♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Chào mừng bạn đến với ♥️ DBSJ's COUPLEs HEAVEN ♥️

Hãy cùng làm quen với các mem và thể hiện tình yêu cũng như niềm tin của bạn vào couples DBSJ nhé ^^


[Trans fic] NỖI ÁM ẢNH PHIỀN TOÁI TL0.9870713_1_1
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Chào mừng bạn đến với ♥️ DBSJ's COUPLEs HEAVEN ♥️

Hãy cùng làm quen với các mem và thể hiện tình yêu cũng như niềm tin của bạn vào couples DBSJ nhé ^^


[Trans fic] NỖI ÁM ẢNH PHIỀN TOÁI TL0.9870713_1_1
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥


 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Thông báo: Vì forum mới hiện có vấn đề về kĩ thuật, 
vì vậy BQT forum quyết định mở cửa lại forum ban đầu tại đây và tiếp tục để DSCH hoạt động.

Mong các bạn sẽ có những khoảng thời gian vui vẻ với DSCH

Share | 
 

 [Trans fic] NỖI ÁM ẢNH PHIỀN TOÁI

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giả

Hãy bình chọn cho bài viết thay cho nút Thanks

hanchul95
* Trial Translator *
* Trial Translator *
hanchul95

Tổng số bài gửi : 5
Won : 7
Thanks : 0

[Trans fic] NỖI ÁM ẢNH PHIỀN TOÁI Vide
Bài gửiTiêu đề: [Trans fic] NỖI ÁM ẢNH PHIỀN TOÁI   [Trans fic] NỖI ÁM ẢNH PHIỀN TOÁI I_icon22Sat May 14, 2011 8:15 am

Title: NỖI ÁM ẢNH PHIỀN TOÁI

Rating: PG – NC-17

Main Pairing: Kyuhyun/Sungmin

Side Pairing: Donghae/Sungmin, Donghae/Eunhyuk

Genre: Humor, Fluff, Drama, Angst

Warning: Sexual content, death

Disclaimer: I do not own Super Junior

Summary:Đã được hơn một năm kể từ khi bạn trai của Sungmin chết vì bị giết. Nó là một sự bi thảm trong cuộc sống của mình nhưng anh ta đã vượt qua nó và có người yêu mới, Kyuhyun. Tuy nhiên, người yêu của Sungmin có một bí mật. Kyuhyun có thể nghe thấy bóng ma-chỉ nghe, không nhìn thấy. Một ngày,cậu ấy bắt đầu nhìn thấy linh hồn bạn trai cũ của Sungmin.

.

Chap 1.A

Cậu có thể thấy tôi!?!??!

=========================

==========================

“Cứu, bạn trai của tôi đã bị bắn và anh ấy đang chảy máu rất nhiều!” Sungmin hét lên trong điện thoại, đường dây cấp cứu, “Xin làm ơn, anh đã bị mất ý thức và có thể sẽ không thức dậy! Giúp tôi, làm ơn! “

*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*

Sungmin’s POV

Đã một năm trôi qua kể từ ngày đó. Bây giờ, tôi nghĩ rằng mình đã vượt qua được. Tôi vẫn còn yêu cậu ấy nhưng tôi phải dần quên cậu ấy vì tôi khôngthể sống trong nỗi buồn nữa. Điều đó có sai không? Dù sao, trên thực tế- tôi đã chết… cho đến khi một vài tháng trước. Tôi đã tách bản thân mình ra khỏi gia đình và bạn bè. Tôi vẫn tham gia các lớp học tại trường và vẫn làm công việc bán thời gian, nhưng tôi nhận ra thật là khó để nói chuyện với người khác hay thậm chí là cười. Tôi đã trở lại là con người mình trước đây… nhưng vẫn chưa hoàn toàn. Tôi làmphục vụ trong quán cafe, nơi tôi phải mỉm cười và nói chuyện- dù rất khó, nhưng tôi vẫn phải làm. Tôi gần như rớt tất cả các môn học vì tôi không thể nào quên được cái chết của cậu ấy. Thành thật mà nói,vẫn không hoàn toàn trở lại là chính mình. Chỉ là… thật khó cho tôi để vượt qua nỗi ám ảnh đó.

Bây giờ, tôi đã có một người luôn đối xử tốt với tôi và tôi nghĩ tôi đã ‘cảm’ cậu ta rồi. Chúng tôi luôn ở bên nhau và cậu ấy luôn xuất hiện trong tâm trí tôi.

End Sungmin’s POV

*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*

“Sungmin,” Kyuhyun người phục vụ ở quán cafe và đi đến chỗ ngồi quen thuộc của mình. “Em dùng như thường lệ.” Kyuhyun lấy từ trong cặp ra một vài quyển sách.

“Được thôi, Kyu,” Sungmintrả lời. “Em có bài kiểm tra à?”, anh mỉm cười.

“Vâng,” Kyu cười lại. “Em cần những điểm này để giành học bổng.”

“Uhm,” Sungmin nói và hướng tới nhà bếp.

*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*

Kyuhyun’s POV

Tôi thực sự thích rằng anh chàng Sungmin này. Anh ấy rất ngọt ngào và rất dễ thương. Chúng tôi đã đi chơi rất nhiều và anh ấy dường như đang ‘mở cửa’ cho tôi. Anh ấy đã từng rất khép kín, nhưng tôi đoán rằng anh ấy chỉ không muốn có quá nhiều người xung quanh mình.

Tôi gặp anh ở quán cafe này. Tôi thích học bài ở đây. Không kkhí ở đây thật sự ấm cúng và thoải mái. Sungmin và tôi đều là sinh viên đại học nhưng khác trường. Tôi chưa bao giờ để ý đến anh đến khi một lần anh phục vụ tôi, và từ đó, tôi luôn ngồi ở chỗ anh ấy hay đến nhất. Chúng tôi thường gặp nhau và bắt đầu nói chuyện khi anh ấy cho tôi số điện thoại.

Chúng tôi thân thiết đến nỗi chuyện gì về nhau cũng biết, nhưng anh ấy không biết một điều về tôi….

Tôi có thể nghe được tiếng của những linh hồn

End of POV

*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*

10h tối, Sungmin tan ca, anh rời khỏi quán để gặp Kyuhyun.

“Anh có lạnh không?” Kyuhyun hỏi khi nhìn thấy Sungmin tự ôm mình ra khỏi quán cafe.Bây giờ đã là mùa đông, tuy Sungmin có áo khoác nhưng nhìn anh vẫn lạnh.

Sungmin lắc đầu “Anh không sao, Kyu.”

Kyuhyun cười lớn, “Ở trong quán cafe thì anh rất ấm nhưng ra ngoài đây thì anh lạnh lắm đấy. Được rồi,” Kyuhyun cầm tay Sungmin,” Em sẽ giữ ấm cho anh” và cậu lồng bàn tay họ vào nhau.

“Oh,” Sungmin cúi đầu đỏ mặt, “Cảm ơn em.”

Kyuhyun mỉm cười, ‘thật dễ thương’- cậu nghĩ. “Đi nào.” họ cùng nhau đi đến xe của Kyuhyun.

Sau10′ lái xe, họ đã đến căn hộ của Sungmin. Cả hai vào trong và Sungmin chuẩn bị chocolate nóng. Kyuhyun ngồi trên ghế sofa, cậu nghe thấy tiếng ai đó thì thào ở góc tường. ‘Không phải lại nữa chứ!’- anh nghĩ và quay đầu lại, ‘Mình luôn nghe thấy tiếng họ, nhưng họ không bao giờ trả lời khi mình nói chuyện với họ. Và mình cũng chưa từng nghe tiếng linh hồn nào trong căn hộ của Sungmin’. Kyuhyun tự hỏi hồn ma này là ai và từ đâu đến.

Hồn ma này là một chàng trai, khỏang tuổi Kyuhyun, anh ta khoanh tay trước ngực, chân xếp chéo với nhau.

Kyuhyun cảm giác được tim mình như ngừng đập trong nỗi sợ hãi. Đây là lần đầu tiên cậu thấy một hồn ma với khỏang cách gần như vậy. Bất thình lình, anh ta trừng mắt và nói lớn.

“Cậu đang nhìn gì thế hả?!”

Kyuhyun hét lên và ngã khỏi ghế.

“Kyuhyun!” Sungmin nghe tiếng hét và vào phòng khách, “Có chuyện gì vậy?” Anh thấy Kyuhyun đang nhìn chằm chằm vào bức tường trống.

“Không có gì,” Kyuhyun lắc đầu, “Không có gì cả” cậu vẫn thấy anh ta đang nhìn mình. Khi Sungmin đến giúp cậu, biểu cảm của tên hồn ma ấy lập tức thay đổi. Ánh nhìn của anh ta màng đầy hàm tiếu và có chút trẻ con.

Anh ta hỏi Kyuhyun, “Cậu có thể thấy tôi?”

Kyuhyun muốn xỉu.

“Kyuhyun” Sungmin giúp Kyuhyun đứng lên “Mọi chuyện ổn chứ?”, anh để ý thấy sắc mặt Kyuhyun tái hẳn đi và cậu ấy đang sợ sệt nhìn vào bức tường.

“Uhm” Kyuhyun gật đầu lo lắng, cuối cùng cậu nhìn Sungmin, “Em không sao,” cậu nở một nụ cười gượng gạo.

“Vậy thì tốt,” Sungmin đặt tay lên vai Kyuhyun, “Anh sẽ đi lấy đồ uống. Hãy ngồi xuống và thư giãn, được không? “

“Ok,” Kyuhyun gật đầu, Sungmin trở lại với công việc dang dở. Khi Sungmin đã cậu quay lại nhìn vào bức tường và thấy anh ta vẫn ở đó. “Anh có vấn đề gì sao?”

Anh ta giận dữ, “Vấn đề của tôi sao? Người cậu đang theo đuổi- là của tôi!” Anh ta tiến lại gần Kyuhyun,” Tôi đã theo dõi cậu, Kyuhyun!. Tôi biết cậu thích anh ấy! “

Sungmin vừa bước ra khỏi nhà bếp, anh thấy trong mắt của Kyuhyun thể hiện sự sợ hãi và chân cậu ấy lùi dần về phía sau như thể có ai đó đang ở trước cậu và đe dọa cậu. “Kyuhyun” cả 2 người (?) đều giật mình “Có chuyện gì không ổn à?”.

“Không,” Kyuhyun lắc đầu và mỉm cười. Chàng trai bên cạnh cậu liếc mắt và khoanh tay trước ngực lần nữa.

“Tất nhiên có một vài thứ không ổn,” anh ta tiếp tục nhìn Kyuhyun và nói, “Tôi đang ở đây và cậu đang theo đuổi Sungmin!”

Sungmin nghi ngờ nhìn Kyuhyun, “Được rồi,” anh nói và đi về phía ghế sofa. Anh ngồi xuống và đặt đồ uống lên bàn. Kyuhyun cũng đi theo Sungmin, cậu ngồi cạnh anh. “Em có chắc là ổn không?” Sungmin đặt tay lên đùi Kyuhyun hỏi. Người thứ ba trong căn phòng này không thích cảnh đó tí nào.

“Sungmin, đừng chạm vào cậu ta!” Anh ta cố gắng nắm lấy tay Sungmin, “Anh yêu em! Không phải cậu ta!!!!!! “

Thật tình Kyuhyun chỉ muốn ném thứ gì đó vào cái tên đang quấy rối kia. “Không, không có gì cả, Sungmin.”

“Ừ,” Sungmin lấy điều khiển bật TV. Anh đưa 1 li chocolate nóng cho Kyuhyun. Sungmin dựa người vào Kyuhyun và họ xem TV, Kyuhyun cũng vòng tay qua khoác vai Sungmin. Họ vẫn chưa chính thức ở bên nhau nhưng những hành động như thế này cũng đủ hiểu là họ đã chấp nhận nhau.

“Sao cậu dám đụng vào anh ấy!” Tên hồn ma ấy tiếp tục la hét.

Thay vì lờ tên hồn ma ấy, nhưng kết quả lại là…cậu bơ luôn cái TV. “Tôi đã nghe những linh hồn đi lại và dịch chuyển đồ vật, mặc dù chúng không thật sự di chuyển ở thế giới thực. Tôi nghe họ cười, khóc, và đập cửa tuy rằng cánh cửa vẫn đứng yên. Tôi nghe họ hát và la hét. Tôi nghe họ nói chuyện, nguyền rủa dù họ không nói chuyện với tôi. Tôi cũng đã từng giao tiếp với một số linh hồn, nhưng chỉ có 2 lần duy nhất. Phần lớn, họ đều không quan tâm đến tôi. Tôi chưa bao giờ gặp một linh hồn giận dữ luôn muốn trả thù vì biến cố khi họ còn sống. Tôi đã quen nghe họ, mặc dù họ luôn làm phiền tôi, vì họ không bao giờ ngừng nói. Chính vì tôi lờ họ như thế nên họ không nghĩ rằng tôi có thể nghe thấy họ. Trước đây, tôi chỉ nhìn thấy họ vài lần. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ gặp linh hồn nào phiền toái như thế này! “

“Tôi nói lần cuối, tránh xa Sungmin CỦA TÔI ra!”

Kyuhyun gắt lên. Cậu đứng đối diện tên hồn ma ấy, “Im đi! Anh đang làm phiền tôi đấy! “

Sungmin nhìn chằm chằm vào Kyuhyun. “Kyu” Kyuhyun đang nhìn bức tường và điều đó làm Sungmin sợ, “Em cư xử lạ quá. Nó làm anh sợ đấy. “

Kyuhyun cảm thấy xấu hổ và nhìn Sungmin cười gượng. “Không có gì đâu, Sungmin. Chỉ là em đang suy nghĩ vài thứ . “

“Oh,” Sungmin hoài nghi nhìn Kyuhyun, “Được rồi,” sau đó anh cuộn mình vào trong lồng ngực cậu.

Hồn của chàng trai ấy lập tức im lặng . Anh ta ngồi trên TV. “Cậu biết rằng tôi sẽ tiếp tục gây phiền toái cho cậu, đúng không?”

Kyuhyun trừng mắt nhìn anh ta.

“Trước đây tôi không làm gì cả bởi vì cậu không cảm nhận được tôi. Tôi tự hỏi tại sao mọi chuyện lại đột ngột đến thế, nhưng điều đó thật tốt” anh ta cười, “Tôi sẽ bám theo cậu đến khi nào cậu rời khỏi Sungmin! “

Kyuhyun tiếp tục nhìn anh ta cả buổi tối, cho đến khi cậu về.

“Kyu,” Sungmin nói khi cả hai đang đứng ở cửa, “Ngày mai anh không phải đi làm,chỉ đến trường thôi. Anh sẽ ở chỗ làm của em và đợi em dạy học xong. “

“Anh chắc chứ?” Kyuhyun hỏi. Vào những ngày làm việc của Sungmin, Kyuhyun đi đến trường. Và khi Sungmin đến trường thì Kyuhyun dạy thêm. “Em không muốn anh phải đợi lâu. “

“Không sao đâu,” Sungmin trả lời, “Trong lúc đó anh sẽ làm bài tập.”

“Được rồi,” Kyuhyun cười và cố gắng không hét vào tên linh hồn đang đứng đằng sau Sungmin, “Gặp anh sau.”

Sungmin mỉm cười, “Chúc ngủ ngon.”

“Chúc ngủ ngon,”Kyuhyun trả lời. Khi cánh cửa đóng lại, nụ cười của Kyuhyun biến mất. “Thật không thể tin rằng cái tên ấy lại phiền đến thế!”

Trong căn hộ, Sungmin nở nụ cười và đỏ mặt khi đang rửa cốc nước của 2 người. Bên cạnh anh, một linh hồn đang bĩu môi nhìn Sungmin với ánh mắt puppy “Em vẫn không thể quên anh. Anh chưa hoàn toàn quên em chứ, Sungmin?”

*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*

Ngày hôm sau, Kyuhyun vừa xong công việc của mình, cậu thấy Sungmin đang đứng đợi bên ngoài.

“Sungmin” Cậu chào người đối diện và vòng tay ôm lấy anh. “Anh có muốn đi ăn không?”

“Chắc chắn rồi” Sungmin trả lời. Khi đến nhà hàng gần đó, họ ngồi bên cạnh cửa sổ. Và cậu thấy một khuôn mặt quen thuộc trên tấm kính.

‘Chết tiệt’ Lại là tên ấy! ‘Tôi đã đụng chạm gì anh ta chưa nhỉ?’

Sungmin thấy Kyuhyun cứ chăm chăm nhìn vào cửa sổ nhưng anh không thấy gì ở đó cả. “Có chuyện gì không ổn ah?”

“Huh?” Kyuhyun xấu hổ nhìn Sungmin lắc đầu “Không có gì”. Cậu cười nhưng Sungmin thì không nghĩ vậy.

“Mấy ngày nay thái độ của em rất lạ” Sungmin đặt menu xuống, chờ người phục vụ quay trở lại.

‘Đồ con ma phiền phức! Bây giờ Sungmin lại nghĩ mình là một người kì lạ! Hoặc thậm chí là…có vấn đề về trí não!’

——————————

Buổi tối, cả hai đang ngồi trong phòng khách ở căn hộ của Sungmin.

“Sungmin,” Kyuhyun rất vui vì không thấy bóng dáng tên hồn ma ấy đâu. Cậu thậm chí không thể ăn trong nhà hàng vì anh ta luôn luôn trừng mắt nhìn cậu, làm mặt xấu và cả hát những bài khiến cậu đinh tai nhức óc.

“Huh?” Sungmin cười.

Em tự hỏi,” Kyuhyun nắm tay Sungmin, cậu có thể thấy được tim mình đập nhanh vì căng thẳng. “Em tự hỏi nếu anh đồng ý làm bạn trai của em…”

Đột nhiên, một linh hồn xuất hiện và hét lớn, “Sungmin, KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!”

Kyuhyun cố gắng lờ tên ấy đi. Cậu cảm thấy mình thật may mắn khi nhìn thấy anh ta trước khi anh ta hét lên.

“Sungmin!” Anh ta la lớn và chạy đến bên cạnh sungmin, “Anh không thể đồng ý được!” Anh ta cứ tiếp tục hét như vậy, trong khi Sungmin cảm nhận được tim mình đang đập nhanh vì lời nói của Kyuhyun. “Sungmin!” Anh ta than vãn, “Em đẹp trai và có tài hơn cậu ấy! Có thể em không thông minh bằng cậu ta, nhưng em chắc chắn rằng em là một vũ công giỏi!” (bựa =.=)

*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
Very Happy
Về Đầu Trang Go down
 

[Trans fic] NỖI ÁM ẢNH PHIỀN TOÁI

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥ :: DBSJ couple's Corner :: †< Fiction >† :: ~ Translated Fic ~-