuổi theo, đừng để chúng chạy thoát - Tên cầm đầu dẫn bon tay sai chạy vào trong
khu rừng phía Tây – Dead End.



- Bọn chúng kìa, bắt lấy nó



Cả đám người chạy về phía khu rừng, nã súng vào những gốc cây xung quanh để đánh động bọn thú dữ tránh xa. Sương đêm phủ trên những tán lá đọng lại thành từng giọt. Lạnh lẽo và khô khốc. Tiếng thú rừng hú vang dội, ánh đèn pin soi lập lòa trong đêm tối. Bọn người hắn đi sâu vào bên trong khu rừng duy nhất và cũng là nơi đáng sợ nhất ở cái đất Seoul này. Người ta nói, đã nhiều người đi vào rừng săn bắn nhưng bị mất tích và cho đến ngày hôm sau thì xác sẽ đặt trước cửa nhà người đó. Vậy nên Bọn chúng cũng không dám đi vào sâu mà chỉ men theo phía bìa rừng.



- Mất dấu chúng rồi, chúng ta có nên về không ông chủ



- Có lẽ bọn chúng đã vào sâu trong rừng rồi, chúng ta rút đi, càng vào sâu chúng nó sẽ không thoát được đâu – Tên cầm đầu cười nửa miệng, rút điếu thuốc lá trong bao ra hút một hơi rồi phả vào màn đêm mờ ảo.





- Cậ….u..u........ch…ạ..y….c..hậ..m……..lạ..i….ch…út… .đi…- Hắn nói nặng nhọc khi thấy mình đã chạy quá sâu vào rừng. Không phải vì hắn mệt mà vì hắn cũng đã từng nghe qua khu rừng chết này rồi. Nếu không chết dưới tay bọn người săn đuổi kia thì cũng làm thịt cho thú dữ.



- Thế nào, không còn nói tôi sát thủ “dỏm” nữa chứ - Cậu cười đắc thắng khi dừng lại bên một con suối nhỏ, khu rừng này cậu đã quá quen với nó. Đã bao nhiêu lần rượt đuổi cậu chạy vào trong này. Vậy thì sẽ chẳng còn ai dám đuổi nữa và tất nhiên lần này cũng không ngoại lệ.



- Đừng nói là cậu quan tâm đến câu nói của tôi lúc nãy nhé - Hắn thích thú nhìn cậu



- Sắp chết rồi mà còn nói nhiều nhỉ - Cậu rút khẩu súng ra, lấy khăn lau báng súng nhìn hắn sắt lạnh.



- Không phải đã hết đạn sao ? - Hắn trố mắt nhìn cậu



- Tôi có nói sao – Cậu cười thích thú.



- Uhm, mà trước khi chết tôi hỏi cậu được không ? Tại sao cậu không để cho tôi chết lúc bọn nó bắn mà phải chạy đến đây rồi mới hạ sát. – Hắn nhìn cậu dò hỏi.



- Tôi muốn tự tay giết chết con mồi của mình hơn – Cậu lúng túng vài giây rồi nhìn vào mắt hắn mà nói



- Vĩnh biệt



Viên đạn bay ra từ nòng sứng của cậu cắm thẳng vào ngực trái hắn. Gục xuống nền đất lạnh căm, hắn rị lấy phần áo đã dần thấm máu phía bên trái khuôn ngực, máu tràn ra ngoài thi nhau rơi xuống những bông hoa dại trắng tinh khiết quyện với màu đỏ rực của bình minh. Cái nhếch mép chết chóc trên khóe môi rỉ máu. Cậu xoay người đi về phía bình minh rực lửa để lại hắn nằm đó sau khi chụp lại tấm hình bằng chứng cho việc: Jung Yunho đã chết.

------------------END CHAP 1 --------------------


P/s: Lần đầu viết fic, mình thật sự là không có năng khiếu nên có lẽ không được hay. Các bạn hãy com nhiệt tình vào để mình biết mà sửa chữa. Thanks
Về Đầu Trang Go down
InsaJJ
(¨`• † cross † •´¨)
(¨`• † cross † •´¨)
InsaJJ

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : YunJae and KyuMin
Tổng số bài gửi : 813
Won : 1346
Thanks : 101
Age : 28
Đến từ Đến từ : (¨`• YunJae's Heaven •´¨)

[PG-13] CaFe ~ N.O.I.R Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R   [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R I_icon22Fri Apr 30, 2010 12:54 pm

OOOOOOO!!!! ^^

Một kiểu fic mà lâu lắm rùi mới đọc lại ^^

Tự nhin thấy lạ lạ hay hay ^^

Yun và Jae gặp nhau có sớm quá không nhỉ???? ^^ Nhưng ta thích vậy Laughing

Đọc xong chap 1 mà thấy toàn máu với màu đen ko à =.= Bắn nhau loạn tùng phèo cả lên =.= Rùi đoạn cuối nữa...

Này, chắc Jae không để cho Yun chết dễ dàng thế chứ nhỉ? ^^ Ta bít mà... ko thể đâu ^^

Tự nhin mún bít sau đó 2 đứa nó sẽ ra sao ghê =))

Chắc thú vị lắm ^^ Cảm ơn Raeri nhé ^^ Mình chờ chap sau. ^^

Cố lên nha!
Về Đầu Trang Go down
http://twitter.com/#!/Insa_Joongie
Kim RaeRi
♥ Only 18 angels in my heart ♥
♥ Only 18 angels in my heart ♥
Kim RaeRi

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : YunJae
Tổng số bài gửi : 612
Won : 901
Thanks : 135
Đến từ Đến từ : Nhà của Jaejoongie !!
Gia huy : [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R CS0.12317292_55950_1


[PG-13] CaFe ~ N.O.I.R Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R   [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R I_icon22Sat May 01, 2010 6:28 pm

@InSa: nàng không biết ếk chứ. Cái này ta có post bên SexyJJ mà. Bên đó đến chap 3 rùi ếk. Nhưng mà thui nàng đọc bên này di hen Very Happy. Thanks nàng nhá. YunJae gặp nhau như vậy là bình thường mà. Ta muốn nó nhanh tí ý mừ. Nhớ theo dõi nhé.

Chap 2:


- Đã khử được hắn, chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu ?


- Hửm. Chắc chứ - Giọng lão tỏ vẻ nghi ngờ - Được rồi, 1h sau tại Forgotten Season.


- Ok – Không đợi trả lời, Jaejoong dập máy rồi đi về nhà. Cậu cần phải thay bộ đồ dính đầy bùn đất này mà không cho Su biết. 7h sáng cậu sẽ gặp lão và nhận nửa số tiền còn lại. Một đêm dài mệt mỏi…




7h sáng, Jaejoong phóng xe đến Forgotten Season như đã hẹn. Bước xuống xe, cậu vào bên trong rồi nhìn một lượt khắp căn phòng sang trọng và tiện nghi ở đây để tìm lão ta. Jaejoong thấy lão ngồi ở phía cuối căn phòng, cái bàn ngay sát cửa sổ. Cậu từ từ bước tới…



- Một café đen - Cậu với tay gọi cô phục vụ rồi kéo ghế ngồi xuống đối
diện với lão


- Đúng giờ nhỉ. Chứng cứ đâu? – Giọng lão khinh khỉnh



- Làm gì mà vội thế - Cậu đón ly café từ cô phục vụ đặt xuống bàn rồi bắt đầu khuấy nhẹ.



- Nhanh đi, tôi không có thời gian cho cậu đâu…..Cậu không dùng đường sao – Lão trố mắt ngạc nhiên khi cậu nhấp một ngụm café nóng mà không bỏ vào một viên đường nào.



- Thì sao, không được à – Cậu cười nhẹ




- Hắn đã chết? – Lão hỏi giọng nghi ngờ


Cậu nhướn đôi lông mày lên nhìn lão rồi lại tiếp tục nhấm nháp ly café của mình.



- Không tin sao – Cậu rút trong túi áo ra tấm hình mà cậu chụp khi bắn hắn trong rừng đưa cho lão – Thế nào ?



- Uhm, có vẻ như cậu đã hoàn thành xong công việc rồi nhỉ - Lão nói nhưng vẫn nhìn chăm chú vào tấm hình.



- Tất nhiên. Tiền ?



- …



Lão rút trong túi áo ra một chiếc phong bì gặt lên bàn rồi đẩy về phía Jaejoong. Cậu cầm lên, nhanh chóng xé chiếc phong bì rồi bắt đầu đếm.




- Thế nhé. Tạm biệt. – Đếm xong, cậu nhếch mép tỏ vẻ hài lòng rồi kẹp một ít tiền dưới ly café đã cạn. Nhanh nhẹn bước ra ngoài.




Lão định nói gì đó nhưng lại thôi. Nhìn theo bóng cậu đã đi khuất, lão nhíu mày suy nghĩ về con người kỳ lạ ấy. Có thật là cậu đã giết hắn không ? Hôm qua rõ ràng là cậu và hắn đã chạy vào khu rừng ấy mà sao cậu lại có thể thoát ra được. Nếu có ý định giết hắn thì tại sao cậu lại chạy trốn ? Còn tấm hình này nữa, người trogn hình đúng là Jung Yunho cơ mà ? Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu nhưng lão cũng thanh toán li café của mình rồi ra xe đi thẳng.




Cậu không về nhà hẳn, chạy xe loanh quanh trên con đường quen thuộc. Trời đã vào đông, cây hai bên đường đã trụi hết lá, từng cơn gió se lạnh luồn vào mái tóc bồng bềnh của cậu. Jaejoong dừng xe tại một công viên cho trẻ em. Chạm nhẹ vào chiếc xích đu nhỏ đã gỉ, mỉm cười, cậu ngồi lên nó. Đung đưa người nhẹ nhàng, cậu cảm nhận từng cơn gió lên lỏi qua lớp áo sơmi chạm vào da cậu lạnh buốt.




------------Jae’s POV………….



- Không biết hắn đã chết chưa nhỉ ? Nếu may mắn hắn có thể qua nổi nhưng nếu không thì có lẽ hắn không thể sống được lâu.



……………




- Aish, mà tại sao mình lại nghĩ tới hắn nhỉ. Kệ hắn chứ, mình đã hoàn thành xong rồi mà. Sau đó mình sẽ đưa Su đi chữa bệnh rồi anh em ta lại sống bình thường như trước thôi. Không liên quan gì đến hắn cả.




------------End Jae’s POV……….




Cậu đứng dậy nhìn lại khắp công viên rồi ra xe về nhà. Chiếc xích đu vẫn còn đung đưa một lúc mới ngừng hẳn, lưu lại một chút hơi ấm của cậu – người bạn thuở nhỏ.




Trong căn hộ nhỏ ở phố Checkmate




- Hyung đi đâu mới về vậy. Phải mặc áo vào chứ, trời lạnh lắm đấy – Giọng JunSu vọng ra khi nghe tiếng mở cửa.


- Uhm, hyung biết rồi. Ủa sao hôm nay em không đi học. – Cậu bỏ đôi giày lên kệ rồi bước vào nhà.



- Hôm nay là kì nghỉ đông mà. Hyung ăn sáng chưa, sáng nay vừa mới về đã đi luôn, để em nấu mì cho nhé.



- Thôi, để hyung tự làm cũng được mà. Em lên ôn bài đi. Mà khi nào thì em đi du học hả Su ? – Cậu vào bếp, mở ngăn tủ lấy ra 1 gói mì và một bát kim chi



- Tháng 12, hyung – Junsu vừa ăn snack vừa xem tivi



- Uk, vậy khi nào em học xong chúng ta sẽ đi Bỉ chữa bệnh nhé



- Chắc em khỏi đi du học hyung à. – Su quay về phía bếp giọng nhỏ dần.



- Sao vậy? – Cậu ngừng tay quay lại phía Junsu



- Nhà chúng ta cũng không khá giả, mà nếu em đi rồi hyung sẽ sống với ai đây – Cậu ngước lên nhìn hyung mắt rưng rưng như sắp khóc.



- Ngốc!. Hyung là ai cơ chứ? Với lại hyung đã lớn rồi sẽ biết tự chăm sóc cho bản thân chứ - Cậu vò đầu đứa em của mình rồi cười hiền. – Hứa với hyung không được nói như thế nữa nhé, em phải đi học vì tương lai sau này nữa chứ.



- Dạ. – Junsu cười tươi quay lại tiếp tục ăn gói Snack dang dở



Trở lại bếp, mặt cậu đượm buồn. Không biết sẽ thế nào nếu như Su biết được rằng số tiền nuôi thằng bé phải đánh đổi bằng mạng người. Nó sẽ nghĩ như thế nào về cậu đây ?

------------END CHAP 2-------------------
Về Đầu Trang Go down
Kim RaeRi
♥ Only 18 angels in my heart ♥
♥ Only 18 angels in my heart ♥
Kim RaeRi

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : YunJae
Tổng số bài gửi : 612
Won : 901
Thanks : 135
Đến từ Đến từ : Nhà của Jaejoongie !!
Gia huy : [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R CS0.12317292_55950_1


[PG-13] CaFe ~ N.O.I.R Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R   [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R I_icon22Sun May 02, 2010 5:21 pm

@ Sa: này cô, tôi nói là cô com cho bên SexyJJ nữa mà. Huhuhuhu. Àk, có chap mới rùi nhá (ở cả 2 bên) ^^!

Chap 3:


- Thế nào rồi ? – Chẳng buồn đưa mắt quan sát vì đã biết chắc đó là ai, người đàn ông ngồi chăm chăm nhìn vào chiếc laptop lên tiếng khi nghe thấy âm thanh mở cửa.



- Dạ, đã hoàn thành xong rồi ạ - tên mặc vest đen tay cầm xấp hồ sơ cúi thấp người nói.



- Nói đi – Rời mắt khỏi chiếc laptop, ông ta dựa hẳn người ra phía sau nhâm nhi tách café nóng.



- Kim Jaejoong là một sát thủ nổi tiếng, theo nghiệp người cha đã mất do bị phản bội 12 năm trước. Sống cùng với em trai hắn tên là Kim Junsu - học sinh chọn của trường năng khiếu quốc gia đi du học tại Bỉ. Khi khám sức khỏe làm hộ chiếu thì biết bị bệnh. Jaejoong là một sát thủ xuất sắc, là tiêu điểm của mọi băng nhóm tại Hàn nhưng cậu hoạt động riêng lẻ và rất có uy tín….bla…bla..



- Còn gì nữa không – Hắn nhắm hờ mắt, chân gác hẳn lên bàn.



- Thưa không – tên tay sai kết thúc màn tóm tắt thân thế về người con trai tên Kim Jaejoong


- Để tập hồ sơ trên bàn – Ông lạnh lùng phẩy tay



Tên tay sai cuối đầu rồi lui ra. Cánh cửa vừa khép lại, hắn ngồi thẳng dậy, với tay lấy tập hồ sơ đặt trên bàn. “Kim Jaejoong, cậu là ai và người nào đã sai cậu giết tôi” hắn nghĩ thầm rồi nhếch mép cười.




~~~Flashback~~~



- Sao rồi SiWon – Yunho nằm trên chiếc giường của mình nói với tay bác sĩ đang xếp lại túi dụng cụ.



- Không sao, vết thương dưới tâm thất 3 cm, vùng trống của khoang bụng nên không nguy hiểm nhiều về tính mạng. Nhưng cần phải nghỉ ngơi vài ngày để bình phục hẳn. Mà sao cậu lại để cho tên đó bắn cơ chứ ? Haizzz...- chàng bác sĩ trẻ tỏ ve quan tâm


- Nói nhiều quá, lui đi – Yunho bực tức nhớ lại lúc Jaejoong bắn hắn


- Tùy thôi



Tên bác sĩ bước ra ngoài để lại YunHo một mình bên trong. Hắn cũng khôngthể hiểu nổi mình, tại sao lại có thể để con người đó bắn dễ dàng như thế. Chẳng phải ban đầu chỉ muốn chơi đùa một chút thôi sao, tại sao hắn lại cùng chạy với cậu vào khu rừng đó để phải lết cái thân hình đẫm máu này ra ngoài bìa rừng rồi kêu người đến đưa về ?? Hắn vì không còn làm chủ bản thân hay là do quá bất cẩn ?? Hắn suy nghĩ nhiều rồi ngủ lúc nào không hay. Trong giấc mơ hắn gọi tên cậu, nhỏ thôi như để khắc sâu vào tâm trí. Lại một cái nhếch mép nguy hiểm....




6h sáng tại ngôi biệt thự Rising Sun




- Ông chủ, bác sĩ Choi bảo là ngài cần phải nghỉ ngơi mà – Ông quản gia lên tiếng khi thấy YunHo chuẩn bị đồ để đến công ty



- Lắm chuyện quá! - Hắn hằn học



- Nhưng sức khỏe của ngài vẫn chưa bình phục hẳn, không nên hoạt động nhiều, và…..



- Ta tự lo được. chuyện đó sẽ không tái diễn thêm lần nào đâu– Hắn cắt ngang câu nói của ông quản gia rồi quay lưng bước vào xe



~~~~End Flashback~~~~




Yunho đặt tách café xuống rồi chạm vào vùng vết thương chưa lành. Hắn lại nghĩ về cậu. Jaejoong thật sự để lại cho hắn chút cảm giác gì đó. Hắn không thể hiểu nổi tại sao tài bắn súng của cậu mà lại bắn hắn lệch những 3 cm. Không lẽ cậu tha cho hắn sao? Nhưng cậu cần tiền để chữa bệnh cho em trai cơ mà? Yunho bước đến chiếc bàn café ngay cuối phòng, miết nhẹ tay lên mặt kính của chiếc khung hình – một cô bé với khuôn mặt rạng rỡ bên cạnh cậu bé mặc chiếc áo thun màu đỏ. Hắn mỉm cười thật nhẹ.





-------------------------------------------------




Trường năng khiếu, 9h45’



- Em Kim Junsu vào phòng hiệu trưởng có việc – GVCN lớp thanh nhạc nói với cậu sinh viên đang ngân nga một giai điệu nào đó.



- Dạ, vâng – Cậu lúng túng đứng dậy cuối đầu chào cô giáo rồi bước ra khỏi lớp rồi đến phòng hiệu trưởng



KNOCK……………..KNOCK…………….



- Mời vào



- Dạ, em là Junsu lớp thanh nhạc A3 – Junsu đẩy nhẹ cánh cửa gỗ treo tấm bảng “Phòng hiệu trưởng” rồi bước vào.



- Chào em. Chắc là em không hiểu tôi gọi em về việc gì ? – Thầy hiệu trưởng ngừng lại một lát nhìn biểu hiện của cậu rồi tiếp tục – Vậy thì chúng ta vào thẳng vấn để nhé. Em là sinh viên chọn của trường đi du học Bỉ, nhưng lại không đủ điều kiện thể chất vì vậy em phải sớm chữa bệnh để có thể làm hộ chiếu. Nhà trường đã bàn bạc về việc này và sẽ sắp xếp cho em nghỉ học một thời gian để có thể chữa khỏi bệnh, đồng thời chu cấp một khoản tiền nhỏ cho em. Em thấy thế nào?



- Dạ. Em cảm ơn thầy. Xin thầy cho em thời gian để suy nghĩ, ngày mai sẽ nói với thầy được không ạ ? – Mọi việc xảy ra quá nhanh không khỏi làm cậu bất ngờ.


- Được rồi, em cứ suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời. Thầy biết nếu để em nghỉ học thì thiệt cho em nhưng nhà trường muốn tạo điều kiện tốt nhất để em có thể học hỏi nhiều điều bên Bỉ. Em có thể về lớp.



- Dạ, vâng. Xin phép thầy – Cậu cuối đầu chào thầy rồi về lớp.





--------------------------------------






- Còn gì để nói không ? – Jaejoong nhìn người đàn ông nằm dưới nền nhà với ánh mắt sắc lạnh.



- Ai đã sai mày giết tao ? – Người đàn ông cố gắng gượng dậy, máu từ bụng chảy ra khá nhiều, chân và tay chi chít những vết rạch.



- Hãy xuống mà hỏi diêm vương nhé – Cậu cười khẩy rồi ban cho gã một viên kẹo đồng. Viên đạn lao thẳng đến tim người đàn ông ấy rồi không kịp kêu lên một tiếng, gã gục hẳn xuống. Kết thúc…….




Một lần nữa cậu quay bước đi. Hình ảnh Yunho lại hiện về trong đầu cậu. Hôm nay cậu cũng nhận một hợp đồng giết tên chủ tiệm vàng cuối phố. Và cũng như mọi lần khác, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ nhanh gọn.



---------------------------------------




- Su àk, em về rồi sao ?



- Dạ. Hyung mới về àk



- Ùk. Để Hyung làm bữa tối nhé.



- Hôm nay thầy hiệu trưởng có nói rằng sẽ thu xếp cho em nghỉ học để chữa bệnh và còn chu cấp cho chúng ta một khoảng tiền nữa. Hyung thấy thế nào ?



- Hyung cũng tính là sẽ cho em nghỉ học để khám sớm rồi vào nhập học luôn. Đồ đạc hyung đã chuẩn bị sẵn rồi. Hai ngày nữa chúng ta sẽ sang Bỉ. Ngày mai em có thể xin nghỉ được rồi đấy. – Cậu cười tinh nghịch



- Dạ.


-----------------------------------------


2 ngày sau, Jaejoong đưa Junsu sang Bỉ để chữa bệnh. Họ được đưa vào một bệnh viện lớn chuyên khoa nội để chữa trị. Vì bệnh của Su cũng không khó khăn lắm đối với các bác sĩ ở đây nên chỉ cần một thời gian ngắn để hồi phục lại sức khỏe.


Hôm nay là ngày Junsu xuất viện, Jaejoong cũng đã thuê được một căn hộ nhỏ, giá rẻ để hai anh em có thể sinh sống và chuẩn bị cho Su vào trường năng khiếu tại đây. Cậu mua một số thức ăn mà Su thích và đến bệnh viện để đón thằng bé về.



- Xin lỗi cho tôi hỏi, bệnh nhân tên Kim Junsu ở phòng này được chuyển đi đâu ? – Jaejoong bước vào phòng 151 – phòng bệnh của Junsu, bên trong chỉ có một cô y tá đang dọn dẹp. Không thấy Junsu trên giường, cậu vội hỏi.



- À, anh có phải là Kim Jaejoong anh trai của bệnh nhân? Lúc nãy có chú của bệnh nhân đến đón rồi, anh .....



*Bịch* túi đồ ăn trên tay cậu rơi xuống nền đất lạnh ngắt, âm thanh khô khốc vang lên cắt ngang câu nói của cô y tá trẻ



- CÁI GÌ ? Cô nói gì, có người đến đây đón em trai tôi rồi ư ? – Jaejoong trợn tròn mắt nhìn cô y tá



- Va...â..ng – Mặt cô gái tái lại vì sợ, hoảng hốt lấy lá thư trên bàn đưa cho cậu rồi bước nhanh ra bên ngoài




Jaejoong ngỡ ngàng nhìn lá thư trên tay cậu, vội xé ra và đọc nhanh dòng chữ trên đó. Bỏ lá thư vào trong túi áo, cậu chạy xuống tầng hầm lấy xe phóng nhanh theo hướng của tấm bản đồ trong lá thư. Mồ hôi hai bên thái dương túa ra, trống ngực đập thình thịch báo hiệu một chuyện không lành. ‘SuSu àk, chờ hyung nhé’ cậu lao xe phóng thẳng đến một căn biệt thự ở vùng ngoại ô_DarkMic.

End Chap 3
Về Đầu Trang Go down
Kim RaeRi
♥ Only 18 angels in my heart ♥
♥ Only 18 angels in my heart ♥
Kim RaeRi

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : YunJae
Tổng số bài gửi : 612
Won : 901
Thanks : 135
Đến từ Đến từ : Nhà của Jaejoongie !!
Gia huy : [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R CS0.12317292_55950_1


[PG-13] CaFe ~ N.O.I.R Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R   [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R I_icon22Tue May 04, 2010 10:17 am

Không ai com cho ta hết. Bị bùn

Chap 4 :



Tâm trạng Jaejoong thật sự hỗn loạn, cậu cố gắng lái xe thật nhanh, luồn lách, cậu vượt mặt những chiếc xe một cách dễ dàng. Ở đất nước này cậu không quen ai, tại sao gã ấy – tên Micky khốn khiếp lại đang biết cậu đang ở đây ? Gã bắt cóc Su với mục đích gì ? Bức thư đó là có ý gì ?





« Muốn cứu Kim Junsu, em trai cậu thì hãy tới biệt thự DarkMic vùng ngoại ô phía đông. Muốn báo cảnh sát thì cứ việc nhé. Mạng đổi mạng ...
Micky »





Cậu dừng xe tại ngôi biệt thự ven biển. Nói là biệt thự cũng không đúng cho lắm nó to và rộng gần bằng cái sân vận động quốc gia ấy chứ. Màu sơn trắng phủ bên ngoài khiến nó toát lên một không gian tĩnh lặng, lạnh lẽo đến đáng sợ. Thoáng liếc sang tấm bảng ghi mấy chữ đỏ chói – PARK GIA, JaeJoong bước ra khỏi xe, nhìn quanh một lượt rồi đi vào cánh cổng đã mở sẵn. Sau khi đi qua một vườn hoa hồng JaeJoong tiến đến cánh cửa ra vào lớn với hai tên vệ sĩ đứng trước cửa, chúng nhìn cậu lạnh lùng :



- Cậu có hẹn trước với ông chủ không ? – Nhìn cậu một lượt, tên vệ sĩ lên tiếng hỏi



- Tránh ra, nếu không đừng ..... – Cậu gằng giọng




- Mời cậu vào




Cậu chưa kịp nói hết câu thì một tên mặc vest xám từ bên trong mở cửa và mời Jaejoong vào. Bất ngờ trước hành động của kẻ bắt cóc em trai mình nhưng cậu cũng bước vào. Quả thật cái vẻ bên ngoài của tòa biệt thự này chỉ là cái bia che mắt, bên trong hoàn toàn là một màu đen huyền ảo. Nền tường được lát bằng đá nhập ngoại màu đen óng ánh những hạt pha lê, các vật dụng như bàn, tủ đều làm bằng thủy tinh trong suốt. Ánh đèn đủ màu lập lòe nhưng đủ để cậu nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ complet trắng đang nhâm nhi thứ chất lỏng màu đỏ sóng sánh cùng màu với chiếc áo sơ mi đỏ cổ kiểu cách.Tóc gã được vuốt gel bóng loáng hất ngược về phía sau. Hai bên gã là 2 tên tay sai trong bộ vest xám và............




- JUNSU




Jaejoong hét lên khi thấy một trong 2 tên tay sai của gã giữ chặt em trai của cậu. Hai tay Junsu đã bị trói và miệng thì bị dán chặt. Toan chạy tới, chợt tên vừa mở cửa cho cậu đã ngăn lại cùng lúc ấy khẩu súng của tên kia thì đang kề sát vào đầu Junsu. Jaejoong nhìn đứa em trai của mình mà không khỏi lo lắng. Chính cậu đã khiến thằng bé bị liên lụy.




- Muốn gì ? – Jaejoong đưa mắt nhìn gã đang nhếch mép cười.Mặt cậu đanh lại, đôi mắt ánh lên những tia căm thù. Đã đến lúc cần để JunSu biết mọi chuyện rồi)




- Bình tĩnh nào Kim Jaejoong. Chẳng phải tôi đã nói trong bức thư gửi cho cậu sao ? Mạng đổi mạng – Hắn gằn giọng ở những từ cuối cùng, nhìn thẳng vào mắt cậu.



- Chỉ cần thả JunSu ra thì muốn xử tôi thế nào thì tùy – Cậu nói nhanh không đắn đo suy nghĩ.




- HAA....HHAAA....HHAAA...... – Gã cười lớn rồi đặt ly rượu đã cạn xuống chiếc bàn pha lê bên cạnh – thẳng thắn lắm nhưng tôi không cần cái mạng của cậu mà là của một người.




- Ai ? – Cậu hơi bất ngờ nhưng vẫn giữ giọng nói lạnh lùng ban nãy.




- Biệt thự Pháp, tầng 2 đường Survivor. Cậu cứ đến đấy sẽ biết người cần giết – Gã lại gần sát mặt cậu cách chỉ vài centimet



*BỐP*




- Tôi không thích có ai nhìn mình gần như thế - Jaejoong vung mạnh nắm đấm vào mặt gã. Mất thăng bằng gã ngã xuống sàn ngay sau đó tên tay sai dí súng vào đầu cậu.




- Hãy nhớ mạng đổi mạng. Tiễn khách – Gã đứng dậy quẹt vết máu trên khóe môi rồi lườm tên tên tay sai đang khống chế cậu. Hắn cúi đầu rút súng lại rồi mời cậu ra ngoài.




- Nếu JunSu có mệnh hệ gì thì hãy sớm mua quan tài đi – Giọng cậu nhẹ tênh nhưng đầy nguy hiểm nói với lại




Gã nhìn cậu bước ra xe qua lớp cửa sổ rồi nhếch mép cười. ‘Em đã trưởng thành rồi nhỉ, Joongie ngày xưa đã lớn thật rồi....’ Gã nghĩ thầm rồi quay về phía Junsu đang đứng đó. Hình như cậu đang muốn nói điều gì đó. Gã ra hiệu cho tên tay sai đang giữ cậu tháo lớp băng dính ra...





- Này, sao anh lại bắt cóc tôi rồi còn bắt anh hai đi giết người nữa. Mau thả tôi ra mau, anh trai tôi sẽ không bao giờ làm theo lời các người đâu – Junsu hét lên khi đã điều hòa được nhịp thở của mình, cậu bé cố vùng vẫy để thoát ra nhưng vô ích.




- Cái gì ? Cậu không biết anh trai mình là sát thủ hay sao, việc này thì nhằm nhò gì cơ chứ ? – Hắn cười khẩy thưởng thức ly rượu mới rót




- Anh trai tôi... là sát thủ. Đồ điên. JaeJoong hyung là một người hiền lành làm sao có thể là sát thủ được. Thả tôi ra ngay – Junsu lại càng cố vùng vẫy mong thoát khỏi gọng kìm của tên tay sai




- Nói nhiều quá, mau nhốt nó vào phòng đi – Gã bịt hai lỗ tay lại trước âm thanh kinh hoàng từ con người nhỏ bé đó ra






----------------------------------------------------------




10h30’ đường Survivor





Jaejoong lẻn vào bên trong ngôi biệt thự kiểu cách của Pháp. Vùng này chỉ có một ngôi biệt thự như thế này nên cậu cũng không khó khăn trong việc tìm kiếm. Cậu đu dây lên tầng 2 của tòa nhà, đáp mình lên lan can tầng 2 có một cửa ra vào lớn bằng thủy tinh trong. Nhìn vào bên trong căn phòng, một người đàn ông đăng xem xét lại sổ sách trên chiếc bàn làm việc đặt gần cửa kính. Cậu đoán chắc đó chính là con mồi. Jaejoong lia nhẹ tấm card mở khóa qua khe cửa rồi nhẹ nhàng bước vào. Cậu tiến sát về phía hắn rồi hướng thằng nòng súng vào thái dương, cười khẩy . Bỗng nhiên hắn cuối xuống gạt chân cậu. Nhanh nhẹn, Jaejoong nhảy lên cao đáp xuống bàn làm việc của hắn, cậu lộn 1 vòng sau đó đá xoay người trúng ngang vai khiến hắn loạng choạng ngã xuống sàn, cậu bước lại gần đưa súng nhắm thẳng vào đầu hắn :




- Khá đấy nhưng cần......



Chưa dứt lời hắn đã tung một cước nhắm thẳng bụng cậu, hai tay chống phía sau bật dậy. Hắn nhìn thoáng qua khuôn mặt của cậu rồi mỉm cười. Jaejoong lùi hẳn về phía sau một tay giữ lấy vết thương ở bụng, một tay rút ra khẩu súng ban nãy đưa lên nhắm vào hắn......





1s.....2s....... Jaejoong sững người. Cái tên đang đứng trước cậu lại là hắn – Jung Yunho.





Jae’s pov




Hắn đã thoát rồi sao, hắn cũng biết đường ra khỏi đó cơ đấy? Nhưng tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Đúng là con người ấy, cái đôi mắt màu đen thu hút ấy ……..Aishhh, mày nghĩ gì vậy Jaejoong, đi chết đi ? ‘




End Jae’s pov





Jaejoong nghĩ thầm bất giác cậu lắc đầu như xua đi một cái gì đó. Yunho đã trông thấy và nhếch mép cười. Từ từ tiến về phía cậu, hắn lên tiếng:



- Nhớ tôi chứ, Kim Jaejoong ? – Yunho ngồi xuống đẩy khẩu súng ra một bên rồi nhìn vào mắt cậu




- Tôi quen biết với anh sao ? - Jaejoong lúc này mới ý thức được mọi việc, cậu lại đưa khẩu súng ra trước mặt hắn. Bóp cò….. – Xuống hỏi Diêm Vương xem tôi có quen anh không nhé. Vĩnh biệt.

End Chap 4
---------------------------------
Comment plzz ~~~
Về Đầu Trang Go down
zuu_ichigo
--> Zuu đại nhân <--
--> Zuu đại nhân <--
zuu_ichigo

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : Only YunJae ( có thi thoảng đú ChunJae tí cho vui cửa vui nhà )
Tổng số bài gửi : 128
Won : 175
Thanks : 36
Age : 30
Đến từ Đến từ : Park's Farm
Gia huy : [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R Tekucopy-2

[PG-13] CaFe ~ N.O.I.R Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R   [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R I_icon22Tue May 04, 2010 8:04 pm

hầy...thế này mà bảo bạn Zuu là hok có ai vào com..?? Điêu toa chém gió..bổn quan del bài đy cho vỡ thớt bây h ~~


Đùa vậy, tháy fic lôi cuốn đấy chứ, sozi vỳ dã làm silent reader, nhưng tại hôm đấy Zuu onl chui nên hok thẻ type com cho Ri kưng ~~!! [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R 90956



H thỳ người ta com tử tế đây ~~!!


Giọng văn nhẹ nhàng, dẫn dắt ổn..diễn biến fic khá hợp lý, không quá hụt hẫng đâu. Thik cái kiểu dẫn dắt fic, cách miêu tả hành động.. Mà đúng như In nói, một kiểu fic đã lâu rồi mình không đọc



Cái chỗ bạn Ri dừng này..tớ đố chị Dê Dung dám bắn bòm anh Dun Ho nhà tớ đấy ??!!? Thách náh ~!! Có muốn làm goá phụ ko thỳ bẩu ??? [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R 100321


Dù sao thỳ...Ri kưng cố lên ~~~ Đợi kưng update ~~ [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R 796938
Về Đầu Trang Go down
https://dbsjcouple-heaven.forumtwilight.com
Kim RaeRi
♥ Only 18 angels in my heart ♥
♥ Only 18 angels in my heart ♥
Kim RaeRi

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : YunJae
Tổng số bài gửi : 612
Won : 901
Thanks : 135
Đến từ Đến từ : Nhà của Jaejoongie !!
Gia huy : [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R CS0.12317292_55950_1


[PG-13] CaFe ~ N.O.I.R Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R   [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R I_icon22Sun May 09, 2010 6:26 pm

Chap 5:

*Tạch*



*Tạch*


Jaejoong đớ người, mắt mở to nhìn khẩu súng. Cậu bóp cò đến hailần mà vẫn không thấy viên đạn nào được bắn ra cả. Yunho vẫn giữ nụ cười nửa miệng trên khuôn mặt. Một tay hắn tước lấy khẩu súng, tay còn lại giữ chặt 2 tay cậu rồi luồn sợi dây xích từ cổ tay mình sang khóa lại.



- Cậu vẫn còn sơ hở như ngày trước nhỉ. Không thấy chốt an toàn đã khóa rồi sao?



- Anh…. – Cậu đỏ mặt vì tức giận, hắn đã chốt khóa lúc nào không hay. Định vùng dậy nhưng chợt nhận ra tay mình đã bị khóa và chân hắn đang đè chặt 2 chân cậu xuống sàn.



không thể chống cự,la hét bởi người của hắn sẽ xông tới ngay. Jaejoong càng giãy giụa thì hắn lại càng đè chặt chân cậu xuống. Một lúc sau, khi thấy cậu đã có vẻ thấm mệt, Yunho mới rút trong áo ra thêm một sợi dây xích nữa khóa 2 chân cậu lại. Hắn từ từ đứng dậy đút khẩu súng của cậu vào túi áo rồi tiến đến chiếc kệ sách đặt gần bàn làm việc. Jaejoong để ý thấy hắn đang thay đổi một số vị trí cuốn sách nào đó. Mồ hôi túa ra hai bên thái dương, không phải vì sợ hãitên YunHo ấy mà vì lo lắng cho JunSu. Nếu cậu chết, thằng bé sẽ ra sao?


*RẦM*



Một tiếng động khá lớn làm Jaejoong giật mình. Chiếc kệ sách đã xê dịch sang một bên để lộ ra một căn hầm bí mật. Vẫn khuôn mặt vô cảm, Yunho bế xốc cậu vào bên trong rồi nhấn nút, chiếc kệ từ từ trở về vị trí ban đầu. Không gian bên trong khá rộng nhưng chỉ có 4 cửa sổ nhỏ để thông khí ra bên ngoài. Có 2 tên mặc vest xám đang cúi đầu chào hắn.



- Treo cậu ta lên – Hắn ra lệnh cho một tên đứng gần đấy rồi thả cậu xuống nền nhàlạnh ngắt. Một trong hai tên tiến về phía Jaejoong rồi lôi cậu ra treo trên thanh xà ở phía bức tường đối diện hắn.



- Lâu ngày quá nhỉ, không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây – Hắn thả mình trên chiếc ghế sopha nhâm nhi tách café nóng.



- … - Khuôn mặt cậu không chút cảm xúc, quay mặt đi tránh tia nhìn của hắn



- Lần trước thoát chết có được gọi là may mắn không nhỉ ?!? – Giọng hắn châm chọc



“Xì nếu như tôi không tha cho anh thì bây giờ còn ngồi đây mà nói nữa không” Cậu nghĩ thầm



- Thả tôi ra – Jaejoong vẫn ngoảnh mặt đi nói đủ cho hắn nghe



- HaHa, cậu nghĩ là tôi có thể thả người có ý định ám sát mình ra sao ? Ai sai cậu giết tôi – Hăn gằn giọng ở mấy từ cuối.



- Không biết – Cậu bướng bỉnh



- Thật không ? - Yunho vừa hỏi vừa tiến về phía cậu rút khẩu súng của cậu ra xoay nhẹ trên những ngón tay.



- Thật – Cậu thoáng rùng mình khi nghe chất giọng nhẹ tênh của hắn. Jaejooong quay mặt lại, thấy hắn đang đi lại gần với khẩu súng trên tay.



- Tôi cho cậu một cơ hội cuối đấy. Ai sai cậu giết tôi ? Vẫn chất giọng đe dọa ấy, đôi mắt Yunho sắc lại, cái nhếch mép hiện hữu trên khuôn mặt.



- ... – Cậu im lặng không nói gì, quay mặt đi nơi khác tránh nhìn vào mắt hắn một lần nữa



*Tạch*




Tiếng bóp cò vang lên, Jaejoong cảm nhận được máu từ vai trái cậu đang thi nhau chảy ra rát buốt. Cậu quay lại nhìn hắn, khẩu súng của cậu đang yên vị trên tay hắn vẫn chưa hạ xuống. Nhìn vết thương trên vai trái, cậu nhăn mặt không nói gì. Yunho rút trong áo ra một chiếc máy ảnh nhỏ chụp lại hình cậu đang bị trói.



- Gửi cho Park Yoochun – Yunho đưa tấm hình vừa chụp kèm theo một tờ giấy ghi địa chỉ cho tên đàn em. Gã nhận lấy rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Hắn nhìn cậu một lượt rồi dặn dò tên còn lại điều gì đó. Nhận được cái gật đầu của gã, hẵn nhếch mép rồi đi khuất.




Jae’s pov



Hắn biết người thuê mình giết hắn là ai sao, tên này quả không tầm thường. Không ngờ lại đụng độ với hắn một lần nữa, quả đất tròn nhỉ. Không biết giờ này Junsu ra sao? Có lẽ nó cũng đã biết được sự thật rồi. Nó sẽ tha thứ cho mình chứ ? Không biết tên Micky khốn khiếp có làm gì Su không ? Hắn mà dám làm gì Junsu thì đừng trách. Hyung đã hại em rồi Junsu à.


End Jae’s pov





Tại Park Gia



*Rầm*



Yoochun đập mạnh tay xuống chiếc bàn kính trước mặt.. Anh thả người trên chiếc sopha sang trọng, khuôn mặt nửa tức giận nửa lo lắng cho con người trong tấm hình vừa được gửi tới. Yoochun nhắm nghiền mắt mệt mỏi.


Chun’s pov



Aish. Lần này hắn lại thắng nữa rồi. Lại còn giữ Jaejoong nữa chứ. Không biết Jaejoong sẽ như thế nào đây. Jae àk, tại sao lại bất cẩn đến thế cơ chứ. Chẳng phải Jae đã từng bắn hắn khi còn ở Hàn sao. Bây giờ lại để hắn bắt như thế. Làm sao đây ?!?



End Chun’s pov




- Hoho, ai mà dễ thương thế này nhưng sao lại chảy máu nhiều thế nhỉ.



Tiếng một cậu con trai vang lên làm Yoochun để ý. Cái giọng này nghe quen lắm, đã lâu rồi nhưng nó vẫn vậy.



- Đâu nào, cho em xem với - Một người con gái chạy vào, giọng nói hí hửng tinh nghịch ngày nào



Yoochun bật dậy. Lần này thì không nhầm lẫn vào đâu được. Trước mặt anh là 2 đứa em mà anh yêu quý.



- Jinnie, Minnie hai em đã về rồi àk, sao không nói anh ra đón– Yoochun vui mừng chạy tới ôm chặt 2 người



- Uhm, tụi em vừa xuống sân bay rồi về đây luôn. Em sợ anh hai bận nên không nói anh ra đón – Người con gái lên tiếng đẩy nhẹ tay anh ra nói



- Anh hai àk, tụi em vừa xuống sân bay chưa kịp ăn gì đấy, đói bụng rồi nè, có gì mang ra cho tụi em ăn miếng đi chứ - Cậu con trai đặt tấm hình xuống bàn chu môi ra vuốt nhẹ cái bụng xẹp lép nói.



- Được rồi, ngồi nghỉ đi để nhà bếp làm xong rồi chúng ta cùng ăn. Cũng đã gần trưa rồi còn gì. – Yoochun cười tươi, quên đi nỗi mệt nhọc ban nãy rồi kêu đàn em mang đồ của 2 đứa lên phòng trong khi đợi nhà bếp làm bữa trưa.




Trong bữa ăn




- Lần này tụi em về ở đây luôn với anh hai. Chương trình bên đó đã hoàn thành xong rồi. Bây giờ về phụ giúp anh hai quản lý công ty theo tâm nguyện của appa – SooJin nói sau khi đã ngồi vào bàn



- Thế àk, cũng đã 2 năm rồi còn gì, hai đứa về đây là anh hai vui rồi. Cứ nghỉ ngơi đi đã rồi vào làm cũng được mà. – Anh nói sau khi gắp cho Changmin cái đùi gà.



- Không sao đâu anh hai, chiều nay là tụi em có thể lên công ty được rồi. Và anh hai cũng nên nghỉ ngơi một thời gian, anh vất vả nhiều rồi.- Changmin mắt sáng rực nhìn Yoochun cảm kích và bắt đầu ‘chiến đấu’ vì sự sống còn của bản thân



- Anh hai dạo này thế nào rồi ? Yah... của em chứ ... – SooJin hỏi khi đang tranh giành miếng thịt cuối cùng trong dĩa



- Anh vẫn vậy. Đã tìm ra người giết appa rồi. – Yoochun ngừng đũa giọng nghiêm lại nhìn vào 2 đứa



- Ai ? – Cả hai đồng thanh và tạm ngưng cuộc chiến tranh giành thức ăn, hướng ánh mắt sắc lạnh vào anh hai mình.



- Jung Yunho, Chủ tịch công ty thương mại quốc tế Y&J – Giọng Yoochun cất lên lạnh tanh



- Được rồi, ngay chiều nay tụi em sẽ điều tra hắn và sẽ thông báo cho anh hai. – Changmin lên tiếng khi thấy SooJin dường như đã không thể cất được lời nào sau một thời gian dài.



- Uhm. – SooJin ậm ừ



- Àk, người trong bức ảnh là ai vậy.- Changmin sực nhớ ra tấm ảnh ban nãy.



- Một tay sát thủ đang bị hắn nắm giữ - Yoochun đanh giọng khi nhắc tới hắn và tấm hình ban sáng.



- Sát thủ sao ? Cậu ta đang bị Yunho giữ àk – SooJin lên tiếng



- Uhm, thật ra anh đang giữ em trai của Jaejoong và bắt cậu ta phải giết hắn mới thả em trai – Yoochun nhẹ giọng



- Thôi được rồi, việc còn lại anh hai cứ để tụi em lo, anh hai cứ nghỉ ngơi đi. – Changmin xử nốt chén súp rồi xoa bụng đứng dậy.



- Hai đứa cũng đi nghỉ đi, chiều nay còn đi làm. – Yoochun đứng dậyrồi trở về phòng

End chap 5


Được sửa bởi nh0ck0n_l0ve_Her0_f0rever ngày Sat May 15, 2010 7:46 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
hachikun
† MODERATOR †
† MODERATOR †
hachikun

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : YunJae
Tổng số bài gửi : 116
Won : 228
Thanks : 60
Age : 37
Đến từ Đến từ : Yunjae's Heaven

[PG-13] CaFe ~ N.O.I.R Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R   [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R I_icon22Wed May 12, 2010 9:38 pm

Nah, nếu fic diễn biến theo chiều hướng này thì việc để YunJae và Yoosu nhận ra tình cảm của mình và đến với nhau sẽ phải miêu tả rất khéo léo nếu không sẽ dẫn đến bất hợp lý đó ^^ Nói chung là YunJae còn có vẻ nhen nhúm 1 tí tình cảm rồi, tuy rằng nó quá nhỏ bé và... sao Yun nỡ treo Jae lên như thế huhu, không chịu Cry không được hành hạ Jae Cry Còn Yoosu thì chả thấy có vẻ gì là có tình cảm với nhau cả Neutral Không biết sẽ tiến triển thế nào đây. Hồi hộp ghê, đợi chap mới Love

P/S: Thấy fic này ở bên sexyjj rồi nhưng mà chưa đọc bên đó, sang đây thấy mới đọc. Cơ mà com ở đây thôi, ở kia com vớ vẩn bị warn vì tội spam thì chết. Ở đây toàn mod dễ tính, ta có thể com nhảm =)) Ở đây không có thanks nên cộng cho nhóc mấy cái reputation nhá :*
Về Đầu Trang Go down
http://hero-sexyjj.com/diendan/
Lily
`°¤ø,¸Tiểu tuyết cầu¸,ø¤°`
`°¤ø,¸Tiểu tuyết cầu¸,ø¤°`
Lily

Tổng số bài gửi : 384
Won : 640
Thanks : 158
Age : 30
Đến từ Đến từ : ~♥ Blue heaven ♥~
Gia huy :
:.:


[PG-13] CaFe ~ N.O.I.R Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R   [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R I_icon22Sat May 15, 2010 5:42 pm

Ri kưg của ta, ta vào com cho nàng đây~~~
Bình thường thì ta sẽ không com đâu nhá =)) ta đọc chùa thôi~ ta không thích đọc fic ongoing~
Cơ mà nàng là đặc biệt đấy nhá =)) vầy nên là, ta có com nhảm thì đừng là có... phạt ta :">
E hèm! Bây h mới là nội dung chính đây =)) lan man quá ~

Nói thế nào nhỉ :-? thể loại này ta cũng đọc rùi, cơ mà chi tiết Yun và Chun là kẻ thù của nhau thì đúng là mới :-?

Chap 1 nhá:
Đoạn Jae nghe điện thoại~
Có thể đây là ý nghĩ của riêng ta thôi, cơ mà câu trả lời của Jae:
Trích dẫn :
Phải. Ông là …?
Chưa đủ lạnh lùng ý! Jae là sát thủ chuyên nghiệp mà, ta nghĩ câu trả lời kiểu như: "Ai?" hoặc "Có chuyện gì?" sẽ phù hợp hơn.
Còn nữa:
Trích dẫn :
Tôi là chủ tịch Jang của tập đoàn xe hơi JiJi, tôi muốn nhờ cậu giết một người tại biệt thự Rising Sun đường 0602, được chứ ?

Sao lại lật bài ngửa lên thế? Có ai đi thuê sát thủ mà lại khai tên và công việc của mình không? ^^
Một vấn đề nữa (cái này hơi vớ vẩn :">) là ông chủ tịch Jang đó có phải quá... kibo không? Trả có $1000 để thuê Jae =.=" ta thấy cần phải nhìu hơn như là $50000 chẳng hạn =))

À, ta thích cách nàng giới thiệu về phố One ^^ nghe như là một mặt khác của Seoul vậy. Và cả cách Jae bắn Yun nữa, haha, súng còn 1 viên đạn~ cách ra tay của Jae cũng rất dứt khoát nữa, ta còn tưởng khúc đấy Jae sẽ nương tay Razz may là không phải =))

Chap 2: đọc đến đây thì ta lại có thắc mắc Razz
Jae giấu Su chuyện mình là sát thủ, vậy thì Jae làm gì? Mà chuyện gặp gỡ các đối tác... :-?
Ta thích Jae che giấu mình hơn (vì Jae làm ăn bí mật mà Razz) như là đeo mặt nạ hoặc kính đen chẳng hạn, như vậy, chẳng ai biết Jae là ai :">

mà câu:
Trích dẫn :
Được rồi, 1h sau tại Forgotten Season
có phải là Jae đã đi suốt đêm, và lúc đt là 6h sáng? Razz

Chap 3: *mỏi tay quá Sad*
Ta tò mò xem người đàn ông đó là ai? Chắc sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến mọi chuyện đấy nhở :-?
Ôi~ bác sĩ Choi~~ bác sĩ đợp zai~~~ hý hý
Mà chàng Yun cũng hay thật, bị bắn vào gần tim mà vẫn ra khỏi rừng được Laughing. Vậy chi tiết "khu rừng đáng sợ" là nàng tung hỏa mù hả Neutral ta còn tưởng hai người họ bị mắc kẹt trong rừng mấy ngày chứ Laughing sau đó Jae vẫn lạnh lùng tặng Yun một viên kẹo đồng Laughing như vậy thì tình cảm của Yun và Jae sẽ rõ ràng hơn :">

Chap 4:
Vậy là Chun đã xuất hiện...
Như đã nói ở trên ý, ta bị bất ngờ với việc Yun và Chun là kẻ thù haha. Cơ mà không sao, vậy càng hay. Ta là ta thích bạn Chun "chết" bạn Su luôn =)) cho Jae kưg mất em zai =))
Và đây là chap Yun lại bị Jae "dí súng" >Smile hay đấy. Ta thích thái độ của hai người : đều lạnh lùng như vờn bắt đối phương nhưng vẫn có chút gì đấy nhẹ nhàng ^^
Cơ mà, sao ta toàn thấy Jae khen Yun đẹp thôi ý, còn Yun thì không có tý POV nào vầy nà? (hay là Jae đẹo mặt nạ thật =))). ta muốn xem Yun cảm nhận gì về người định giết mình ^^

Chap 5: *phù phù*
Jae ngây thơ đã bị lõ diện hê hê, có tên sát thủ nào mà lại bị khóa súng thế không chứ >Smile>Smile
Mà tại sao... Yun lại treo Jae lên thế =))
Xét về nội dung của fic thì thấy đấy là chuyện bình thường, dĩ nhiên là phải treo lên (hoặc trói) thì mới thẩm vấn. Cơ mà, Yun treo Jae thì thật là... =))>Smile
...
Jae bị Yun bắn...
nói thế nào nhỉ...
ta thích đoạn ấy nhất chap >Smile>Smile thích Yun như vậy, lạnh lùng chứ không bị "nhan sắc" của Jae đối gục một cách nhanh chóng như motip bình thường~
Còn về 2 người em của Chun thì chưa có gì rõ ràng cả (ngoại trừ cái tật chăm ăn của Min =))).
Có thể nói là mọi chuyện mới chỉ bắt đầu, chờ những chap sau (nếu có) của nàng nhá, cả phần sau nữa >Smile
Còn về giọng văn và cách diễn đạt thì ổn ^^ nàng có beta rùi mà, ta miễn góp ý =))

Vầy thôi~
mỏi tay quá rùi :">
(cái com này dài bằng 1 chap của nàng chưa nhể =)) hay là ta cứ đợi đủ 5 chap rùi cm một thể nhá =)))
Về Đầu Trang Go down
Kim RaeRi
♥ Only 18 angels in my heart ♥
♥ Only 18 angels in my heart ♥
Kim RaeRi

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : YunJae
Tổng số bài gửi : 612
Won : 901
Thanks : 135
Đến từ Đến từ : Nhà của Jaejoongie !!
Gia huy : [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R CS0.12317292_55950_1


[PG-13] CaFe ~ N.O.I.R Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R   [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R I_icon22Sat May 15, 2010 11:56 pm

@ Hachi: Aigooo~~~ Em không thích chúng nó iu nhau ngay từ đầu. Mà em muốn tụi nó phải trải qua nhiều thứ để đến được với nhau. Cơ mà trong fic này Yoosu cũng hok hơn gì đâu. Cũng chẳng phải Chun bám Su nữa cơ. Nó sẽ đến thật tự nhiên thôi. Kamsa~~~ Cảm ơn ss nhiều lắm nhé.

@ Mjn Young: Vâng, lại là một câu nói quen thuộc của Ri. Mọi thứ sẽ được làm sáng tỏ, các bí mật sẽ được bật mí nhưng chỉ có điều là sớm hay muộn mà thôi. Kamsa~~~ Cảm ơn bạn đã đọc và com cho fic

@ Ra: Thanks cô đã com cho fic, theo fic đến cùng đấy nhá Twisted EvilTwisted Evil

@ Li: Nàng com cho ta rùi đấy huh !! *hun hun*. Những gì nàng góp ý ta sẽ cố chỉnh sửa nhá. Cảm ơn nàng nhiều (ta lười trả lời quá a~~~)

Thôi, không giông dài chap mới đây~~~



Chap 6:

Chiều hôm đó, hai anh em nhà họ Park đến công ty để quản lý thay anh hai của mình, đồng thời họ tìm kiếm thân thế của Yunho và Jaejoong



- Jinnie, anh tìm thấy lý lịch của Jaejoong rồi nè. Thảo nào, Yoochun hyung lại thuê cậu ta – Sau một hồi chúi đầu vào chiếc laptop Changmin ngả người về phía sau rồi với tay lấy ly sữa nóng của mình


- Xem nào, cậu ta mới sang đây 6 tháng trước để đưa em trai đi chữa bênh. Quê ở ChangNam, lên Seoul sau khi cha mất……bla…bla.. Vậy là cậu ta cùng quê với em và Yoochun ư? – SooJin đi đến bên Changmin, đặt nhẹ cằm lên vai anh rồi chăm chú đọc



- Uhm, vậy là Chun hyung có quen cậu ta. – Cảm nhận được dòng điện chạy dọc sống lưng, người người nóng ran,anh vội vàng liếm môi nói nhanh.



- Có lẽ vậy. Lúc 5 tuổi em đã theo appa sang Nhật, đến khi 17 tuổi mới gặp lại Yoochun. – Cô đứng dậy khẽ nhăn trán nghĩ ngợi rồi trở về bàn của mình.



- Em đã tìm thấy thân thế của Yunho chưa – Changmin trở về trang chứng khoáng, bắt đầu một cuộc giao dịch mới.



- Chưa, em không tìm thấy chút thông tin nào về hắn cả. Trên cả các trang web trong và ngoài nước cũng không có lấy một chút gì. Em đã thử tìm trên các trang web riêng và cả những người đã từng làm ăn cùng hắn cũng không thấy. – SooJin đau đầu day day hai bên thái dương rồi cũng nhấp một ngụm sữa nóng.



- Hừm, tên ấy cũng không phải là hạng tầm thường đâu. – Changmin nhếch môi cười khẩy.




-----------------------------------




“Trong tuần vừa qua, cổ phiếu công ty YS trở thành điểm nóng. Trên sàn giao dịch, cơn sốt Park hoành hành, các loại cổ phiếu thi nhau rớt giá. Ngay cả công ty Y&J, đối thủ nặng ký của tập đoàn họ Park cũng không ngoại lệ….”




*Bụp*




Yunho ném mạnh chiếc remote lên ghế sopha gần đó rồi ngồi phịch xuống. Đưa tay vuốt ngược mái tóc ta phía sau hắn gầm gừ:



- Chết tiệt, không biết tuần này tại sao công ty gã lại lên nhanh thế chứ ?
- Nghe nói em gái của Park Yoochun – Park SooJin và con trai nuôi của nhà Park – Park Changmin mới về từ tuần trước và lên tiếp quản công ty ạ. – Tên cận vệ cúi đầu nói với hắn.



- Aish. Không được rồi, mới có một tuần mà đã làm mưa làm gió trên thị trường chứng khoán thì không phải tay vừa. – Hắn nhấp một ngụm café rồi chợt hỏi – Kim Junsu sao rồi ?!



- Hiện nay cậu ấy vẫn trong tay họ và vẫn bình an vô sự. Ngoài ra thì cậu ấy không được ra khỏi căn phòng đang ở



- Được rồi, lui – Hắn phẩy tay ra hiệu cho tên cận vệ. Gã cúi đầu chào hắn rồi ra ngoài.



*Rầm*




Cánh cửa gỗ mở toang ra. Jaejoong bước vào bên trong cùng lúc tên cận vệ ấp úng định nói gì đó nhưng nhận được cái khoát tay của Yunho nên lại lui ra.



- Junsu như thế nào ? – Cậu ngồi xuống chiếc sopha lên tiếng hỏi. Khuôn mặt vẫn vô cảm nhưng giọng nói không giấu được vẻ lo lắng.



- Kim Junsu đang ở trong nhà Park và cho đến bây giờ thì vẫn ổn. – Hắn đi loanh quanh trong phòng thưởng thức tách café



- Một là tôi sẽ giết anh, hai là anh cứu Junsu về đây cho tôi.



- Thử xem. Cậu mà giết tôi được thì tôi sẽ cho cậu đi lại trong nhà này sao. – Hắn tiến lại gần cuối xuống nhìn kĩ khuôn mặt cậu.



- Anh…- Cậu tức tối bỏ ra ngoài.



Jaejoong về căn phòng mà cậu được Yunho cho ở tạm. Thả mình trên chiếc giường đặt ở giữa căn phòng, cậu thở ra mệt mỏi khi nhớ đến đứa em trai của mình. Đã một tuần rồi, không biết Junsu thế nào, có ăn uống đầy đủ không, hắn sẽ làm hại thằng bé chứ ?! Bao nhiêu câu hỏi cậu nuốt vào bên trong. Đau. Không đau sao được khi đứa em trai – người thân duy nhất của cậu đang bị bắt giữ. Nếu như Junsu có mệnh hệ gì, cậu sẽ phải như thế nào ?! Vùi mặt xuống chiếc gối trên đầu giường, cậu cố xua đi nỗi lo lắng để dỗ mình vào giấc ngủ. Bên ngoài, bóng dáng hắn thoáng qua phía cánh cửa cậu chưa khép lại hẳn.





Trở về căn phòng của mình, chẳng buồn bật điện Yunho tiến thẳng đến chiếc ghế nơi bàn làm việc. Lấy tách café đã pha sẵn ban nãy, hắn nhấp từng ngụm nhỏ, đôi lúc khẽ nhăn mặt khi cảm nhận vị đắng nơi đầu lưỡi. Nhìn ra bên ngoài, hắn thấy toàn cảnh đường phố về đêm náo nhiệt và ồn ào. Những ánh đèn đường hắt vào mặt hắn qua tấm kính rộng trước mặt. Yunho khẽ nhếch môi cười rồi xoay người lại phía bàn. Tay hắn chầm chậm chạm vào tấm hình đặt trên bàn. ‘ JinJin àk, anh đã thực hiện lời hứa ấy rồi đấy. Vậy còn em ?! Ngày mai đã là 30/9 rồi đấy’ Hắn nghĩ thầm rồi lại tiếp tục nhấp môi thưởng thức ly café dang dở của mình.



Không biết từ lúc nào hắn đã có thói quen uống café đen thay cho rượu vậy nhỉ. Nó không có mùi thơm như rượu, không có màu đỏ sóng sánh như rượu và cũng không làm ta say như rượu nhưng sao hắn lại có thể thích. Mà hình như Jaejoong cũng rất thích uống café đen nhỉ. Ngày nào cậu cũng uống nó rồi lại mỉm cười một mình. Con người đó có một cái gì đó đặc biệt, cho dù có cố lạnh lùng nhưng hắn vẫn cứ muốn được bảo vệ cho cậu. Cảm giác này đã lâu lắm rồi hắn mới cảm nhận lại…..




"Break out !!! Break out !!!..."




Yunho dứt khỏi dòng suy nghĩ sau tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên. Với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn hắn bắt máy không quên nhìn qua số điện thoại trên màn hình



- Chuyện gì ?! – Tiếng hắn lạnh tanh


- …


- Bây giờ ?!?


- …



Khi đã có đầy đủ thông tin, Hắn tắt máy mà không thèm trả lời. Vơ lấy chiếc áo khoác trên thành ghế, hắn bỏ chiếc điện thoại vào túi rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng. Yunho nhăn mày lại như để nhớ cái tên đó đã bắt gặp ở đâu sau khi đã yên vị trên chiếc Ferrari của mình. Cái tên đó …




Park Changmin

----------------End Chap 6-------------------
Về Đầu Trang Go down
danky
~ Couples thực tập ~
~ Couples thực tập ~
danky

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : YunJae is real !!!
Tổng số bài gửi : 125
Won : 350
Thanks : 9
Age : 35
Đến từ Đến từ : Evil's World
Gia huy : [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R OX0.12318165_67087_30189


[PG-13] CaFe ~ N.O.I.R Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R   [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R I_icon22Sat May 22, 2010 2:36 pm

.



Cảm giác là mỗi chap nội dung lại có vẻ ngắn lại, và vì câu chuyện vẫn chưa có bước chuyển quá đặc sắc nên không thể com gì rõ ràng hơn. Đây là motif thường gặp, mỗi lần chuyển đoạn cũng dễ đoán. Có lẽ tôi com sẽ chi tiết hơn ở phần sau khi nội dung được đẩy lên đỉnh điểm.

Trong fic cần xem lại một số cảnh quá ngắn gọn đến mức thiếu độ đặc tả nên không bám sát nội dung. Ví dụ như:


Trích dẫn :
*Rầm*

Cánh cửa gỗ mở toang ra. Jaejoong bước vào bên trong cùng lúc tên cận vệ ấp úng định nói gì đó nhưng nhận được cái khoát tay của Yunho nên lại lui ra.

- Junsu như thế nào ? – Cậu ngồi xuống chiếc sopha lên tiếng hỏi. Khuôn mặt vẫn vô cảm nhưng giọng nói không giấu được vẻ lo lắng.

- Kim Junsu đang ở trong nhà Park và cho đến bây giờ thì vẫn ổn. – Hắn đi loanh quanh trong phòng thưởng thức tách café

- Một là tôi sẽ giết anh, hai là anh cứu Junsu về đây cho tôi.

- Thử xem. Cậu mà giết tôi được thì tôi sẽ cho cậu đi lại trong nhà này sao. – Hắn tiến lại gần cuối xuống nhìn kĩ khuôn mặt cậu.

- Anh…- Cậu tức tối bỏ ra ngoài.


Tức là Jaejoong chỉ bước vào nói một vài câu rồi bỏ ra ngay. Thứ nhất, phần này hơi vô lí và tính cách khá khác biệt với Jaejoong đầu fic. Thứ hai, diễn biến nhanh và gọn thế này khiến reader thật sự không hiểu nỗi tác giả muốn viết hết ý gì, nó giống như đem một quả chanh cắt ra, vắt vào ly nhưng chưa kịp cho đường nước vào đã uống vậy. Với những reader khó tính một chút sẽ rất khó tiếp thu.

Fic diễn đạt khá ổn, trình bày thông thoáng và hiếm lỗi chính tả. Tuy nhiên lỗi type vẫn còn, như là thiếu dấu chấm cuối câu và dấu"?" cách kí tự cuối cùng một khoảng trắng, điều đó làm câu văn thiếu sức thuyết phục. Vấn đề này cần được khắc phục.

Và thêm một góp ý nhỏ, đó là không nên đưa quá nhiều tên bài hát của DBSK vào fic, điều đó khiến fic thiếu mạch lạc cũng như logic. Có thể vì đây là fanfic của DBSK nên tác giả muốn viết thế, mặt trái của vấn đề, reader ngỡ ngàng không hiểu lý do có cái tên ấy. Và vì câu chuyện sẽ bị đứt đoạn bởi nhiều yếu tố không cần thiết.

Vậy thôi, đây là bài com fic đầu tiên trong rums '__' Chờ chap sau vậy.

Cám ơn vì đã viết.

Thân.


.
Về Đầu Trang Go down
Kim RaeRi
♥ Only 18 angels in my heart ♥
♥ Only 18 angels in my heart ♥
Kim RaeRi

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : YunJae
Tổng số bài gửi : 612
Won : 901
Thanks : 135
Đến từ Đến từ : Nhà của Jaejoongie !!
Gia huy : [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R CS0.12317292_55950_1


[PG-13] CaFe ~ N.O.I.R Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R   [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R I_icon22Sat Nov 06, 2010 1:47 pm

Chap 7

Part 1

Màn đêm phủ xuống bao trùm cả bầu trời, những ánh đèn điện đủ màu sắc in bóng lung linh dưới mặt hồ. Những cơn gió nhẹ thổi qua đem theo hơi lạnh đầu đông. Mọi người vẫn ra vào nhộn nhịp ở các quán ăn trong những lúc như thế này. Có lẽ là để lấy lại được hơi ấm từ những bát mì nóng hoặc tự thưởng cho mình một bữa ăn đêm sau ngày làm việc mệt mỏi. Thế nhưng bên trong chiếc xe sang trọng phóng với tốc độ kinh hoàng kia lại là một con người chẳng có chút đếm xỉa đến mọi thứ xung quanh. Vâng, đó chính là vị giám đốc của công ty Y&J – Jung Yunho.






Dừng xe trước tòa nhà tráng lệ nổi bật trên con đường đông đúc, trên cao gắn một bảng hiệu đang cháy sáng 2 chữ YJ. Một người mặc vest đen lịch sự trông có vẻ là nhân viên của công ty đang tiến đến chỗ chiếc xe đang đỗ. Cánh cửa xe bật mở, Yunho bước ra không quên phẩy tay cho tên nhân viên khác cất xe giùm hắn. Bước nhanh vào tòa nhà, tên nhân viên mặc vest đen vẫn bước theo và nói nhanh về cuộc gặp đột ngột này. Nhưng Yunho ra hiệu cho tên nhân viên dừng lại, hắn cần một chút yên tĩnh để suy nghĩ về cuộc gọi này. Từ trước đến nay thường thì việc mà gọi hắn lên công ty vào ban đêm thế này thì chỉ có việc từ trụ sở chính về, còn lại thì vẫn luôn có KangIn – thư ký của hắn giải quyết. Cánh cửa thang máy bật mở, hắn đi đến căn phòng V.I.P 3 còn sáng đèn.




- Chào giám đốc Jung – Một thanh niên cao ráo trong bộ vest trắng sơ mi đen cách điệu từ tốn đặt tách trà của mình xuống khi thấy Yunho bước vào.


- Chào – Hắn nói cụt ngủn, cảm giác cái con người trước mặt mình không như vẻ bề ngoài. Yunho ngồi xuống chiếc salon đối diện sau khi phẩy tay cho tên nhân viên đi ra.


- Tôi là Park Changmin, em trai của Park Yoochun giám đốc công ty YS. Hân hạnh được gặp giám đốc. – Chàng thanh niên ngồi xuống chỗ của mình, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào Yunho.


- À, thì ra cậu là em trại của giám đốc Park sao, chẳng hay ngọn gió nào đã đưa cậu đến đây vậy? – Hắn mở giọng khinh khỉnh, cảm nhận được cái nhếch mép từ người đồi diện.


- Chỉ là tôi muốn sang thăm giám đốc để gắn chặn quen hệ giữa 2 công ty chúng ta. Chẳng hay sự có mặt của tôi làm giám đốc không vui? – Changmin chính thức vào cuộc, gì chứ trò mèo vờn chuột này anh đã quá thành thạo.


- Không không, tôi chỉ đang thắc mắc tại sao tôi có thể vinh hạnh đón tiếp em trai của tổng giám đốc vào lúc này thôi – Yunho cũng không vừa, đã vào cuộc, hắn sẵn sàng tiếp.


- À, có lẽ chuyện của 2 anh em họ Kim làm tôi bận tâm mà phải chạy đến đây chăng? – Giọng Changmin trở nên trầm hơn, không còn bong đùa như ban đầu.


- Kim Jaejoong và Kim Junsu? – Giọng lạnh lùng, hắn nhướn một bên chân mày lên nhìn người thanh niên trước mặt.


- Phải. – Bốn mắt chạm nhau. Một lần nữa, cái nhếch mép lại hiện hữu trên khuôn mặt Changmin.





.
.
.






Sáng sớm hôm sau, tại biệt thự họ Park, những tia nắng len lỏi qua khung cửa sổ chui tọt vào nhà nhảy nhót trên chiếc bàn ăn ở góc phòng. Tiếng chim reo vui bên ngoài cửa sổ đánh thức con người đang say ngủ tỉnh giấc, buổi sáng thường ngày của Park Yoochun vẫn luôn yên bình như thế. Một bàn điểm tâm nhỏ, đơn giản là một lát bánh mỳ và một ly sữa tươi. Thế nhưng, hôm nay lại khác. Buổi sáng của Park Yoochun bắt đầu bằng…



- Yah, ly sữa đó là của em mà ?!? – Giọng SooJin lanh lảnh vang khắp nhà làm ai đó giật mình tỉnh giấc.


- Anh đã lấy nó trước mà! – Giọng Changmin cũng không kém phần “thánh thót”


- Aish~, hai đứa có thôi đi không hả?!? – Và đây là giọng của con người bị đánh thức bởi tiếng nói thánh thót của 2 đứa em quái quỷ trước mặt gây ra – Mới sáng sớm mà làm gì ầm ĩ thế huh?


- Anh hai ~, anh hai lấy lại ly sữa cho em đi~ - SooJin hý hửng chạy lại phía ông anh của mình mè nheo, không quên liếc xéo Changmin một cái nảy lửa.


- Anh hai àk, em đã lấy ly sữa này trước đấy – Changmin cũng không vừa, phụng phịu xoa xoa bụng.


- Được rồi được rồi, để anh hai giải quyết nhé. – Yoochun cười tươi rói ngồi xuống chiếc ghế gần ly sữa nhất – Ly sữa này….. thuộc về anh hai



Nói xong, Yoochun uống sạch ly sữa trước khuôn mặt méo mó của 2 đứa em. Làm anh có lợi thế đấy.









- Anh hai đã có kế hoạch gì tiếp theo chưa? – Changmin nói khi cả 3 đã yên vị trên những chiếc sopha êm ái.


- Huh? Về chuyện gì cơ – Yoochun nhướn một bên chân mày lên nhìn Changmin.


- Về anh em họ Kim và tên Jung Yunho đấy. – SooJin ể oải nhìn ông anh của mình – Chẳng lẽ anh hai quên rồi sao.


- À, về việc đó anh cũng chưa biết hải làm gì tiếp theo, chúng ta cứ từ từ theo dõi rồi lập kế hoạch để hành động…


- Anh hai à, thế thì đến khi nào chúng ta mới có thể xong việc đây, em và Jinnie đã bàn bạc xong hết rồi, chúng ta sẽ hành động ngay hôm nay. – Changmin cắt lời, cậu không thể hiểu nổi một con người xưa nay làm việc nhanh gọn và dứt khoát như Yoochun lại có thể bày kế hoãn binh như vậy.


- Phải, em và Minnie đã bàn xong cả rồi, em sẽ đi bắt Jaejoong và Changmin sẽ canh chừng Junsu. Việc bắt Jaejoong lần này cũng không có gì khó, hôm nay Jung Yunho không có nhà, ông quản gia đã xin về nhà 2 bữa vì vợ ốm, chỉ có Jaejoong ở nhà thôi. – SooJin nói.


- Và khi hoàn thành xong chúng ta sẽ thả họ ra… - Changmin lém lỉnh nhìn ông anh của mình rồi nhếch mép cười.


- Sao? Sao lại thả họ ra cơ chứ. – Yoochun bất ngờ, đặt vội tách trà xuốn mặt bàn nhìn em trai mình.


- Thế chúng ta giữ họ làm gì – SooJin nhìn Changmin khó hiểu rồi cũng thích thú hùa theo chọc ghẹo Yoochun.


- À ừ, thì 2 đứa cứ bắt về, sau đó để hyung giải quyết. – Yoochun ấp úng trả lời rồi lảng sang chuyện khác – Vậy mấy giờ mấy đứa tiến hành? Hôm nay anh hai có cuộc họp trên công ty, không biết khi nào mới về. Nếu hoàn thành thì gọi hyung nhé!


- Ngay bây giờ, khi nào xong em sẽ báo hyung. – SooJin lên tiếng vì Changmin đã bò lăn ra cười trước khuôn mặt đỏ ửng của ông anh



Yoochun ra khỏi nhà ngay sau đó. Nhìn theo bóng chiếc xe đã khuất, Changmin gọi cho Yunho trong khi SooJin chuẩn bị xe để tiến hành kế hoạch.


- Bắt đầu… - Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, Changmin vội nói và không đợi trả lời cậu đã tắt máy ngay lập tức, bắt đầu việc của mình.











SooJin lái chiếc ………….. vào trung tâm thành phố, mái tóc đen tuyền tung bay theo từng làn gió phảng phất mùi bạc hà mát lạnh. Làn da trắng sáng nổi lên đôi mắt trong trẻo màu nâu và đôi môi khi nào cũng nở một nụ cười tươi tắn. Đôi boot màu đen được trang trí bằng vài sợi lông trắng đơn giản kết hợp với quần jean bạc màu và chiếc áo sơ mi kiểu cách làm cô trông mạnh mẽ và cá tính. Chiếc xe cứ lướt băng băng trên con đường đầy nắng, những hình ảnh về quá khứ lại tái hiện trong đầu cô như một thước phim …


~~Flashback~~

Sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng 2 anh em cô luôn biết tự lập và sống bằng chính bản thân mình. Appa của cô – Park Jaesuk là một người đàn ông máu lạnh, rất nghiêm túc trong công việc nhưng ông luôn có một trái tim ấm áp và đặc biệt là rất yêu gia đình của mình. Jaesuk làm việc cho Sở Bảo Mật, công việc của ông là tóm gọn những băng đảng hoạt động bí mật và khử chúng. Ngoài ra, ông và umma của cô – Park Eunhae cùng nhau tạo lập công ty bất động sản YS. Khi SooJin lên 5 tuổi, appa và umma buộc phải chia tay nhau vì một băng đảng tội phạm hùng mạnh đang truy lùng gia đình cô. Cô theo appa đến Nhật còn Yoochun ở lại chăm sóc umma. Ở Nhật, ông vẫn tiếp tục hoạt động trong sở và một lần tình cờ gặp Changmin bị bỏ rơi bên vệ đường, ông đã mang Changmin về và nhận làm con nuôi. Changmin hơn SooJin 4 tuổi, anh rất thông minh và nhanh nhẹn. Anh đã phụ giúp ông nhiều lần cho đến khi ông bị ám sát trong lúc làm nhiệm vụ cho sở. Anh và SooJin sống trong căn nhà mà ông để lại. Tiếp tục làm việc và đi học, cả hai giành được học bổng, họ học cao hơn và trở về Hàn khi đã hoàn thành xong khóa học. Sống với umma và Yoochun hyung ở ngôi nhà vùng ngoại ô này, cả hai phụ giúp họ trong việc quản lý công ty bất động sản YS do công sức appa và umma gây dựng nên. Một lần ký hợp đồng làm ăn, Eunhae bị trở mặt và giết chết. Lúc đó cả 3 đang đi công tác ở Mĩ và khi nghe tin báo đã phải cấp rút chạy về. Không một ai biết thủ phạm đã giết umma là ai. Sau khi lễ tang kết thúc, Changmin và SooJin tiếp tục sang Mĩ để học về kinh doanh và hơn thế nữa. Khi trở về sau 2 năm, Yoochun đã phát hiện ra người đã ám sát umma – Chủ tịch công ty bất động sản Y&J…

~~End flashback~~






Lơ đãng bẻ tay lái vào con đường Survivor, cô nghĩ đến anh và lời hứa với anh năm đó. Hôm nay, ngày 30 tháng 9…..



.
.
.



Bước qua cánh cổng của ngôi biệt thự kiểu Pháp sang trọng, cô dừng lại bên cánh cửa nâu bóng rồi ấn chuông. Ông quản gia của ngôi nhà mở cửa, lia ánh mắt dò hỏi về phía cô. Nở một nụ cười xã giao quen thuộc, cô lên tiếng:



- Xin chào, cho tôi gặp giám đốc Jung của công ty Y&J, tôi có hẹn với giám đốc hôm nay


Nhíu đôi lông mày đã bạc trắng, ông nhìn cô một lần nữa rồi chưa kịp nói gì ông nghe có tiếng nói vọng ra từ phía sau lưng


- Cô là Park SooJin phải không? Tôi là Jung Yunho đây. Chúng ta vào torng nói chuyện - Cánh cửa đã được mở rộng ra, Yunho nhìn cô gái đứng trước cửa rồi hỏi


.
.
.




- Chào, tôi là Park SooJin, anh cứ gọi tôi là SooJin được rồi. Vậy chúng ta sẽ đi ngay bây giờ, vẫn còn một số việc nữa cần phải làm đấy. – Bước vào trong ngôi biệt thự, cô đi theo hắn đến bộ bàn ghế salon rồi ngồi xuống phía đối diện. Nhìn thẳng vào khuôn mặt vốn đã quen từ lâu nhưng hiện tại sao thấy thật xa lạ.


- Uhm, tôi và Park Changmin đã nói chuyện ngày hôm qua, 1 giờ nữa tôi sẽ đón Junsu ở cổng sau của biệt thự nhà Park. Bây giờ cô đưa Jaejoong về đó phụ giúp em của cậu ta đi – Hắn nhíu mày quan sát khuôn mặt của cô gái ngồi trước mặt, một chút gì đó quen thuộc nhưng hắn vẫn không nhớ ra. Một lúc sau, cảm thấy sự bất lịch sự khi nhìn người khác chằm chằm thế, hắn nhấp môi ly café cho có rồi nói.


- Vậy, Jaejoong shii ở đâu, chúng tôi sẽ đi bây giờ. – Cô cũng thôi nhìn vào khuôn mặt hắn. Nhấp đại ngụm café rồi lên tiếng hỏi.


- Tôi đây. – Jaejoong nãy giờ đứng trên cầu thang quan sát bây giờ mới bước xuống. Cậu hơi ngờ ngợ trước thái độ của Yunho nhưng rồi cũng đi về phía họ. – Chúng ta đi ngay chứ cô SooJin?


- Phải, chúng ta nên đi thôi, cũng đã đến giờ rồi – Cô quay về phía Jaejoong nói – Gặp lại anh sau, tạm biệt – Rồi cô nhìn về Yunho trước khi bước ra khỏi cửa.






.
.
.






- Em trai tôi, Junsu thế nào rồi? – Cậu nói khi cả 2 đã ngồi trên chiếc xe quay về ngôi biệt thự vùng ngoài ô.


- Em trai anh vẫn khỏe, một ngày vẫn đủ 3 bữa chính. Câu nhóc ấy ăn nhiều lắm. – Bỏ qua khuôn mặt lạnh băng của Jaejoong, cô cười nhẹ trả lời.


- Uhm… - Câu không nói gì thêm nữa, nghĩ đến Junsu cậu rất vui nhưng cũng có chút buồn. Vui vì nó vẫn ăn ngủ được nhưng còn chuyện cậu là sát thủ, liệu nó đã biết chưa…


- Này, xuống xe đi. – SooJin dừng xe trước một shop nhỏ, cười tươi khi kéo Jaejoong ra khỏi xe.


- Ơ, chúng ta đi đâu thế - Bất ngờ trước hành động của cô, Jaejoong quên hẳn mình phải tỏ ra giọng lạnh lùng.


- Đi mua đồ cho Junsu – Cô lại cười rồi kéo cậu chui tọt vào bên trong.





Trước hành động của người con gái lạ đang kéo cậu từ khắp gian hang này này đến gian hang khác và hỏi cậu đủ thứ thế này cũng không có đủ thời gian cho cậu tiêu hóa được những gì đang xảy ra.



- Junsu shii thích cá heo phải không, có lần tôi nghe giọng cười của cậu ấy giống cá heo lắm. – SooJin chạy đến bên cậu đưa chiếc áo thun màu xanh biển có in hình 5 con cá heo bên góc áo – Cái này vải cotton thấm mồ hôi, vải rất mát mà màu sắc lại nhẹ nhàng dễ nhìn nữa, anh xem có hợp với Junsu không?


- Đep lắm - Cậu nheo mắt nhìn chiếc áo rồi cười nhẹ nhìn cô nói. Đã lâu rồi cậu dường như quên sở thích đi shopping. Thế mà hôm nay cậu cảm thấy vui lắm khi đi lựa đồ cho Junsu thế này.


- Chị gói cho em chiếc áo này nhé – SooJin quay lại nhìn người bán hang rồi đưa chiếc áo cho cô. Gói chiếc áo lại, cả hai tiếp tục đi tiếp các gian hàng khác.


- Cái áo này có vẻ hợp với anh này – SooJin dừng lại bên trước một quầy hang nhỏ, cô để ý đến chiếc áo treo phia trên cùng. Ngắm ngía một lúc cô với tay lấy nó xuống. Giơ chiếc áo dài tay màu xám, cổ chữ V viền trắng ướm thử vào người Jaejoong – Thế nào? -


- Uhm… - Cậu chưa kịp nói gì, SooJin đã đưa chiếc áo để gói ghém lại. Hình như cô ấy tưởng cậu đã đồng ý thì phải



Cả hai lại dạo vòng quanh một lần nữa trước khi ra quầy tính tiền. Và đến lúc này Jaejoong mới đớ người ra: Cậu làm gì có mang theo tiền. Thế là nỗ lực mua mua sắm sắm nãy giờ công toi hay sao. Cậu vội lục hết các túi của mình nhưng cậu đã không mang theo tiền thật. Jaejoong định quay sang nói với SooJin thì cô ấy đã nhanh tay đặt những món đồ lên băng trượt rồi mau lẹ thanh toán. Cậu vẫn chưa ngộ ra được những sự việc này thì đã bị SooJin kéo lên xe rồi phóng đi thẳng.



- Cảm ơn – Sau vài phút nghiền ngẫm trên xe để tiêu hóa hết những gì vừa xảy ra, cậu cố gắng phát ra một tiếng gượng gạo.


- Có gì đâu, thật ra tôi chỉ muốn xin lỗi vì đã lôi 2 người vào việc này. Đây là việc của 2 công ty chúng tôi thế mà lại gây rắc rối cho 2 anh. Quà này coi như cho tôi gửi lời xin lỗi vì đã làm liên lụy đến 2 người. – SooJin cười toe rồi quay sang Jaejoong nói.


- Không sao. Chính tôi đã nhận lời làm việc này mà. – Cậu cười gượng nhưng giọng nói có phần vui vẻ hơn, không còn mang vẻ lạnh lùng ban đầu.


- Vậy coi như đây là quà làm quen giữa tôi và anh nhé. – Vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt, cô lém lỉnh nói



Jaejoong cười, các cơ mặt giãn ra thoải mái hết cỡ. Từ khi vào nghề, ít khi cậu nở nụ cười như thế này với người khác ngoài Junsu. Thế nhưng câu nói của SooJin làm cậu cảm thấy vui. Lần đầu tiên có người đến kết bạn với cậu trong suốt những năm tháng qua. Vậy là, cậu đã có bạn – một người bạn lạ lùng.

End part
Về Đầu Trang Go down
Kim RaeRi
♥ Only 18 angels in my heart ♥
♥ Only 18 angels in my heart ♥
Kim RaeRi

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : YunJae
Tổng số bài gửi : 612
Won : 901
Thanks : 135
Đến từ Đến từ : Nhà của Jaejoongie !!
Gia huy : [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R CS0.12317292_55950_1


[PG-13] CaFe ~ N.O.I.R Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R   [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R I_icon22Sat Nov 06, 2010 1:47 pm

Chap 7

Part 1

Màn đêm phủ xuống bao trùm cả bầu trời, những ánh đèn điện đủ màu sắc in bóng lung linh dưới mặt hồ. Những cơn gió nhẹ thổi qua đem theo hơi lạnh đầu đông. Mọi người vẫn ra vào nhộn nhịp ở các quán ăn trong những lúc như thế này. Có lẽ là để lấy lại được hơi ấm từ những bát mì nóng hoặc tự thưởng cho mình một bữa ăn đêm sau ngày làm việc mệt mỏi. Thế nhưng bên trong chiếc xe sang trọng phóng với tốc độ kinh hoàng kia lại là một con người chẳng có chút đếm xỉa đến mọi thứ xung quanh. Vâng, đó chính là vị giám đốc của công ty Y&J – Jung Yunho.






Dừng xe trước tòa nhà tráng lệ nổi bật trên con đường đông đúc, trên cao gắn một bảng hiệu đang cháy sáng 2 chữ YJ. Một người mặc vest đen lịch sự trông có vẻ là nhân viên của công ty đang tiến đến chỗ chiếc xe đang đỗ. Cánh cửa xe bật mở, Yunho bước ra không quên phẩy tay cho tên nhân viên khác cất xe giùm hắn. Bước nhanh vào tòa nhà, tên nhân viên mặc vest đen vẫn bước theo và nói nhanh về cuộc gặp đột ngột này. Nhưng Yunho ra hiệu cho tên nhân viên dừng lại, hắn cần một chút yên tĩnh để suy nghĩ về cuộc gọi này. Từ trước đến nay thường thì việc mà gọi hắn lên công ty vào ban đêm thế này thì chỉ có việc từ trụ sở chính về, còn lại thì vẫn luôn có KangIn – thư ký của hắn giải quyết. Cánh cửa thang máy bật mở, hắn đi đến căn phòng V.I.P 3 còn sáng đèn.




- Chào giám đốc Jung – Một thanh niên cao ráo trong bộ vest trắng sơ mi đen cách điệu từ tốn đặt tách trà của mình xuống khi thấy Yunho bước vào.


- Chào – Hắn nói cụt ngủn, cảm giác cái con người trước mặt mình không như vẻ bề ngoài. Yunho ngồi xuống chiếc salon đối diện sau khi phẩy tay cho tên nhân viên đi ra.


- Tôi là Park Changmin, em trai của Park Yoochun giám đốc công ty YS. Hân hạnh được gặp giám đốc. – Chàng thanh niên ngồi xuống chỗ của mình, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào Yunho.


- À, thì ra cậu là em trại của giám đốc Park sao, chẳng hay ngọn gió nào đã đưa cậu đến đây vậy? – Hắn mở giọng khinh khỉnh, cảm nhận được cái nhếch mép từ người đồi diện.


- Chỉ là tôi muốn sang thăm giám đốc để gắn chặn quen hệ giữa 2 công ty chúng ta. Chẳng hay sự có mặt của tôi làm giám đốc không vui? – Changmin chính thức vào cuộc, gì chứ trò mèo vờn chuột này anh đã quá thành thạo.


- Không không, tôi chỉ đang thắc mắc tại sao tôi có thể vinh hạnh đón tiếp em trai của tổng giám đốc vào lúc này thôi – Yunho cũng không vừa, đã vào cuộc, hắn sẵn sàng tiếp.


- À, có lẽ chuyện của 2 anh em họ Kim làm tôi bận tâm mà phải chạy đến đây chăng? – Giọng Changmin trở nên trầm hơn, không còn bong đùa như ban đầu.


- Kim Jaejoong và Kim Junsu? – Giọng lạnh lùng, hắn nhướn một bên chân mày lên nhìn người thanh niên trước mặt.


- Phải. – Bốn mắt chạm nhau. Một lần nữa, cái nhếch mép lại hiện hữu trên khuôn mặt Changmin.





.
.
.






Sáng sớm hôm sau, tại biệt thự họ Park, những tia nắng len lỏi qua khung cửa sổ chui tọt vào nhà nhảy nhót trên chiếc bàn ăn ở góc phòng. Tiếng chim reo vui bên ngoài cửa sổ đánh thức con người đang say ngủ tỉnh giấc, buổi sáng thường ngày của Park Yoochun vẫn luôn yên bình như thế. Một bàn điểm tâm nhỏ, đơn giản là một lát bánh mỳ và một ly sữa tươi. Thế nhưng, hôm nay lại khác. Buổi sáng của Park Yoochun bắt đầu bằng…



- Yah, ly sữa đó là của em mà ?!? – Giọng SooJin lanh lảnh vang khắp nhà làm ai đó giật mình tỉnh giấc.


- Anh đã lấy nó trước mà! – Giọng Changmin cũng không kém phần “thánh thót”


- Aish~, hai đứa có thôi đi không hả?!? – Và đây là giọng của con người bị đánh thức bởi tiếng nói thánh thót của 2 đứa em quái quỷ trước mặt gây ra – Mới sáng sớm mà làm gì ầm ĩ thế huh?


- Anh hai ~, anh hai lấy lại ly sữa cho em đi~ - SooJin hý hửng chạy lại phía ông anh của mình mè nheo, không quên liếc xéo Changmin một cái nảy lửa.


- Anh hai àk, em đã lấy ly sữa này trước đấy – Changmin cũng không vừa, phụng phịu xoa xoa bụng.


- Được rồi được rồi, để anh hai giải quyết nhé. – Yoochun cười tươi rói ngồi xuống chiếc ghế gần ly sữa nhất – Ly sữa này….. thuộc về anh hai



Nói xong, Yoochun uống sạch ly sữa trước khuôn mặt méo mó của 2 đứa em. Làm anh có lợi thế đấy.









- Anh hai đã có kế hoạch gì tiếp theo chưa? – Changmin nói khi cả 3 đã yên vị trên những chiếc sopha êm ái.


- Huh? Về chuyện gì cơ – Yoochun nhướn một bên chân mày lên nhìn Changmin.


- Về anh em họ Kim và tên Jung Yunho đấy. – SooJin ể oải nhìn ông anh của mình – Chẳng lẽ anh hai quên rồi sao.


- À, về việc đó anh cũng chưa biết hải làm gì tiếp theo, chúng ta cứ từ từ theo dõi rồi lập kế hoạch để hành động…


- Anh hai à, thế thì đến khi nào chúng ta mới có thể xong việc đây, em và Jinnie đã bàn bạc xong hết rồi, chúng ta sẽ hành động ngay hôm nay. – Changmin cắt lời, cậu không thể hiểu nổi một con người xưa nay làm việc nhanh gọn và dứt khoát như Yoochun lại có thể bày kế hoãn binh như vậy.


- Phải, em và Minnie đã bàn xong cả rồi, em sẽ đi bắt Jaejoong và Changmin sẽ canh chừng Junsu. Việc bắt Jaejoong lần này cũng không có gì khó, hôm nay Jung Yunho không có nhà, ông quản gia đã xin về nhà 2 bữa vì vợ ốm, chỉ có Jaejoong ở nhà thôi. – SooJin nói.


- Và khi hoàn thành xong chúng ta sẽ thả họ ra… - Changmin lém lỉnh nhìn ông anh của mình rồi nhếch mép cười.


- Sao? Sao lại thả họ ra cơ chứ. – Yoochun bất ngờ, đặt vội tách trà xuốn mặt bàn nhìn em trai mình.


- Thế chúng ta giữ họ làm gì – SooJin nhìn Changmin khó hiểu rồi cũng thích thú hùa theo chọc ghẹo Yoochun.


- À ừ, thì 2 đứa cứ bắt về, sau đó để hyung giải quyết. – Yoochun ấp úng trả lời rồi lảng sang chuyện khác – Vậy mấy giờ mấy đứa tiến hành? Hôm nay anh hai có cuộc họp trên công ty, không biết khi nào mới về. Nếu hoàn thành thì gọi hyung nhé!


- Ngay bây giờ, khi nào xong em sẽ báo hyung. – SooJin lên tiếng vì Changmin đã bò lăn ra cười trước khuôn mặt đỏ ửng của ông anh



Yoochun ra khỏi nhà ngay sau đó. Nhìn theo bóng chiếc xe đã khuất, Changmin gọi cho Yunho trong khi SooJin chuẩn bị xe để tiến hành kế hoạch.


- Bắt đầu… - Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, Changmin vội nói và không đợi trả lời cậu đã tắt máy ngay lập tức, bắt đầu việc của mình.











SooJin lái chiếc ………….. vào trung tâm thành phố, mái tóc đen tuyền tung bay theo từng làn gió phảng phất mùi bạc hà mát lạnh. Làn da trắng sáng nổi lên đôi mắt trong trẻo màu nâu và đôi môi khi nào cũng nở một nụ cười tươi tắn. Đôi boot màu đen được trang trí bằng vài sợi lông trắng đơn giản kết hợp với quần jean bạc màu và chiếc áo sơ mi kiểu cách làm cô trông mạnh mẽ và cá tính. Chiếc xe cứ lướt băng băng trên con đường đầy nắng, những hình ảnh về quá khứ lại tái hiện trong đầu cô như một thước phim …


~~Flashback~~

Sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng 2 anh em cô luôn biết tự lập và sống bằng chính bản thân mình. Appa của cô – Park Jaesuk là một người đàn ông máu lạnh, rất nghiêm túc trong công việc nhưng ông luôn có một trái tim ấm áp và đặc biệt là rất yêu gia đình của mình. Jaesuk làm việc cho Sở Bảo Mật, công việc của ông là tóm gọn những băng đảng hoạt động bí mật và khử chúng. Ngoài ra, ông và umma của cô – Park Eunhae cùng nhau tạo lập công ty bất động sản YS. Khi SooJin lên 5 tuổi, appa và umma buộc phải chia tay nhau vì một băng đảng tội phạm hùng mạnh đang truy lùng gia đình cô. Cô theo appa đến Nhật còn Yoochun ở lại chăm sóc umma. Ở Nhật, ông vẫn tiếp tục hoạt động trong sở và một lần tình cờ gặp Changmin bị bỏ rơi bên vệ đường, ông đã mang Changmin về và nhận làm con nuôi. Changmin hơn SooJin 4 tuổi, anh rất thông minh và nhanh nhẹn. Anh đã phụ giúp ông nhiều lần cho đến khi ông bị ám sát trong lúc làm nhiệm vụ cho sở. Anh và SooJin sống trong căn nhà mà ông để lại. Tiếp tục làm việc và đi học, cả hai giành được học bổng, họ học cao hơn và trở về Hàn khi đã hoàn thành xong khóa học. Sống với umma và Yoochun hyung ở ngôi nhà vùng ngoại ô này, cả hai phụ giúp họ trong việc quản lý công ty bất động sản YS do công sức appa và umma gây dựng nên. Một lần ký hợp đồng làm ăn, Eunhae bị trở mặt và giết chết. Lúc đó cả 3 đang đi công tác ở Mĩ và khi nghe tin báo đã phải cấp rút chạy về. Không một ai biết thủ phạm đã giết umma là ai. Sau khi lễ tang kết thúc, Changmin và SooJin tiếp tục sang Mĩ để học về kinh doanh và hơn thế nữa. Khi trở về sau 2 năm, Yoochun đã phát hiện ra người đã ám sát umma – Chủ tịch công ty bất động sản Y&J…

~~End flashback~~






Lơ đãng bẻ tay lái vào con đường Survivor, cô nghĩ đến anh và lời hứa với anh năm đó. Hôm nay, ngày 30 tháng 9…..



.
.
.



Bước qua cánh cổng của ngôi biệt thự kiểu Pháp sang trọng, cô dừng lại bên cánh cửa nâu bóng rồi ấn chuông. Ông quản gia của ngôi nhà mở cửa, lia ánh mắt dò hỏi về phía cô. Nở một nụ cười xã giao quen thuộc, cô lên tiếng:



- Xin chào, cho tôi gặp giám đốc Jung của công ty Y&J, tôi có hẹn với giám đốc hôm nay


Nhíu đôi lông mày đã bạc trắng, ông nhìn cô một lần nữa rồi chưa kịp nói gì ông nghe có tiếng nói vọng ra từ phía sau lưng


- Cô là Park SooJin phải không? Tôi là Jung Yunho đây. Chúng ta vào torng nói chuyện - Cánh cửa đã được mở rộng ra, Yunho nhìn cô gái đứng trước cửa rồi hỏi


.
.
.




- Chào, tôi là Park SooJin, anh cứ gọi tôi là SooJin được rồi. Vậy chúng ta sẽ đi ngay bây giờ, vẫn còn một số việc nữa cần phải làm đấy. – Bước vào trong ngôi biệt thự, cô đi theo hắn đến bộ bàn ghế salon rồi ngồi xuống phía đối diện. Nhìn thẳng vào khuôn mặt vốn đã quen từ lâu nhưng hiện tại sao thấy thật xa lạ.


- Uhm, tôi và Park Changmin đã nói chuyện ngày hôm qua, 1 giờ nữa tôi sẽ đón Junsu ở cổng sau của biệt thự nhà Park. Bây giờ cô đưa Jaejoong về đó phụ giúp em của cậu ta đi – Hắn nhíu mày quan sát khuôn mặt của cô gái ngồi trước mặt, một chút gì đó quen thuộc nhưng hắn vẫn không nhớ ra. Một lúc sau, cảm thấy sự bất lịch sự khi nhìn người khác chằm chằm thế, hắn nhấp môi ly café cho có rồi nói.


- Vậy, Jaejoong shii ở đâu, chúng tôi sẽ đi bây giờ. – Cô cũng thôi nhìn vào khuôn mặt hắn. Nhấp đại ngụm café rồi lên tiếng hỏi.


- Tôi đây. – Jaejoong nãy giờ đứng trên cầu thang quan sát bây giờ mới bước xuống. Cậu hơi ngờ ngợ trước thái độ của Yunho nhưng rồi cũng đi về phía họ. – Chúng ta đi ngay chứ cô SooJin?


- Phải, chúng ta nên đi thôi, cũng đã đến giờ rồi – Cô quay về phía Jaejoong nói – Gặp lại anh sau, tạm biệt – Rồi cô nhìn về Yunho trước khi bước ra khỏi cửa.






.
.
.






- Em trai tôi, Junsu thế nào rồi? – Cậu nói khi cả 2 đã ngồi trên chiếc xe quay về ngôi biệt thự vùng ngoài ô.


- Em trai anh vẫn khỏe, một ngày vẫn đủ 3 bữa chính. Câu nhóc ấy ăn nhiều lắm. – Bỏ qua khuôn mặt lạnh băng của Jaejoong, cô cười nhẹ trả lời.


- Uhm… - Câu không nói gì thêm nữa, nghĩ đến Junsu cậu rất vui nhưng cũng có chút buồn. Vui vì nó vẫn ăn ngủ được nhưng còn chuyện cậu là sát thủ, liệu nó đã biết chưa…


- Này, xuống xe đi. – SooJin dừng xe trước một shop nhỏ, cười tươi khi kéo Jaejoong ra khỏi xe.


- Ơ, chúng ta đi đâu thế - Bất ngờ trước hành động của cô, Jaejoong quên hẳn mình phải tỏ ra giọng lạnh lùng.


- Đi mua đồ cho Junsu – Cô lại cười rồi kéo cậu chui tọt vào bên trong.





Trước hành động của người con gái lạ đang kéo cậu từ khắp gian hang này này đến gian hang khác và hỏi cậu đủ thứ thế này cũng không có đủ thời gian cho cậu tiêu hóa được những gì đang xảy ra.



- Junsu shii thích cá heo phải không, có lần tôi nghe giọng cười của cậu ấy giống cá heo lắm. – SooJin chạy đến bên cậu đưa chiếc áo thun màu xanh biển có in hình 5 con cá heo bên góc áo – Cái này vải cotton thấm mồ hôi, vải rất mát mà màu sắc lại nhẹ nhàng dễ nhìn nữa, anh xem có hợp với Junsu không?


- Đep lắm - Cậu nheo mắt nhìn chiếc áo rồi cười nhẹ nhìn cô nói. Đã lâu rồi cậu dường như quên sở thích đi shopping. Thế mà hôm nay cậu cảm thấy vui lắm khi đi lựa đồ cho Junsu thế này.


- Chị gói cho em chiếc áo này nhé – SooJin quay lại nhìn người bán hang rồi đưa chiếc áo cho cô. Gói chiếc áo lại, cả hai tiếp tục đi tiếp các gian hàng khác.


- Cái áo này có vẻ hợp với anh này – SooJin dừng lại bên trước một quầy hang nhỏ, cô để ý đến chiếc áo treo phia trên cùng. Ngắm ngía một lúc cô với tay lấy nó xuống. Giơ chiếc áo dài tay màu xám, cổ chữ V viền trắng ướm thử vào người Jaejoong – Thế nào? -


- Uhm… - Cậu chưa kịp nói gì, SooJin đã đưa chiếc áo để gói ghém lại. Hình như cô ấy tưởng cậu đã đồng ý thì phải



Cả hai lại dạo vòng quanh một lần nữa trước khi ra quầy tính tiền. Và đến lúc này Jaejoong mới đớ người ra: Cậu làm gì có mang theo tiền. Thế là nỗ lực mua mua sắm sắm nãy giờ công toi hay sao. Cậu vội lục hết các túi của mình nhưng cậu đã không mang theo tiền thật. Jaejoong định quay sang nói với SooJin thì cô ấy đã nhanh tay đặt những món đồ lên băng trượt rồi mau lẹ thanh toán. Cậu vẫn chưa ngộ ra được những sự việc này thì đã bị SooJin kéo lên xe rồi phóng đi thẳng.



- Cảm ơn – Sau vài phút nghiền ngẫm trên xe để tiêu hóa hết những gì vừa xảy ra, cậu cố gắng phát ra một tiếng gượng gạo.


- Có gì đâu, thật ra tôi chỉ muốn xin lỗi vì đã lôi 2 người vào việc này. Đây là việc của 2 công ty chúng tôi thế mà lại gây rắc rối cho 2 anh. Quà này coi như cho tôi gửi lời xin lỗi vì đã làm liên lụy đến 2 người. – SooJin cười toe rồi quay sang Jaejoong nói.


- Không sao. Chính tôi đã nhận lời làm việc này mà. – Cậu cười gượng nhưng giọng nói có phần vui vẻ hơn, không còn mang vẻ lạnh lùng ban đầu.


- Vậy coi như đây là quà làm quen giữa tôi và anh nhé. – Vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt, cô lém lỉnh nói



Jaejoong cười, các cơ mặt giãn ra thoải mái hết cỡ. Từ khi vào nghề, ít khi cậu nở nụ cười như thế này với người khác ngoài Junsu. Thế nhưng câu nói của SooJin làm cậu cảm thấy vui. Lần đầu tiên có người đến kết bạn với cậu trong suốt những năm tháng qua. Vậy là, cậu đã có bạn – một người bạn lạ lùng.

End part
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




[PG-13] CaFe ~ N.O.I.R Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R   [PG-13] CaFe ~ N.O.I.R I_icon22

Về Đầu Trang Go down
 

[PG-13] CaFe ~ N.O.I.R

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥ :: DBSJ couple's Corner :: †< Fiction >†-