♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Chào mừng bạn đến với ♥️ DBSJ's COUPLEs HEAVEN ♥️

Hãy cùng làm quen với các mem và thể hiện tình yêu cũng như niềm tin của bạn vào couples DBSJ nhé ^^


[Shortfic] [KiMin] ChangMin! It’s great to meet you! TL0.9870713_1_1
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Chào mừng bạn đến với ♥️ DBSJ's COUPLEs HEAVEN ♥️

Hãy cùng làm quen với các mem và thể hiện tình yêu cũng như niềm tin của bạn vào couples DBSJ nhé ^^


[Shortfic] [KiMin] ChangMin! It’s great to meet you! TL0.9870713_1_1
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥


 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Thông báo: Vì forum mới hiện có vấn đề về kĩ thuật, 
vì vậy BQT forum quyết định mở cửa lại forum ban đầu tại đây và tiếp tục để DSCH hoạt động.

Mong các bạn sẽ có những khoảng thời gian vui vẻ với DSCH

Share | 
 

 [Shortfic] [KiMin] ChangMin! It’s great to meet you!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giả

Hãy bình chọn cho bài viết thay cho nút Thanks

bebe
~ Couples là gì? ~
~ Couples là gì? ~
bebe

Couple bạn thích nhất trong DBSJ : YUnJae
Tổng số bài gửi : 4
Won : 6
Thanks : 0
Age : 26
Đến từ Đến từ : sở thú họ Kim Pạc

[Shortfic] [KiMin] ChangMin! It’s great to meet you! Vide
Bài gửiTiêu đề: [Shortfic] [KiMin] ChangMin! It’s great to meet you!   [Shortfic] [KiMin] ChangMin! It’s great to meet you! I_icon22Wed Aug 31, 2011 1:42 pm

[Shortfic] [KiMin] ChangMin! It’s great to meet you!


+ Author:bebe ( Anna Lys)
+ Pairing: KiMin

+ Rating: PG-13

+ Disclaimer: huhuhuhu… em thừa bíêt là KiMIn không thuộc về em nhưng số phận của họ trong truyện là do em nắm giữ! kakakakaka

+ Category/Genre: short fic

+ * Status: on going

Chapter 0
Một ngày cuối năm lặng lẽ~ anh lê từng bước chân trên con đương mà hằng ngày anh vẫn thường qua lại, con đường mà được xem như định mệnh giữa anh và cậu. Trên con đường đày tuyết phủ này, nơi đâu cũng là những kỉ niệm của hai người. Từ cái ghế đá ven đường, từng gốc cây tới cái quán bánh nếp xào ớt nơi cuối đường... tất cả đều làm con tim anh chua xót, nghẹn ngào… những bước chân vô định đưa anh tới bên dưới một mái hiên, nếu nó chỉ là một mái hiên ko thì đâu có gì đáng ngạc nhiên chứ? Nhưng tiếc rằng bên dưới mái hiên này chính là nơi mà mối tình đầy hạnh phúc, khổ đau của anh với con người đó bắt đầu...
Đứng ngắm nhìn lại nơi này anh chợt nghĩ đến thời gian hạnh phúc đã qua của mình. Thật sự là vô cùng hạnh phúc nhưng cũng lắm tổn thương.
Anh gặp cậu như một định mệnh! Ông trời đưa cậu tới bên anh, đem lại ánh sáng cho tâm hồn anh. Rồi sau đó lại tàn nhẫn cướp cậu đi một cách trắng trợn…
Chapter 1

~ Ngày này của 4 năm trước~
Rào …rào…rào…
Trời đột nhiên trở mình mưa nặng hạt, đang giờ tan ca mà gặp mưa quả rất phiền toái, đường trơn trượt chật cứng những người là người.Tại sao họ không tìm một chỗ để trú mưa nhỉ? Liệu đó có phải là ý kiến hay hay không khi cứ phải thi nhau chen chen, lấn lấn trên đường để về nhà cho kịp bữa cơm chiều?! Từ một góc nhỏ, anh đứng đó ngắm nhìn tình trạng hỗn loạn của đám người bên dưới lòng đường rồi sau đó nở một nụ cười nhạt với cái cảnh ấy.
Lộp độp…lộp độp…
Tiếng nước mưa nhỏ giọt lên mái hiên, nghe có vẻ rất thú vị anh lắng tai nghe…Nghe đâu đó trong tiếng mưa có tiếng bước chân người qua lại, có tiếng gió khẽ nói mấy câu tình tứ với những chùm hoa anh đào bé nhỏ trước mặt anh.
Mải mê ngắm những gì đang diễn ra trước mặt mà anh quên đi cả những thứ bên cạnh mình. Quay đầu nhìn sang bên anh chợt thấy tim mình như hẫng đi một nhịp khi chợt…một khuôn mặt với đầy vẻ thánh thiện đang hiện ra trước anh. Một khuôn mặt mà từ trước tới nay anh chưa từng một lần được gặp qua.
_ Chào anh!_ Cậu lễ phép cúi mình chào hỏi và đưa tay ra để làm quen với anh.
_...._ anh hoàn toàn im lặng, có lẽ anh chưa thoát ra khỏi dòng suy nghĩ rằng người này là ai mà lại có khuôn mặt tuyệt mỹ tới vậy.
_ Hey! Anh gì ơi!_ cậu rất tự nhiên huơ hươ tay trước mặt anh như thể họ đã quen biết từ rất lâu rồi.
_ Ư… À chào cô! Tôi không để ý! Xin lỗi!_ anh vội cúi đàu chào lại rối cũng đưa tay lên nắm lấy tay người đối diện.
~KiBum POV’s~
Aigooo….. trời ơi! Sao lại có người hoàn hảo như vậy chứ? Không những mặt đẹp mà da còn rất mịn màng nữa chứ! Cô gái này không xong với ta rồi! Ôi không nàng lại còn bĩu môi nữa kìa, yêu quá đi! Ta thề tốn bao nhiêu tiền cũng được, ta phải sắm cái cưa tốt nhất để cưa được nàng! hohohoho
~End KiBum POV’s~
Không chỉ suy nghĩ trong đầu mà anh còn để lộ nó ra ngay trên khuôn mặt mang đầy vẻ kỳ lạ của anh lúc này đây. Nở một nụ cười sặc mùi tà ý. Anh cố ngắm nhìn cậu thật lâu trước khi định nói những câu xã giao đầy tính thừa thãi.
~ChangMin POV’s~
Ẹc.,. lại một người nữa nhầm mình thành con gái rồi! Chẳng lẽ mình giống tới mức đó sao? Huhuhu… Umma tại sao uma sinh con ra lại mang vẻ đẹp của phụ nữ chứ? Thật bất công mà!huhuhu..
~End ChangMin POV’s~
Cậu tự nói với mình rồi sau đó là xịu mặt xuống bĩu cái môi là tuyệt tác của mình ra làm cho ai đó đang điêu đứng ngắm nhìn mà suýt xoa.
_ uhm… cô tên gì vậy?_ anh lúng túng đặt câu hỏi
_ uhm.. tôi là ChangMin! Cứ gọi tôi là Minnie! Năm nay tôi 20 tuổi? Vậy còn anh đây là…_Cậu chần chừ một chút khuôn mặt hơi thoáng chút ngượng ngùng.
_ Ak! Tôi là KiBum, tôi 23 tuổi! hơn cậu 3 tuổi vậy nên cậu phải gọi tôi là hyung đó!_ anh nói rồi nháy mắt khiến cậu chợt đỏ mặt tập 2.
_ Vậy à!? Vậy Bummie hyung đang làm việc ở đâu vậy? Có gần đây không?
_ Ừ! Công ty tôi ở ngay dãy phố bên kia! Mà cô vừa gọi tôi là cái gì Bum ý nhỉ?_ anh tỏ vẻ ngờ nghệch hỏi lại.
_Huh? Hyung không thích Minnie gọi thế à? Vậy Minnie sẽ sửa! Xin lỗi Bummie Hyung!_ cậu vừa nói xong thì vội lấy tay bịt ngay miêng lại, mặt tiếp tục đỏ thêm.
_ Không sao! Chỉ là tôi chưa nghe ai gọi như vậy bao giờ nên không quen! Cô cứ gọi đi! Không sao đâu! Tôi không thấy phiền chút nào! Thiệt đó!_ anh nói mà tay cứ vò vò đầu liên tục.
_Uhm! Minnie biết rồi!_ Cậu nói sau đó nở một nụ cười chói lóa và anh cũng vậy, anh đáp trả lại bằng một nụ cười cũng sang chói không kém.
_Uhm… À hay tôi với cô ra đằng kia nói chuyện được không? Tôi nghe đồng nghiệp nói đó là quán bánh nếp ngon nhất Hàn Quốc này đấy!_ anh nói và mỉn cười
_ Vậy hả? Chắc ở đó bán bánh ngon lắm mới được danh hiệu như vậy nhỉ?_ Cậu phì cười vì câu nói nửa đùa, nửa thật của anh.
_ Thiệt đó! Dù sao cũng bớt mưa rồi! Chúng ta đi thôi!_anh mỉm cười đưa tay cho cậu nắm lấy.
_Uhm…_cậu ngượng ngùng đưa đôi bàn tay nhỏ bé của mình ra rồi nắm lấy tay anh._Đi thôi! Tôi cũng cảm thấy hơi đói rồi!

………
_ Cô chủ quán lấy cho tôi hai suất bánh nếp xào ớt nha!_ Anh hí hửng gọi món.
_Vâng! Quý khách đợi cho một chút!_Cô chủ quán nở nụ cười vui vẻ đáp lại.
...
_ Của quý khách đây!_ Một người phụ nữ trung niên tay bê hai suất đồ ăn miệng nở một nụ cười hiền từ.
_Cảm ơn cô! Hye Sae!_cậu ngẩng mặt lên chào hỏi người phụ nữ, có vẻ họ quen biết nhau thì phải.
_ Ủa?! Changmin hôm nay cháu tới đây ăn với bạn à?_Cô chủ quán niềm nở với cậu.
_ Không ạ! Cháu và anh ấy mới quen nhau thôi ạ!_ Cậu nói tay chỉ về phía anh, anh cúi người chào người phụ nữ.
_Oh! Ra là vậy! Chào cậu! Cậu và thằng bé cứ nói chuyện nha! Tôi xin phép đi trước!_ Người phụ nữ gật đầu chào rồi lui vào trong.
_ Changmin…cô.. à không! Cậu là con trai sao?_anh ngạc nhiên mắt tròn mắt dẹt hỏi cậu.
_Hì, vâng tôi là con trai! Chứ không phải con gái đâu!_Cậu phì cười trước khuôn mặt ngố tàu của anh.
_ Vậy mà tôi cứ tưởng…
_ Tôi giống con gái lắm sao?
_ Không nhưng…thực ra là cũng hơi hơi…
_ Tôi biết mà!hì hì!_cậu phì cười rồi gắp bánh nếp cho vào đĩa của anh và gắp một miếng cho mình.
Bữa ăn cứ tiếp tục trong không khí vui nhộn từ những câu chuyện cười của anh.Tiếng cười của cậu làm anh xiêu lòng thực sự. Cậu tuy không phải phụ nữ nhưng lại mang một vẻ đẹp mà đôi khi chính phụ nữ cũng mong muốn được sở hữu nó. Một cái gì đó dễ thương, một cái gì đó sexy, lại còn chút gì đó rất đáng yêu trong từng hành động cử chỉ, lời nói của cậu. Tất cả toát lên và hòa hợp với nhau tạo nên một ChangMin nhỏ xinh, đáng yêu mà nhìn vào ai cũng muốn chở che cho cậu.
_ Cảm ơn anh!KiBum!
_Vì cái gì?_Anh cau mày hỏi cậu.
_Vì bữa tối! Vì anh đã nói chuyện với tôi rất tự nhiên! Và vì anh đã làm bạn với tôi!
_Sao cậu lại cảm ơn tôi? Phải là tôi cảm ơn cậu mới đúng chứ!_Anh mỉm cười.
_Không! Tôi phải cảm ơn anh mà! Từ trước tới giờ tôi chưa từng có bạn! Đây là lần đầu tiên tôi có một người bạn thực sự và người đó là anh!
_Sao lại là lần đầu ? Tôi không hiểu?
_Anh không hiểu là đúng rồi!.... Mà thôi không nói nữa! Dù sao cũng tới nhà tôi rồi!Tạm biệt anh! Còn chuyện kia… khi nào có thời gian tôi sẽ kể cho anh nghe sau!_Cậu cúi chào anh rồi mở cửa bước vào nhà.
_Uhm…chào! Tôi sẽ nhắn tin cho cậu sau!_Anh đáp trả lại cậu rồi cũng quay đi.


~Nhà KiBum~
_ Bummie sao về muộn thế?_ Teukie đứng chờ anh trước cửa nhà lo lắng hỏi
_Hyung đừng lo! Công ty có chút việc nên em mới về muộn một chút thui!_Anh mệt mỏi bước qua Teukie để đi vào nhà.
_Uhm~!Thế em đi tắm đi rồi nghỉ ngơi cho đỡ mệt!
_Vâng hyung!_Anh đứng dậy đi lên phòng
_Mà Bummie này em đã ăn tối chưa?_ Cậu gọi với lên.
_Em ăn rồi!Hyung đi ngủ đi!
_Ừ!

…..
Anh tắm xong vừa thả mình xuống giường thì chợt nhớ ra là phải nhắn tin cho cậu, vội rút điện thoại ra anh bắt đầu type tin nhắn.

…..

~ Nhà ChangMin~
_Minnie, con đi đâu mà về muộn thế?_Jaejoong lo lắng hỏi cậu.
_Con đi chơi với bạn uma ạ!
_Ừ! Lần sau nhớ đi đâu cũng được nhưng phải gọi báo cho uma và appa biết một tiếng rồi mới đi nhớ chưa?_Yunho vỗ vai cậu.
_Vâng! Con biết rồi mà uma appa! Mà uma và appa đi ngủ đi! Con đã ăn tối rồi ạ!
_Ừ! Nhớ tắm mới được ngủ nghe chưa con!
_Vâng! Mà vợ chồng nhà YooChun hyung đi chơi chưa về hả uma?
_Uhm… Vợ chồng nhà tụi nó cứ như trẻ con ấy!
_Hìhìhì…. Hai người họ mới cưới mà uma~
_ Ừ thì thế! thôi con đi ngủ đi!mai còn đi học chứ! Uma và appa ngủ trước đây!
_Vâng! Thưa chỉ huy!_Cậu phì cười
….

"Sakura, anh rất nhớ em, anh muốn gặp em ngay bây giờ"
"ổn thôi mà , em vẫn ở đây"
"là là mùa xuân, là bầu trời ôm lấy anh, dịu dàng"

Có thể gặp được anh, em thật sự rất hạnh phúc.
"Em thật sự, Thật sự hạnh phúc...!"
Chapter 2

Từ ngày hôm đó, cậu và anh trở nên thân thiết hơn. Anh tự nhận mình là cái thùng đựng tâm sự của cậu vì cứ có gì phiền muộn là cậu lại lôi anh ra mà chút vào. Cứ thế, cứ thế…thời gian trôi không ngừng nghỉ, anh và cậu chợt trở nên gần gũi, đôi bên luôn có cái cảm giác coi người kia như một phần không thể mất đi của mình. Và rồi cho tới một ngày…đó là một buổi tối mùa hạ mát mẻ….Khi những cánh anh đào bắt đầu rơi rụng…
Cậu và anh sánh bước trên đường, chợt cậu nảy ra một ý nghĩ vô cùng trẻ con đó là…
_Nhanh lên hyung! Thích lắm! Thiệt đó!_cậu kéo tay anh chạy tới một khu vui chơi của tui trẻ trong khu chung cư gần đó. Cậu và anh, mỗi người một cái xích đu, cậu ngây thơ đu đưa thật mạnh chiếc xích đu cho có thể bay thật cao. Nhìn cậu vừa đu vừa cười khanh khách lại còn nói vài câu rất dễ thương làm anh cũng phải cười theo.
_Đu ơi! Bay cao! Bay cao tới tận mây xanh nhé!
Bay cao lên để ta biết thế nào là mây….
Cho ta biết liệu thiên thần có lẩn trốn trong mây..
Cho ta thấy cuộc đời của ta thật vô tư..
Cho ta thấy người ta sống vồn vã ra sao nha!
BAY CAO LÊN NÀO!
Cậu hét lớn sau đó đột nhiên bịt miệng lại, cái cử chỉ dễ thương đó khiến anh chỉ muốn lao vào mà ghì thật chặt cậu trong vòng tay mình, trước cái lo sợ cậu sẽ bay cao tới mây rồi biến mất trước mắt anh…như chưa hề tồn tại và xuất hiện.

Đột nhiên anh đứng phắt dậy…rồi anh đứng trước mặt cậu và nhìn chằm chằm vào con người trước mặt. Cậu cũng chợt cảm thấy bầu không khí có gì đó kì lạ liền lặng im nhìn anh. Rồi đột nhiên…
Anh quỳ xuông trước mặt cậu và nói:
_ Minnie! Nghe anh nói này! Lúc này đây khi nhìn thấy em vui vẻ anh chợt cảm thấy mình thực sự không thể sống thiếu em! Khi nãy nhìn em chơi, tuy em rất vui và anh cũng vậy…nhưng Minnie à! Em có biết rằng từ lúc nào không hay em đã trở thành một phần không thể thiếu trong anh không? Những lúc em đau khổ anh đã quen là cái thùng cho em đựng những nỗi đau đó. Cái nhìn đầu tiên của em đã cướp đi linh hồn anh, đến cái nhìn thứ hai thân xác anh dường như đã thuộc về em mất rồi. Anh có thể không có gì nhưng anh không thể không có em. Anh có thể mất tất cả nhưng không thể mất em. Và ChangMin à! Ngày hôm nay anh yêu em nhiều hơn hôm qua nhưng sẽ ít hơn ngày mai và những ngày sau rất nhiều! ChangMin…Anh…Yêu…Em…_Anh nói rồi sau đó nhẹ nhàng tiến tới đặt lên làn môi đỏ thắm của cậu một nụ hôn. Anh vòng tay ôm chặt lấy thân hình cứng đờ của cậu, ghì thật chặt cậu vào lòng, nụ hôn của anh thật sâu và ấm. Nhẹ nhàng, ngọt ngào và cũng thật êm đềm. Cậu không đáp trả, cũng không hề chống cự, chỉ lặng im ngoan ngoãn nhắm mắt và cảm nhận nụ hôn của anh. Và rồi đột nhiên… cậu hé nụ hoa chúm chím đáp trả lại nụ hôn ấy một cách rất đỗi nhẹ nhàng.
Anh cảm thấy ngạc nhiên trước hành động của cậu. Anh cứ nghĩ rằng cậu sẽ phản đối, sẽ đẩy anh ra và bỏ anh lại rồi bỏ chạy để trốn tránh anh.
Nhưng không!
Cậu đã ở lại, ở lại và đáp trả nụ hôn của anh. Phải chăng cậu cũng đã yêu anh, yêu cái thùng tâm sự dễ thương này?
_Uhm~~_cậu cảm thấy khó thở tột cùng, không thể tiếp tục dù nó vô cùng hấp dẫn, nhưng anh thì không, anh hoàn toàn không muốn để cậu rời khỏi vòng tay mình, anh sợ cậu sẽ chạy mất.
_...._anh không đáp trả, vẫn điên cuồng trong nụ hôn mà không để ý tới cậu đang mặt mày tái mét trong vòng tay anh.
_Uhm..Bummie~ em khó thở~_cậu cố gắng lắm mới có thể thốt ra được câu nói ấy, cậu khó thở lắm rồi…
Lúc này anh mới chịu rời khỏi cậu trong sự tiếc nuối, anh muốn tiếp tục nhưng cậu thì không thể được nữa rồi.anh không muốn nụ hôn đầu của mình lại là nụ hôn cuối.
Khuôn mặt của cả hai người không hẹn mà cùng nhau ửng hồng cả lên, phải chăng cái gương mặt ửng đỏ này càng làm cậu đẹp hơn? Cố hớp lấy từng chút không khí, cậu nghẹn ngào, khó chịu hít hà. Nhiều lúc còn lườm nguýt anh một cái trông thiệt tình là vô cùng dễ thương.
_ChangMin…..Anh…_ anh gãi đầu bối rối chỉ sợ cậu mắng cho anh một trận rồi cắt đứt quan hệ không thèm gặp mặt anh nữa. Nhưng không biết hôm nay là ngày gì mà vận đỏ của anh cứ đến dồn đến dập làm anh đỡ không kịp.
Cậu không những không làm gì anh mà còn nói những lời khiến anh vô cùng ngạc nhiên:
_Bummie à! Những lời vừa rồi có phải là thật không vậy?_Cậu ngượng ngùng hỏi lại.
_Thật mà! Anh nói thật! Không tin thì… anh thề với trời rằng những lời mà Kim Ki Bum này vừa nói là hoàn toàn xuất phát từ tận đáy lòng! Nếu có nửa lời không đúng tôi sẽ bị chết vì sét đánh! Ra đường thì bị xe đâm, ở nhà cao tầng thì….
Đang nói nửa chừng thị bị ngón tay của cậu đưa lên chắn ngang, cậu không muốn nghe anh nói thêm bất cứ thứ gì nữa, vì sự tin tưởng của cậu với anh bắt đầu từ ngày cậu chấp nhận chia sẻ buồn vui với anh. Cậu không muốn nghe nữa vì dù có nói thêm bất cứ điều gì thì nó cũng chỉ là dư thừa trong lúc này mà thôi- lúc những cánh hoa anh đào đang rơi….
_..._anh nheo mắt ra vẻ khó hiểu, miệng nở một nụ cười với cậu.
_ Đừng nói gì cả! vì dù anh nói gì thì em cũng sẽ không nghe được đâu! Bummie à, Hãy để những cánh hoa này giúp chúng ta nói thay những lời cần nói và muốn nói được không Bummie?_ cậu nở một nụ cười vu vơ khi nhìn thấy mỗi khi một cơn gió thổi qua lại có những cánh hoa rơi tạo nên từng lớp, từng lớp thật lãng mạn……
Hai người họ ngồi bên nhau, ngắm nhìn những cánh hoa rơi rụng theo gió cảm giác trong lòng vô cùng ấm áp và ngọt ngào như hương vị của những cánh hoa anh đào. Thời gian lặng lẽ trôi đi từ cái khoảnh khắc anh nói yêu cậu, lời mở đầu cho một tình yêu đầy những hoa hồng nhưng… hoa hồng không thể không có gai….



~ 8 năm sau~

_ ChangMin à! Em có thể thôi không rước cả cái siêu thị này về được không?_anh giả vờ cằn nhằn khi thấy cậu chất cả một đống đồ ăn lên chiếc xe đẩy.
_Nhưng Bummie à! Em sẽ đói nếu không có số thức ăn này! Hay anh thích nhìn vợ anh chết đói hả?_Cậu chu mỏ ra đấu khẩu với anh.
_À không! Anh chỉ sợ em ăn nhiều quá sẽ béo thui!
_Sợ em béo hay ví tiền của anh không đủ hả?_cậu chu mỏ vờ giận hờn anh.
_Không mà!

Vậy là cuộc tình của họ kéo dài 5 năm và kết thúc bằng một đám cưới hạnh phúc. Họ chung sống dưới một mái nhà, một mái ấm chỉ được bao phủ bởi hạnh phúc và tình yêu. Sau những ngày yêu đương ngọt ngào họ đến với nhau qua lời cầu hôn của anh tại con đường hoa anh đào- con đường mà cậu đặc biệt yêu thích. Đó là một màn tỏ tình vô cùng lãng mạn, nó cũng nhận được sự chứng dám từ những cánh hoa anh đào- chứng nhân cho câu chuyện tình của họ từ lúc bắt đầu tới bây giờ….

_Minnie à! Nhìn kìa em! Mái hiên định mệnh của chúng ta kìa!
_Uhm~
_Hôm đó anh đã xiêu lòng trước em ngay từ cái nhìn đầu tiên, em tin không?
_Uhm~ Không tin được!
_Sao vậy? anh nói thiệt mà!
_Không phải anh say em mà là ngược lại! Em vừa nhìn thấy cái bản mặt anh là muốn yêu ngay rùi!_ cậu cười lém lỉnh.
_Vậy sao? Có phải vì em thấy anh quá ư là đẹp trai phải không nào?_Anh nói rồi hất mặt lên trời làm kiêu.
_Không phải! mà là vì….vì em là người thích uống sữa.._cậu mập mờ, úp úp mở mở khiến anh vô cùng tò mò. Không hiểu cậu ấy yêu anh từ điểm nào trên khuôn mặt, mà sao lại liên quan tới sữa nhỉ?
_Em thích uống sữa thì sao? Liên quan gì tới mặt anh nhỉ?
_Thì… tại da anh rất trắng! Trắng như sữa vậy! nên em tính cưa cẩm anh để hàng ngày được uống sữa!_cậu nói rồi phóng nhanh về phía trước để mặc anh gào thét tức giận sau lưng.
_YAH! ChangMin đứng lại cho anh! Nhanh lên!!!!!!!_anh tức giận đuổi theo cậu. Anh mà tóm được cậu thì cậu chết chắc.


~ KiMin’s house~

_Bummie à~ em xin lỗi mà! Đừng làm thế!
_Không được, em phải chết với anh! Lại đây nào bé cưng!
_Em xin lỗi mà~ À! Đúng rồi em sẽ nấu cho anh một bữa tối thịnh soạn nè, sẽ không tranh tivi của anh nữa nè, sẽ không giành truyện và đồ ăn của anh nữa! Xin anh đấy Bummie! Tha cho em đi! Lần này thôi nha!
_Uhm~ nghe có vẻ hay đấy nhỉ! Được, vậy đi nấu ăn thôi vợ yêu anh đói rồi!
_Uhm đi thôi! Anh nấu đi! Em phụ trách phần ăn uống cho!
_Á à! Nhóc dám lừa chồng à?_anh véo mũi cậu mắng yêu.
_Hiiiii… thui mà Bummie làm đi mà!
_Uhm! Vậy vợ muốn ăn gì nào?_anh hôn nhẹ lên môi cậu.
_Uhm~ … thịt bò bít tết được không anh?
_Ok! Vợ đợi chồng chút sẽ có ngay đây!_Nói xong anh quay lưng vào và bắt tay với việc chế biến món ăn.
Cậu ngồi ngắm nhìn anh nấu ăn mà trong lòng đã dâng lên một niềm hạnh phúc nghẹn ngào. Cậu hạnh phúc lắm khi một người như cậu lại được gặp anh, yêu anh và được anh che chở.
Một đứa trẻ từ nhỏ đã mắc bệnh tự kỉ, cậu ít nói chuyện với mọi người xung quanh và ít hơn sau sự cố vào năm học lớp 10 của cậu.

Chapter 3

_._._._Flashback_._._._

Hôm nay là buổi học đầu tiên của cậu tại trường cấp III Shinwa. Đây không chỉ là ngôi trường mơ ước của cậu mà còn một ý nghĩa sâu xa hơn liên quan tới umma và appa cậu, đó là….. tình yêu của họ được nảy sinh tại đây.
_Chào cậu chúng ta làm quen nha!_một cô bé sở hữu khuôn mặt rất ư là
xinh xắn chìa tay ra làm quen với cậu.
_Uhm! Chào cậu! Tớ là ChangMin, lớp trưởng mới được bổ nhiệm!
_Woa! Vậy à? Tớ là Yuri! Học sinh mới của lớp! Chắc cậu đã biết!_ cô bé
tỏ vẻ vui mừng và ngạc nhiên.
_Uhm! Tớ có biết nhưng có vẻ hơi sơ sài một chút nhỉ?
_Ừ! Tớ sẽ nói cặn kẽ cho cậu hiểu về tớ và cậu cũng vậy nhé!_cô bé lém lỉnh.
_Ừ! Cậu nói trước đi!_ Cậu cười.
_Tớ xin tự giới thiệu, tớ! Kim Yuri! Sinh nhật ngày 5 tháng 12 năm 1991. tớ rất thích hát, nhảy, đi chơi, ăn uống và nhiều nhiều thứ khác nữa…..!_cô bé nói và nở một nụ cười tỏa nắng.
_Vậy ak? Yuri nghe vẻ tham quá ha! Tớ là Kim ChangMin, sinh ngày 18 tháng 2 tớ cũng rất thích đi chơi, hát nhảy và cực nghiện ăn uống! tớ và cậu có nhiều điểm giống nhau quá ha!_ cậu cười tít cả mắt khi chợt phát hiện ra những điểm tương đồng của cậu và người bạn mới này.
_Ừ! Đúng rồi đó! Hay chiều nay chúng ta đi ăn để kỉ niệm cho lần đầu gặp mặt được không? Tớ có biết một cửa hàng bán bánh nếp xào ớt cực ngon! Đi không?_ cô nhóc hào hứng hỏi cậu.
_Ừ! Đồng ý! Vậy hẹn cuối giờ nhá!_ cậu nghe ăn thì vui lắm, đồng ý vô điều kiện luôn.
Và tình bạn của họ bắt đầu rất đơn giản nhưng thật chân tình. Thời gian cứ thế trôi đi….. Từ bạn bè cho tới khi hai người trở thành tình nhân, không phải một thời gian dài nhưng nó cũng không ngắn. ChangMin tuy tướng mạo khá giống con gái nhưng từ khi trở thành bạn trai của Yuri thì cậu thay đổi hoàn toàn. Không còn dè dặt như trước, cậu đã có thể chủ động nói chuyện với mọi người xung quanh. Sự thay đổi này là sự trợ giúp đắc lực cho vị trí lớp trưởng hiện tại của cậu…và người giúp cậu có nghị lực để quyết tâm sửa đổi bản thân không ai khác chính là cô bạn gái xinh đẹp đáng yêu_ Kim Yuri. Cậu và Yuri được coi là đôi kim đồng ngọc nữ của khối lớp 10 cho tới khi một biến cố chợt xảy đến với đôi tình nhân gà bông này.
Đó là một ngày đầu xuân, thời tiết mát mẻ quả rất hợp cho một buổi picnic. Cậu và Yuri đã lên kế hoạch từ hai ngày trước, họ dự định sẽ đi tới một vùng ngoại ô để ngắm cảnh. Seoul ồn ào sôi động lùi lại sau lưng nhường chỗ cho một vùng quê bình lặng và thoáng mát. Seoul về đêm quả rất đẹp- một vẻ đẹp hào hoa tráng lệ, ánh sáng đèn từ những căn hộ, nhà cao tầng, khu trung tâm thương mại,…. tạo nên một Seoul huyền bí và lộng lẫy. Trái ngược hoàn toàn với vẻ tráng lệ ấy, nơi đây là một vùng quê rất yên bình, ban đêm nơi đây không đẹp theo kiểu của một Seoul hào nhoáng. Nó im ắng để nhường chỗ cho những âm thanh của chú côn trùng thật đáng yêu. Và nó chính là điểm dừng chân lý tưởng của ChangMin và Yuri. Họ nghỉ lại đây trong 2 ngày sau đó sẽ trở về Seoul, trở về với công việc hang ngày của họ.
Một tuần sau…..
_ChangMin~ tạm biệt anh! ở lại và xin đừng bao giờ nhớ tới em nữa nha! Đừng bao giờ để em nhìn thấy anh rơi lệ vì em nghe anh!_Yuri nằm trên giường bệnh hấp hối nói những lời cuối trước khi lìa xa cõi đời này, lìa xa Changmin mãi mãi….
_Yuri ak! Anh không cho em đi đâu hết! em phải ở lại với anh! Anh không cho e đi đâu cả! Anh không cho phép em! Yuri à!_ cậu cúi xuống ôm lấy thân thể đang thoi thóp những hơi thở cuối trên giường bệnh mà gằn giọng. anh cố không cho cô thấy những giọt nước mắt đang rơi của cậu.
_ChangMin…nghe này…anh không được…. khóc nghe chưa…em ..yêu..anh…ChangMin…_cô nói ra những lời cuối rồi hơi thở yếu dần yếu, dần rồi ngưng hẳn.
Cậu đau xót ôm lấy tấm thân lúc này đã không còn nhịp đập của trái tim mà gào lên:
_ YURI…EM KHÔNG CHẾT MÀ…EM ĐANG NGỦ ĐÚNG KHÔNG?
EM DẬY ĐI! ANH KHÔNG MUỐN THẤY EM THẾ NÀY ĐÂU!YURI À!
Yuri ra đi đột ngột đã để lại trong cậu một vết thương lớn khó chữa lành, từ sau cái chết của cô, cậu đột nhiên trầm tính hẳn rồi lại trở về là một ChangMin sống nội tâm không quan tâm tới những người xung quanh, chỉ biết có học hành. Cậu tự dựng lên cho mình một bức tường dày đặc, ngăn cản mọi sự thân thiết yêu thương của mọi người dành cho cậu. Tự cô lập mình trong cái thế giới chỉ có hình bóng của Yuri- người con gái của cậu. Và rồi thời gian cứ thế trôi đi cho tới khi cậu gặp anh_ người đàn ông định mệnh của đời cậu. Người đã kéo cậu ra khỏi quá khứ đau buồn, người chữa lành vết thương trong tâm hồn cậu, người đem cậu trở về với cuộc sống thực tại. Và anh đã đem lại một ChangMin tươi mới, yêu đời cho mọi người và cho anh…


_._._._End flashback_._._._



Chapter 4
_ChangMin! Em sao vậy?_anh huơ tay trước mặt cậu.
_Uhm….gì vậy Bummie?_cậu chợt thoát ra khỏi dòng hồi tưởng về quá khứ bởi tiếng gọi của anh.
_Em làm gì mà thần người ra thế?_ anh nói rồi quay người vào bếp tiếp tục xào xào, nấu nấu.
_Không có gì!….À anh gọi em làm gì vậy?_Cậu chợt nhớ ra hỏi lại anh.
_À đúng rồi!Minnie à! Nhà chúng ta hết mất dầu ôliu rồi! Em đi mua giúp anh đi được không?
_Uhm! Em đi đây! Đợi chút nha!_cậu chạy tới chỗ anh đứng ngắm nhìn chảo thức ăn một hồi sau đó đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ và quay đi lấy áo, tiền để ra ngoài.
_Tạm biệt! đi nhanh rồi về nha!_anh quay lại chào cậu.
_Uhm em sẽ về ngay thôi!_cậu quay bước đi.

KÉT TTTTTTT!!!!!!
Tiếng bánh xe thắng gấp, tiếng người nói chuỵện, họ bàn tán nhau về một ai đó đang nằm trong vũng máu dưới lòng đường.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
_Á! Đau quá!_ anh vô tình cắt con dao vào tay, một dòng máu đỏ chảy ra. Một linh tính mách bảo anh dường như đã có chuyện chẳng lành xảy đến với cậu. Anh vớ vội cái áo khoác và chạy thật nhanh xuống nhà….
Sự thật luôn rất phũ phàng…. Ngay cả khi ta có muốn hay không ? Cậu nằm xõng xoài dưới đất, máu từ đầu cậu chảy ra không ngừng nghỉ cú va đập có vẻ không nhẹ chút nào. Anh lao tới ôm láy tấm thân đầy máu của cậu, một số người xung quanh bắt đầu ý thức được tinh hình họ rút điện thoại và gọi cho bệnh viện.
_Bummie ak!_đôi bàn cậu đầy máu vuốt ve lên khuôn mặt của anh. Cậu khó nhọc nói từng lời.
_ChangMin em đừng nói nữa! xe cấp cứu sẽ tới ngay thôi! ChangMin anh xin em!_ anh gằn từng tiếng một khó khăn. Nước mắt chỉ trực trào ran gay khi anh chớp mắt.
_ Không ….Bummie ak! Em… không thể ….nữa rồi.. xin lỗi Bummie…_cậu nghẹn ngao. Nước mắt từng giọt, từng giọt lăn dài trên khuôn mặt cậu. Nụ cười không bao tắt lúc này vẫn hiện hữu trên môi cậu. Khuôn mặt đã bắt đầu tái đi một cách trông thấy, hơi thở cũng yếu dần. anh không nói thêm gì nữa chỉ còn biết ôm chặt lấy cậu, cố gắng duy trì hơi ấm trên cơ thể cậu.
_Bummie…em…lạnh….ôm em…được không?_ cậu dồn chút hơi thở cuối để khẩn khoản cầu xin anh một chút ân huệ nhỏ nhoi.
Anh cúi người đặt lên môi cậu một nụ hôn. Nụ hôn cuối của đôi tình nhân, không mạnh mẽ như thuở ban đầu, nó thật nhẹ nhàng, thật trân trọng. anh trân trọng cậu và muốn giây phút này sẽ ngừng lại mã mãi để cậu không đi đâu rời khỏi anh...
Nụ hôn yếu dần, yếu dần rồi ngưng hẳn, cậu không đáp trả nữa thân thể vẫn lạnh băng dù anh ôm, anh siết tới mức nào đi chăng nữa….
Cậu đã đi thật rồi….

1 tháng sau khi cậu ra đi…
Dưới tán lá cây anh đào, một chàng trai sắc mặt xanh xao ngồi dựa mình vào gốc cây. Mắt anh nhắm hờ, từng cơn gió thu heo hắt thổi qua làm xáo trộn mái tóc đen nhánh huyền ảo của anh. Một giột nước nhỏ khẽ rơi từ hang mi cong vút xuống, lăn dài trên khuôn mặt gầy xanh xao của anh. Anh rất nhớ cậu và mỗi lần như thế anh lại tìm tới đây, tìm tới gốc cây hoa anh đào này và ngồi đó hành giờ đòng hồ bất kể đó là ngày nắng hay mưa. Ngồi dưới gốc cây này anh luôn có cảm giác như cậu đang bên anh, đang dựa vào vai anh và đang ôm anh thật ấm áp. Những giọt nước mắt rơi….. ngấm vào đất, vào tro cốt của cậu đã tạo nên một điều kì diệu. Cây hoa này từ khi trồng tới giờ đây là lần đâu nó nở hoa. Những cành anh đào hồng thắm_ chứng nhân cho tình yêu của hai con người dù họ có đang ở cạnh nhau hai không…..

Két….
Một chiếc xe màu đen đột ngột dừng trước mặt anh, từ trên xe bước xuống là một đứa bé trai rất kháu khỉnh nó chạy tới ôm lấy nah, miệng liên tục thốt lên hai tiếng….
_PaPa…
Dưới gốc cây này một trái tim đang được chữa lành……..
"Không sao đâu, a đừng khóc nữa"
"Em sẽ là ngọn gió nhẹ nhàng ôm lấy anh"

THE END
12:41, ngày 31/8/2011
Kún Heo gia trang

Kịch bản gốc: Sakura! It’s great to meet you!

"Sakura, anh nhớ em. Không! Anh muốn được gặp em ngay lúc này..."
"Ổn thôi mà, Xin anh đừng khóc nữa"
"Em là ngọn gió bao bọc lấy anh"

"Sakura, anh nhớ em. Không! Anh muốn được gặp em ngay lúc này..."
"Cám ơn anh, em vẫn luôn yêu anh"
"Em là ngôi sao vẫn luôn dõi theo anh"
"Em hạnh phúc vì đã được gặp anh"
"Em thật sự rất hạnh phúc"

"Em không thể ở đây nữa, em phải đi, thật xin lỗi anh"
"Em phải đi đến một nơi rất xa, một mình"

Xin đừng hỏi em "đi đâu" và cũng đừng hỏi em "tại sao", em thật sự xin lỗi
"Em ko thể bên anh được nữa rồi"
"Dù ko thể bên anh, sánh bước dưới tán cây anh đào"
"Hay ngắm ánh sáng đan qua bầu trời, nơi bờ sông ta hay vui đùa "
"Dù là rất buồn nhưng em sẽ không sao đâu"
"Được sinh ra trên cõi đời này thật là rất hạnh phúc"
"và được gặp anh quả thật là hạnh phúc"

"Sakura, anh rất nhớ em, anh muốn gặp em ngay bây giờ"
"Không sao đâu, đừng khóc nữa"
"em sẽ là ngọn gió nhẹ nhàng ôm lấy anh"


"Chiều đợi anh về, nghe tiếng bước chân anh, những điều ấy chẳng có gì lớn lao"
"nhưng vs em, đó là những gì hạnh phúc nhất"
"từ những thứ anh kể cho em nghe, chuyện mỗi ngày và nhiều thứ"
"Em nhận ra rằng, đây là khoảng thời gian buồn nhất của anh"
"nụ cười của anh, nước mắt của anh, sự dịu dàng ấy"
"giọng nói gọi tên em, đôi vai ôm chặt em, hơi ấm đó"
"Mặc dù em không thể có những điều ấy thêm lần nữa nhưng em sẽ không quên đâu. "
"Em đã rất hạnh phúc khi sinh ra trên cõi đời này và cũng rất hạnh phúc khi được gặp anh"


"Sakura, anh rất nhớ em. Không, anh muốn gặp em ngay bây giờ"
"ổn thôi mà , em vẫn ở đây"
"là là mùa xuân, là bầu trời ôm lấy anh, dịu dàng"

"Sakura, anh rất nhớ em, anh muốn gặp em ngay bây giờ"
"Cảm ơn anh, em vẫn luôn yêu anh"
"Em mãi là chú chim, hát vang ca khúc dành cho anh"

"Ở nơi đó, những cánh hoa anh đào nhảy múa trên bầu trời "

"Sakura, anh rất nhớ em, anh muốn gặp em ngay bây giờ"
"Ổn thôi mà, cười lên đi anh"
"Em sẽ là bông hoa đậu trên ngón tay anh"

"Sakura, anh rất nhớ em, anh muốn gặp em ngay bây giờ"
"Cám ơn anh, em vẫn luôn yêu anh"
"Em là tình yêu ngủ trong trái tim anh"

"Sakura, anh rất nhớ em, anh muốn gặp em ngay bây giờ"
"Không sao đâu, a đừng khóc nữa"
"Em sẽ là ngọn gió nhẹ nhàng ôm lấy anh"

"Sakura, anh rất nhớ em, anh muốn gặp em ngay bây giờ"
"ổn thôi mà , em vẫn ở đây"
"là là mùa xuân, là bầu trời ôm lấy anh, dịu dàng"

Có thể gặp được anh, em thật sự rất hạnh phúc.
"Em thật sự, Thật sự hạnh phúc...!"






Về Đầu Trang Go down
 

[Shortfic] [KiMin] ChangMin! It’s great to meet you!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
♥__(¯`•♥•´¯) ~ DSCH ~ (¯`•♥•´¯)__♥ :: DBSJ couple's Corner :: †< Fiction >† :: ~ Short Fic ~-